Bernarde im lặng hai giây, thông qua "Người hầu vô hình", đáp lại:
"Chú Edwards, vì sao chú ở đây?"
Cô dùng cách xưng hô khi mình còn trẻ, dùng cách này để giảm đi xác suất phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Mà khi giọng của cô thông qua "Người hầu vô hình" vang vọng trong không gian, đã tạo ra sự khô khan, ấm ách khác hẳn với trạng thái bình thường.
Edwards có sắc mặt xanh trắng, giống như vừa từ trong mộ đi ra, không hề có chút độ ấm nào:
"Tôi cũng không biết."
"Khi tôi tỉnh lại đã phát hiện mình quay về hòn đảo này."
"Có lẽ đây chính là số mệnh của tôi, canh giữ số mệnh cho bệ hạ."
Nói một câu, ông ta sẽ dừng lại một chút, nhưng không cho người ta có cảm giác nghỉ lấy hơi, mà là do rất lâu rồi chưa mở miệng, cho nên yết hầu bị "rỉ sét", không quen lắm.
Không đợi Bernarde hỏi, vị kỵ sĩ vang danh khắp lục địa hơn một trăm năm trước này dùng giọng nói không lên xuống bổ sung thêm:
"Lăng tẩm của bệ hạ ở ngay gần đây."
"Tôi vẫn luôn trông coi nơi này, đợi ngài ấy sống lại."
"Nhưng, nhiều năm qua đi mà lăng tẩm vẫn không hề có động tĩnh khác thường nào."
"Không hề xuất hiện dấu hiệu sống lại."
Bernarde để "Người hầu vô hình" nhìn quanh một vòng rồi nói:
"Ngôi nhà gỗ này chính là nơi chú ở?"
Những chỗ da để lộ ra ngoài của Edwards đã bị khô quắt, càng tôn lên những vết đồi mồi vốn ở sẵn trên người ông ta, ông ta đáp lại bằng giọng khàn khàn, đứt đoạn:
"Đúng vậy."
"Tôi dùng cây cối xung quanh làm vật liệu, xây dựng nên căn nhà này."
"Người hầu vô hình" của Bernarde nhìn lại hướng mình vừa đi, nói:
"Đám chú William không ở cùng với chú à?"
Đôi mắt lạnh lùng đờ đẫn của Edwards chợt động đậy:
"Họ đã sớm bị ô nhiễm, chết rồi."
"Tuy hiện giờ họ sống lại, nhưng gần giống với một con quái vật hơn, chứ không phải là bản thân họ."
"Công chúa điện hạ, cô phải đề phòng họ, né tránh họ."
"Ngoại trừ Benjamin và tôi, những người khác đều không thể tin tưởng."
Bernarde im lặng một hồi, thông qua "Người hầu vô hình" hỏi:
"Lăng tẩm của cha tôi ở đâu? Tôi muốn đến xem."
Edwards hơi động đậy cái cổ cứng ngắc:
"Được."
Ông ta lập tức bước từng bước đến căn nhà bằng gỗ kia, lấy ra một thanh rìu đã có nhiều vết han rỉ.
"Tôi dẫn cô đi." Edwards nhìn về phía "Người hầu vô hình" mà bình thường hẳn là không nhìn thấy được.
Trong quan trọng này vẻ mặt của ông ta đờ đẫn, không có gì thay đổi.
"Được." Bernarde ở rìa cánh rừng đáp lại thông qua "Người hầu vô hình", để âm thanh khô khan, ấm ách vang vọng ra xung quanh.
Edwards cao gần một mét chín, lúc này lại trông hơi gầy, ông ta xách theo cây rìu, đi từng bước về phía khu vực sau nhà gỗ, nói với giọng đều đều:
"Gần lắm."
"Đi cẩn thận."
Bernarde điều khiển "Người hầu vô hình" để nó đi theo sau Edwards mặc quần áo xa hoa.
Sau khi hai người một trước một sau đi xuyên qua cánh rừng rậm nguyên thủy, Bernarde đột nhiên để "Người hầu vô hình" hỏi:
"Chú Edwards, ban nãy chú cúng bái cái gì ở khu đất trống kia?"
Edwards không quay đầu lại, bước chân vẫn giữ nguyên tần suất gần như đồng nhất:
"Bệ hạ."
Bernarde đi sau ông ta và "Người hầu vô hình" ít nhất hai cây số chợt nhíu mày, phải mất gần ba giây mới khống chế được cảm xúc của mình.
Cô thông qua "Người hầu vô hình", tiếp tục nói với giọng không chứa cảm xúc:
"Đám chú William cũng đang cúng bái ông ấy?"
Bước chân Edwards hơi dừng lại, nhưng vẫn quay lưng lại "Người hầu vô hình" và "Con mắt nhìn trộm bí mật" kia.
"Không."
Ông ta giống như đang suy nghĩ đáp án, bước chân hơi chậm lại:
"Tôi cũng không biết họ đang cúng bái cái gì."
Bernarde hơi nheo mắt lại, dường như nhìn thấy dòng sông vận mệnh hơi thay đổi một chút.
Cô không hỏi tiếp nữa, để "Người hầu vô hình" yên lặng đi đằng sau Edwards, xuyên qua những thân cây rất lớn và những bụi gai đen kịt sắc nhọn, hướng về vị trí đỉnh núi.
Cũng chỉ khoảng bốn năm phút, cây cối phía trước chợt biến mất.
Sự thay đổi này không phải là từ rậm rạp trở nên thưa thớt, mà là đột nhiên trống không, như có một đường ranh giới vô hình ngăn cách, tất cả cây cối cao lớn đột nhiên không thấy đâu nữa.
Bên ngoài ranh giới vô hình kia là một ngọn núi cao mấy trăm mét, phía trên nó bao phủ những cây đại thụ màu xanh thẫm gần như đen, từ xa trông lại giống như hòa lẫn với khu rừng rậm này, khó mà phân biệt được.
Nhưng mặt núi hướng về Edwards và Bernarde thì phần lớn đều không có cây cối, bởi vì quả núi đã bị đào rỗng non nửa.
Trong núi có một tòa lăng tẩm màu đen sừng sững đứng đó, trông vô cùng nguy nga.
Phần lớn tòa lăng tẩm thuộc về bản thân dãy núi, một phần nhỏ có dấu vết của xây sửa, mài dũa của con người, thể hiện rõ cái gì gọi là "dùng núi làm lăng".
Cho nên, ngoại hình của lăng tẩm này không phải hình kim tự tháp bình thường, mà giống với một ngọn núi cao chót vót, không tính là đối xứng, nhưng tuyệt đối hùng vĩ.
Không biết do bản thân lăng tẩm này tạo ra ảnh hưởng với bên ngoài, hay là Edwards có dọn dẹp, bên ngoài nó không có một ngọn cỏ dại nào, cũng không hề mọc lên những loại cây thông thường phủ khắp ngọn núi này.
Điều này khiến Bernarde có thể thông qua "Con mắt nhìn trộm bí mật" trực tiếp nhìn thấy phù hiệu và văn tự các loại khắc trên lăng tẩm, nhìn thấy cash cửa đá nặng nề cao gần ba mươi mét như được chuẩn bị cho Người khổng lồ.
Bernarde không xa lạ gì những văn tự và phù hiệu này, chỉ hơi liếc qua đã nhận ra chúng hoặc đến từ "Dân Pháp Điển" mà cha mình biên soạn và ban bố, hoặc thuộc về những tục lệ xã hội mới ông sáng lập ra, hoặc chính là bản vẽ thiết kế nào đó do ông phát minh ra.
Khi Bernarde đang xem tỉ mỉ thì Klein ở phía trên sương mù xám đã hoàn toàn xác định đây là tòa lăng tẩm cuối cùng mà Đại đế Russell lưu lại.
Nó giống với lăng tẩm mà anh thấy ở di tích Tudor về một mức độ nào đó, cũng mang theo sự uy nghiêm và vặn vẹo của "Hoàng đế đen".
Edwards ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, đi qua ranh giới vô hình, đến khi còn cách lăng tẩm không xa thì ông ta dừng bước, hơi xoay người lại, hướng gương mặt xanh trắng và đôi mắt lạnh lùng về phía "Người hầu vô hình", nói bằng giọng không có gì thay đổi:
"Đừng đi vào."
"Làm vậy sẽ cắt đứt việc hồi sinh..."
Bernarde hơi nhíu mày, suy nghĩ hai giây, nhờ "Con mắt nhìn trộm bí mật", nhìn chằm chằm vào tòa lăng tẩm kia.
Sau đó, trong đôi mắt xanh thẳm như đại dương của cô trở nên sâu thẳm, giống như bão táp đang xâm chiếm mặt biển.
Trong tình huống như vậy, ánh mắt của cô rõ ràng mất đi tiêu cự, trở nên mờ mịt.
Cô đang nhìn trộm con sông vận mệnh kia, làm ra lời tiên đoán đối với hành động tiếp theo.
Mà Klein ở phía trên sương mù xám lại khẽ gõ mép bàn dài loang lổ, phóng đại xác suất thành công của cô, và chuẩn bị đối kháng với ô nhiễm đến từ "Bầu trời sao".
Đương nhiên, sự chuẩn bị thì không thiết yếu lắm, bởi vì trên người Bernarde có thể đang cầm theo vật phong ấn cấp "0".
Giây tiếp theo, Bernarde giơ tay phải.
Chương 1710: Cảnh tượng trong lời tiên đoán (2)Lan da của cô chợt trở nên trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun.
Trong tay cô xuất hiện một chiếc gương hư ảo cổ xưa.
Đây là phép thuật cổ tích "Công chúa Bạch Tuyết", Bernarde dùng nó để tăng xác suất thành công và tính chính xác của "Lời tiên đoán" của mình.
Cô "nhìn thấy" một cảnh tượng:
Tòa lăng tẩm đen kịt uy nghiêm hùng vĩ kia có sự dao động rõ ràng, cánh cửa lớn nặng nề theo đó mở ra.
Sau đó, có một cánh tay khổng lồ màu đen thò ra khỏi cửa đá.
Kích cỡ của cánh tay này gần bằng cây cối trên đảo, nhìn từ màu sắc và trạng thái thì giống một phần của cái bóng, nhưng nó không phải là một tầng mỏng manh, ngược lại có máu thịt, trông cực kỳ quái dị.
Nó dùng khuỷu tay chống xuống mặt đất, khó khăn di chuyển về phía trước, giống như muốn kéo theo bộ phận to lớn hơn khủng khiếp hơn ở đằng sau ra.
Uỳnh uỳnh!
Cả hòn đảo đều rung chuyển.
Uỳnh!
Đôi "Con mắt nhìn trộm bí mật" trong suốt kia chợt vỡ nát.
Bernarde lập tức nhắm mắt lại, giống như gặp phải ánh sáng mạnh không thể nhìn thẳng, hoặc là bị tổn thương khó mà chịu nổi.
Khóe mắt của cô chảy xuống một vệt máu, sắc mặt nhợt nhạt đi nhiều.
Mà trên cơ thể cô, có những đôi cánh hư ảo thuần khiết mở ra, dùng những chiếc lông vũ màu trắng đang rơi xuống để giảm bớt sự ô nhiễm vô hình nào đó.
"Quả nhiên là có năng lực đối kháng, di sản của đại đế thật nhiều... Ha ha, cô gái "Ẩn giả" trước khi nhận được sự giáo dục của mình, rất thích dùng "Con mắt nhìn trộm bí mật" nhìn trộm người và vật xung quanh, chắc chắn là có nhân tố gia giáo nhất định... Tóm lại, đều là lỗi của Russell!" Klein phía trên sương mù xám vừa âm thầm thở phào, vừa không nhịn được châm chọc đại đế vài câu.
Ngay sau đó, anh suy nghĩ thật nhanh, phân tích lời tiên đoán của Bernarde và cảnh tượng trước mắt:
"Sau khi cánh cửa đá mở ra, trong lăng tẩm dường như có một sinh vật khủng bố đi ra."
"Đây có thể là Russell sống lại trở về, cunxgc ó thể là hình tượng tượng trưng cho một tai nạn nào đó, ví dụ như một vị ngoại thần nào đó từng ăn mòn hòn đảo này, hoặc là "Ánh Trăng Nguyên Thủy" đang lặng lẽ ô nhiễm Russell..."
"Ừm, cho dù là Russell, thì chắc chắc cũng không phải là hình tượng nhân loại, mà gần với sinh vật thần thoại hơn, gần với thần linh hơn... Mặt khác, không thể khẳng định sinh vật khủng bố kia có lý trí hay không, có thể trao đổi hay không..."
"Còn có một vấn đề quan trọng là cánh cửa đá kia do Bernarde hoặc người khác mở ra, hay là do sinh vật khủng bố trong lăng tẩm kia tự mình làm? Nếu là khả năng sau, thì cho dù chúng ta không làm gì chuyện có lẽ cũng sẽ phát triển giống như lời tiên đoán..."
"Lời tiên đoán thực sự rất nhiều nghĩa."
Klein tiện tay cụ thể hóa ra một đồng vàng, bắn nó lên trên, làm một lần "Bói toán".
Kết quả bói toán giấc mơ nói rằng tòa lăng tẩm kia kiêm cả hai trạng thái nguy hiểm và an toàn.
"Bảo mình suy luận thế nào đây?" Klein trầm tư, đồng thời chuyển sự chú ý về phía Bernarde.
Bernarde mất mấy chục giây mới hồi phục, không còn yếu ớt như vừa rồi nữa.
Nhưng đối với cảnh tượng mà bản thân nhìn thấy, cô tạm thời không thể nào làm ra lời tiên đoán có phương hướng, chỉ có thể xác định vấn đề chắc chắn rất phức tạp.
Bởi vì "Con mắt nhìn trộm bí mật" bị vỡ nát, cô không thể nào dùng nó để nhìn thấy các bí ẩn nữa, chỉ có thể thông qua cảm giác của "Người hầu vô hình", xem xét tình huống xung quanh.
Cô phát hiện khi mình không thể thao túng "Người hầu vô hình", Edwards vẫn giữ im lặng, không động đậy, dường như không nhận ra điều bất thường.
Bernarde ngẫm nghĩ, dựa vào "Người hầu vô hình" nói với Edwards:
"Chú còn nhớ những năm tháng ở Rumberg không?"
Đôi mắt lam nhạt lạnh lùng của Edwards động đậy:
"Nhớ."
"Hình như tôi..."
Nói tới đây, ông ta giống như nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt hơi vặn vẹo, giống như đang phải chịu một nỗi đau đớn nào đó khó diễn tả bằng lời.
Trong trạng thái này, đôi mắt của ông ta chợt tỏa ra ánh sáng kỳ dị:
"Hình như, hình như tôi đã chết rồi..."
"Đã chết rồi..."
Edwards quay đầu lại, dùng đôi mắt màu lam nhạt nhìn về phía "Người hầu vô hình" của Bernarde, ánh mắt ông ta không còn lạnh lùng và đờ đẫn, mà lóe ra ánh sáng kỳ dị, tràn ngập sắc thái khó tin.
Mãi đến giờ phút này, dường như ông ta mới nhận thức được mình đã sớm chết đi và "sống lại" ở nơi này, cũng có bản chất không khác gì William, Polly và Green cần đề phòng kia.
Sự thay đổi như vậy duy trì khoảng hai mươi giây, gương mặt Edwards đột nhiên trở nên vặn vẹo, làn da màu xanh trắng nhanh chóng tối màu, sau đó rách ra từng tấc một.
Dưới làn da, những mối màu thịt đỏ tươi bắt đầu thối rữa với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, chảy ra thứ chất lỏng màu vàng nhạt hôi tanh.
Edwards chợt giơ cây rìu trong tay mình lên.
Phập!
Ông ta bổ thẳng cây rìu vào đầu mình, giống như muốn ngăn cả không cho đầu mình nảy ra những suy nghĩ không tốt.
Cây rìu nặng trịch sắc bén kia trực tiếp bổ vỡ xương sọ Edwards, dọc thẳng xuống giữa mặt.
Những dòng óc màu trắng ngà theo vết rìu chảy xuống gương mặt vặn vẹo rách toạc của Edwards, hệt như rót sữa vào trong dâu tây đỏ tươi.
"Đừng, đừng đến gần tôi..." Sau khi bổ cho đầu mình một rìu, Edwards quay sang nói với "Người hầu vô hình" của Bernarde bằng giọng khàn khàn ngắc ngứ.
Còn chưa dứt lời, gương mặt ông ta lại cứng đơ, ánh mắt dần đờ đẫn, sau đó xoay người đi từng bước đến cánh rừng rậm vừa rồi.
Cả người cao gầy khô quắt hoi khom xuống, giống như ngươi bị gù lưng.
Vừa rồi Bernarde thử hỏi thăm dò, là vì có rất nhiều nghi ngờ và lo lắng về việc tiến vào tòa lăng tẩm kia, đành phải gián tiếp nói ra vấn đề tồn tại của bản thân Edwards, xem có thể tìm được nhiều manh mối hơn từ câu trả lời của ông ta không, nào ngờ, vị kỵ sĩ vang danh khắc bắc đại lục thời kỳ Russell này lại làm ra phản ứng quỷ quái dữ dội như thế.
Im lặng hai giây, Bernarde để "Người hầu vô hình" nói với bóng lưng của Edwards:
"Các hậu duệ của ông sống cũng khá tốt, đều có thành tựu nhất định."
Edwards đang quay lưng về phía lăng tẩm ngừng bước một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước, vượt qua ranh giới vô hình, tiến vào rừng rậm.
Đích đến của ông ta hình như là bãi tha ma bên cạnh cột đá có thể giúp người chết nhận được "cuộc sống mới" kia.
Cùng lúc đó, Bernarde ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Tấm màn đen nhàn nhạt bao phủ trên đó rõ ràng đã vơi đi khá nhiều, nhưng lại thâm một cảm giác nào đó khó diễn tả bằng lời, cả hòn đảo nguyên thủy này có sự biến đổi kỳ diệu nào đó.
Đột nhiên, Bernarde đang trốn ở cạnh ranh giới vô hình bỗng giơ tay sờ lưng mình.
Cô cảm thấy nơi đó nặng trịch, giống như có thểm gì đó.
Sau khi tay trái chạm đến mục tiêu, Bernarde phát hiện đó là tóc.
Lúc này bên trong cô đang mặc áo sơ mi nữ kiểu Intis có một bông hoa bằng đăng ten cỡ lớn ở cổ, khoác một chiếc áo thuyền trưởng hoa văn viền màu chàm, bên dưới mặc quần dài màu trắng và đi ủng cao gần bằng đầu gối, đầu đội mũ tam giáp có cài lông chim, trang phục giống như thủ lĩnh hải tặc.
Chương 1711: Hoạt hóaVới hình tượng này, mái tóc nâu dài của cô vốn được búi một nửa, vừa vặn dài tới ngực, mà hiện giờ tuy kiểu tóc của cô chưa thay đổi, nhưng tóc đã chớp mắt dài ra một đoạn, dài đến tận eo.
Sau đó, Bernarde cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình, phát hiện năm đầu móng tay đang dài ra.
Vị "Nữ vương thần bí" này không hề kinh ngạc và hoảng loạn, theo bản năng của "Bậc thầy tiên đoán" và kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, cô đi về phía trước vài bước, vượt qua ranh giới vô hình, hoàn toàn rời khỏi khu rừng rậm nguyên thủy này, tiến vào khu vực trống trải nơi có lăng tẩm của "Hoàng đế đen".
Trong quá trình này, Bernarde còn để "Người hầu vô hình" quay trở về linh giới.
Cũng chỉ ba bốn giây sau, cô cảm thấy cả mặt đất bắt đầu khẽ dao động, tòa lăng tẩm kia cũng xuất hiện sự rung lắc rõ ràng.
Bernarde theo bản năng quay đầu nhìn về phía khu rừng rậm nguyên thủy.
Vừa quay lại nhìn, ánh mắt của cô chợt ngưng lại.
Những gốc đại thụ to lớn màu xanh thẫm gần như đen tự vung vẩy những cành cây của mình, lần lượt rút rễ ra, sau đó đi về phía Bernarde như nhân loại.
Cả khu rừng rậm nguyên thủy đều "sống lại"!
Nhìn quần thể cây cối rậm rạp gần như che khuất bầu trời đang lao tới như thủy triều, Bernarde sinh ra cảm giác tận thế đã đến, khắp nơi sắp bị rừng rậm bao phủ.
Một con rồng đỏ cả người bốc cháy hừng hực bay trên trời cao, ma sói tám chân bắt đầu chạy như điên ở giữa những thân cây... Toàn bộ sinh vật siêu phàm và biến dị trên hòn đảo này đều trở nên nóng nảy, lao thẳng về phía lăng tẩm.
Tuy là "Bậc thầy tiên đoán" nhưng Bernarde vẫn không ngờ bản thân chỉ hỏi một câu rất đơn giản, không hề trực tiếp chỉ ra điều gì mà đã mang đến sự biến đổi đến mức này, giống như đó là một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa thông với vực sâu.
Klein phía trên sương mù xám lại nhìn thấy nhiều hơn, kết hợp với tri thức thần bí học bản thân nắm giữ, anh có suy đoán nhất định:
"Tình huống của Edwards chắc chắn có sự khác biệt so với đám người William, Green, giống như là một lỗ hổng trong trật tự của hòn đảo nguyên thủy này, hoặc nên nói là bóng đen..."
"Khi ông ta ý thức được mình đã sớm chết đi thì lỗ hổng hay bóng đen này đã bị trật tự phát hiện ra, bắt đầu tiến hành "tu sửa"."
"Mà việc "tu sửa" giúp cho loại trật tự này mạnh lên, khiến cả hòn đảo xảy ra dị biến."
"Mình có thể cảm nhận được, nơi này có sức mạnh của "Hoàng đế đen" ở một mức độ nhất định nào đó, nó ảnh hưởng đến Edwards, khiến sau khi "sống lại" ông ta vẫn giữ được một phần ý chí, mà trật tự ban đầu của hòn đảo nguyên thủy này đến từ đâu?"
"Ồ..."
Trong lúc suy nghĩ, Klein bỗng nhận ra bản thân Bernarde cũng có sự dị biến nhất định.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Bernarde mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Tiết tấu của tiếng tim đập này hơi hỗn loạn, giống như do hai âm thanh trộn lẫn tạo thành.
Hai âm thanh... Trong lòng Bernarde chợt dao động, cô bình tĩnh chuyển sự chú ý len người mình.
Giây tiếp theo, cô xác nhận mình nghe được hai tiếng tim đập:
Một tiếng đến từ trái tim của cô, một cái đến từ bụng cô.
Trong bụng cô dường như có thêm một trái tim nữa, nó đang co bóp không nhanh không chậm.
Hơn nữa, "trái tim" này còn đang dần to lên!
Không cần dùng năng lực "Nhìn trộm bí mật" để nhìn bụng mình, Bernarde cũng có thể trực tiếp cảm nhận được trong đó có một thai nhi.
"Nó" từ cỡ một quả nho khô to lên bằng cỡ bàn tay người bình thường, hơn nữa vẫn còn tiếp tục phát triển, dường như không bao lâu nữa sẽ đủ ngày, xé bụng mẹ chui ra với máu me đầm đìa.
Bernarde bất tri bất giác mang thai, mà cảm ứng linh tính của cô và vật phong ấn trên người cô đều không hề phát hiện ra từ sớm để ngăn cản, dường như không thể đối chọi với sự ảnh hưởng này.
"Đại Địa Mẫu Thần"... "Ánh Trăng Nguyên Thủy"... "Dục vọng mẫu thụ"... Trong đầu Bernarde hiện lên tên ba vị thần.
Theo cô biết, sự tồn tại có thể tạo ra loại thần bí dị biến như thế này cũng không nhiều, phần lớn đều đến từ lĩnh vực có liên quan đến con đường "Đại địa" và "Ánh trăng".
Danh sách 0 con đường "Người trồng trọt" tên là "Mẹ", "Ánh Trăng Nguyên Thủy" có thể khiến tảng đá đạt được năng lực sinh sản, "Dục vọng mẫu thụ" thì nghi ngờ nắm giữ một phần đặc tính phi phàm danh sách cao con đối phương "Ánh trăng".
Bernarde không vội xử lý thai nhi trong bụng ngay, để cho đôi mắt một lần nữa trở nên sâu thẳm, dùng năng lực lời tiên đoán để xem tiếp theo mình nên lựa chọn như thế nào mới là tốt nhất.
Lần này, cô chỉ mất một giây đã có lời tiên đoán tương ứng:
"Hi vọng sống sót ở trong lăng tẩm."
Bernarde không do dự giơ tay phải ra, nhanh chóng phác họa ra những từ đơn mang theo ánh sao lấp lánh ở giữa không trung.
Những chữ này giống với văn tự trên "Phiến đá báng bổ", chúng nhanh chóng đan vào nhau tạo thành phù hiệu kỳ dị, mở ra một "Cánh cửa bí mật" thông tới chỗ sâu trong linh giới.
Ngay sau đó, "Cánh cửa bí mật" mở rộng, cuồng phong thổi ra, hóa thành một người đàn ông bọc vải thô, bên trên là người bên dưới là dòng khí.
"Dây chuyền đeo trán hiền giả." Bernarde ra lệnh bằng giọng bình thản, uy nghiêm.
Người đàn ông kia cung kính đáp, lấy một món vật phẩm trang sức từ trong miếng vải thô trên người mình.
Mặt của vật phẩm trang sức này là một con mắt dựng thẳng được khảm bằng kim cương, nó lóe ra ánh sáng thuần khiết, mang đến cảm giác vô cùng thần thánh, tràn đầy trí tuệ, nhưng có vẻ lạnh lẽo.
Bernarde lập tức nhận lấy vật phẩm trang sức này, "khảm" nó lên giữa trán.
Đây là một món vật phong ấn cấp "0", bình thường Bernarde không mang nó bên người, vì hiệu quả xấu rất nghiêm trọng.
Nhưng giờ phút này, "Dây chuyền đeo trán hiền giả" có một năng lực rất quan trọng đối với Bernarde, cô bằng lòng chấp nhận hậu quả tất cả phép thuật loại tà dị đều không thể sử dụng, hơn nữa đặc tính phi phàm sẽ dần ảnh hưởng đến thân thể, từng chút dung hòa vào.
Nếu không thể bỏ "Dây chuyền đeo trán hiền giả" ra trong thời gian ngắn, thì Bernarde chẳng khác nào bị người ta tạt bát ma dược danh sách 2 lên người, đến lúc đó, nếu may mắn thì sẽ thành công tấn thăng làm "Hiền giả", nếu không may mắn thì mất khống chế, điên cuồng, biến thành quái vật, mà trong điều kiện không có tài liệu phụ trợ, không tiến hành nghi thức tương ứng, xác suất của khả năng đầu thấp đến mức gần như bằng không.
Sau khi trên trán có thêm một con mắt kim cương dựng thẳng, cả người Bernarde bắt đầu trở nên hư ảo, phân giải thành rất nhiều tri thức.
Chỉ chớp mắt, cô đã biến thành một sinh vật lưu thông tin thuần túy.
Mà thai nhi trong bụng cô chưa đạt được trạng thái này, bịch một tiếng rơi xuống đất.
"Nó" cỡ bằng nửa đứa trẻ bình thường, đã mọc ra ngũ quan và tứ chi, làn da nhăn nheo, chảy đầy mủ dính nham nháp.
Sau khi "nó" còn chưa hoàn toàn thành hình đã thoát khỏi cơ thể mẹ, lập tức dần thoái hóa, nhanh chóng tan vào trong không khí.
Chương 1712: Tầm quan trọng của suy nghĩ (1)Đứa trẻ này rõ ràng không cam lòng, cố gắng mở đôi mắt bị đóng đầy chất nhầy ra, há miệng đã mọc đầy răng sắc nhọn, muốn vùng vẫy đến cùng.
Lúc này, Klein ở phía trên sương mù xám gõ đốt ngón tay xuống mép bàn dài loang lổ.
Cộp.
Anh phóng đại xác suất thất bại của đứa trẻ.
Đứa trẻ kia rốt cuộc không thể gắng gượng được nữa, hoàn toàn tiêu tan phía trước cánh rừng đang có vô số sinh vật đông nghìn nghịt chạy về phía này.
Cùng lúc đó, Bernarde đã hóa thành những luồng thông tin xuyên qua cánh cửa đá nặng nề kia, tiến vào bên trong lăng tẩm "Hoàng đế đen", một lần nữa tổ hợp thành cơ thể.
Trong quan trọng này, cô dường như nhìn thấy một cái bóng màu đen.
Lúc tiến vào lăng tẩm "Hoàng đế đen", Bernarde lờ mờ "nhìn thấy" một cái bóng đen, nhưng sau khi cô thoát khỏi trạng thái luồng thông tin, dùng những tri thức thuần túy khổng lồ này một lần nữa tập hợp thành cơ thể, nhưng không hề cảm giác được điều gì, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Vị "Nữ vương thần bí" này không vội đi sâu vào lăng tẩm, mà đứng im tại chỗ, cẩn thận quan sát xung quanh.
Không cần sử dụng năng lực phương diện "Nhìn trộm bí mật", tất cả mọi thứ ở nơi này đều hiện ra rõ ràng trước mắt cô:
Bên trong lăng tẩm "Hoàng đế đen" này trống không, ngoài vách tường đen kịt và một đài cao ở giữa thì không có gì cả.
Trên đài cao có đặt một chiếc ghế như được làm cho Người khổng lồ, nó được làm bằng sắt, bên ngoài khắc những hoa văn kỳ dị vặn vẹo, rườm rà, trên đỉnh lưng ghế lại có hình một chiếc vương miện.
Lúc này, trên chiếc ghế tựa nặng nề cỡ lớn kia không hề tồn tại bất cứ bóng dáng nào, dường như đang đợi hoàng đế của nó trở về.
Bernarde đang định cất bước thăm dò tới gần đài cao kia thì đột nhiên phát hiện cơ thể mình không thể nhúc nhích, giống như bị một thứ xiềng xích vô hình nào đó trói chặt tại chỗ.
Sau đó, sau lưng cô tự động xòe ra những đôi cánh chim thần thánh, hư ảo, trắng ngần, giống như đang bị động đối chọi với thứ gì đó.
Giây tiếp theo, những chiếc lông chim màu trắng trên những đôi cánh Thiên sứ kia rụng xuống, giữa không trung mọc ra tứ chi dị dạng, mảnh nhỏ, xù lông, mà khe hở do những lớp lông chim tạo thành lần lượt mở ra, dường như biến thành vố số đôi mắt.
Những chiếc lông chim biến dị lập tức phát ra tiếng cười giòn giã, khiến âm thanh "khanh khách" vang vọng khắp lăng tẩm.
Chúng đều đang sống lại, biến thành "vũ công" thu nhỏ.
Điều này khiến Bernarde nhớ lại một vài câu chuyện cổ tích mà cha từng kể, trong đó luôn xuất hiện những tinh linh nhỏ không lớn hơn ngón tay cái.
Trong lúc suy nghĩ, Bernarde cảm thấy mắt phải hơi ngứa.
Lông mi trên mắt nhanh chóng dài ra, biến thành những cánh tay nhỏ xíu, chống lên mặt cô, cố gắng muốn rút ra khỏi mắt.
"Ta nhìn thấy rồi! Ta nhìn thấy rồi!" Mạch máu trên mắt phải của Bernarde chợt gồ lên, tự động phát ra tiếng nói như trẻ con, hệt như có được linh trí và ý thức của riêng mình.
Đây cũng là một loại "hồi sinh".
Gần như cùng lúc đó, tai bên trái của Bernarde chợt cụp xuống, che khuất màng nhĩ.
"Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe!" Cái tai dùng một thứ giọng the thé hét lên.
Nếu không dùng linh tính để cảm giác, Bernarde chắc chắn đã cho rằng bên cạnh mình có thêm một cô bé, đang dậm chân hét ầm ĩ bên tai mình.
Không cho cô thời gian để giảm sóc, chiếc "Dây chuyền đeo trán hiền giả" đeo giữa trán cô chủ động rời khỏi cơ thể, bay ra giữa không trung.
Bên ngoài con mắt dựng đứng được khảm bởi rất nhiều viên "kim cương" lập tức lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, giống như mọc ra những con mắt thu nhỏ.
Mà trong mỗi một con mắt đều đang phản chiếu hình ảnh của Bernarde.
"Dây chuyền đeo trán hiền giả" cũng có được đặc tính sống nhất định.
Đúng lúc vật phong ấn cấp "0" này sắp thức tỉnh, mang đến ảnh hưởng nào đó đối với mục tiêu, thì một bàn tay hư ảo thon dài tái nhợt thò tới, cầm lấy nó.
Đặc tính còn sống của "Dây chuyền đeo trán hiền giả" nhanh chóng tan đi, hệt như đi đến điểm cuối của sinh mệnh.
Bàn tay lạnh lẽo nhợt nhạt kia rõ ràng thuộc về phái nữ, từ đằng sau Bernarde thò tới, không biết từ khi nào nơi đó đã xuất hiện thêm một bóng người có nửa thân trên:
Bóng người này mọc ra từ lưng Bernarde, tổng thể gần như trong suốt, khá hư ảo.
"Cô ta" mặc quần áo giống Bernarde, đội mũ tam giác gắn lông chim giống hệt cô, đôi mắt xanh thẳm giống như đại dương, chính là bản thân Bernarde, một phần linh hồn chui ra từ thân thể cô.
Nhưng, trên mặt ảo ảnh nửa người của Bernarde lại đeo một chiếc mặt nạ nhợt nhạt bằng kim loại sáng bóng.
Đôi mắt của mặt nạ có lỗ thủng, còn lại không hề có khe hở nào, khiến ảo ảnh của Bernarde trông có vẻ cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ cao sang, nhưng thiếu đi hơi thở của người sống.
Đây là vật phong ấn cấp "0" thứ ba, cũng là cuối cùng mà cô có, là vật phẩm Đại đế Russell lúc cuối đời từ nam đại lục trở về đã chế tác ra, gọi là "Tử vong nhợt nhạt".
Hiệu quả xấu của nó là khiến người đeo dần dần chết đi, đến khi biến thành thi thể, trở thành nô lệ của nó.
Lúc này, Bernarde lợi dụng chính điểm này, để khiến sự hoạt hóa bất thường trên người mình bị ức chế.
Trong chớp mắt ảo ảnh nửa người này hiện lên, mắt phải của cô đã yên tĩnh trở lại, những sợi lông mi biến thành cánh tay này liên tiếp tàn lụi và tróc ra.
Lỗ tai của cô cũng không tự phát ra âm thanh nữa, chậm rãi mở ra trở lại bình thường.
Nếu không có sự áp chế này, ngũ quan, cánh tay, hai chân của Bernarde sẽ lần lượt tách ra khỏi cô, tìm đến "tự do".
Sau khi bước đầu ổn định tình hình cơ thể, Bernarde thử cất bước về phía trước, nhưng vẫn không thể làm ra được bất cứ động tác nào, chỉ có thể sử dụng linh thể nửa người kia.
Ngẫm nghĩ, cô để cho linh thể sau lưng lấy ra một con dao găm bằng bạc dùng cho nghi thức trong túi áo, sau đó cúi người xuống, cắt một vòng ở giữa chiếc giày bên phải.
Trong tiếng xoẹt xoẹt, chiếc giày da nhanh chóng bị cắt đi một nửa.
Sau đó, Bernarde lợi dụng linh thể nửa người xé rách quần chỗ đầu gối, cắt một góc áo sơ mi và áo khoác, nhổ mấy chiếc lông chim trên mũ tam giác.
Cách làm này không hề liên quan đến lĩnh vực siêu phàm, giống như một cô gái tùy hứng phản nghịch muốn làm tạo ra phong cách ăn mặc khác thường.
Nhưng, khi Bernarde hoàn thành một loạt động tác này, cẩn thận bước vè phía trước, cơ thể lại thực sự di chuyển, không còn cảm giác bị trói buộc tại chỗ nữa.
Sự áp chế vô hình lập tức biến mất, lăng tẩm "Hoàng đế đen" dường như đã tiếp nhận Bernarde.
Ai ngờ, phương pháp xử lý chuyện bất thường này ngay cả người bình thường cũng làm được.
Hơn nữa, Bernarde nghi ngờ, càng dùng năng lực phi phàm đối kháng thì càng bị ảnh hưởng sâu.
Bởi vì vừa rồi khi cô có cảm giác đang đối diện với thần linh vô hình, chỉ có cách "lấy lòng" sự thẩm mỹ của đối phương mới có thể nhận được tha thứ, nếu không thì chỉ có thể dựa vào quyền lực cấp bậc danh sách 0 để vòng qua.
Chương 1713: Tầm quan trọng của suy nghĩ (2)Mặt khác, cũng may mắn ở chỗ Bernarde không những từng là "Học giả thần bí" có tri thức uyên bác mà còn có hiểu biết rất sâu về con đường "Hoàng đế đen", biết rõ quyền lực ở lĩnh vực này bao gồm những gì, biết rõ nó đại diện cho bóng đen trật tự, là trật tự bình thường bị vặn vẹo.
Cho nên Bernarde bắt đầu làm vặn vẹo những trật tự bình thường trên người mình như quần áo, sau đó cô đã nhận được sự tán thành và chấp nhận của vị thần linh vô hình kia.
"Ừm, trong sự kiện liên quan đến thần bí học, vào thời điểm nào đó tri thức và suy nghĩ còn hữu dụng hơn năng lực... Tình huống vừa rồi, phản kháng bằng bất cứ cách nào cũng sẽ bị coi là khiêu khích với trật tự bên trong lăng tẩm, khiến nó sinh ra sự biến hóa khó mà đoán trước, chắc chắn khủng khiếp, mà một khi tìm ra mấu chốt của vấn đề, ảnh hưởng xấu có thể hóa giải một cách vô cùng đơn giản..." Klein phía trên sương mù xám gật đầu, học được khá nhiều thứ từ "Nữ vương thần bí".
Tuy anh đã cao hơn đối phương một danh sách, bên trong "Nguyên bảo" thậm chí còn tương đương với Vua Thiên Sứ, hơn nữa đã trải qua rất nhiều chuyện lớn, nhưng dù sao cũng phát triển quá nhanh, rất nhiều chi tiết vẫn còn khiếm khuyết, hiện giờ có thể thông qua việc quan sát để bù đắp lại một chút.
Sau khi đi được một bước, Bernarde bắt đầu theo trực giác linh tính, đi về đài cao ở giữa, đi đến chiếc ghế tựa lớn ở trên cùng.
Một bước, hai bước, ba bước, đột nhiên có một làn gió nhẹ thổi qua gáy cô.
Cơn gió này lạnh lẽo âm trầm, khiến cả người Bernarde tê dại.
Trong chớp mắt, cô cảm giác như có một bóng đen xuất hiện sau lưng mình.
Đột nhiên mái tóc nâu dài đằng sau gáy cô đột nhiên tách ra, để lộ một con mắt mọc ra trên da.
Đó là một con mắt gần như trong suốt, lạnh lùng vô tình, không có lông mi.
"Con mắt nhìn trộm bí mật"!
Con mắt này hơi chuyển động, nhìn thấy tấm màn như bóng đen trong thế giới thần bí xuất hiện sự vặn vẹo rõ ràng bên trong lăng tẩm.
Nhưng nó không phát hiện ra bóng đen kia, cũng không tìm được ngọn nguồn của cơn gió lạnh vừa rồi.
Đúng lúc Bernarde định đóng "Con mắt nhìn trộm bí mật" này lại, để giảm khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tỏng đầu cô đột ngột nổi lên một cơn gió lạnh lẽo âm trầm.
Suy nghĩ của cô lần lượt trở nên sinh động, ngày càng không chịu khống chế, phát triển về phương hướng không thể suy tư.
Nó như một loại xu thế, xu thế không thể xoay chuyển, nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Bernarde không do dự, nắm lấy vài giây còn có thể suy nghĩ, để linh thể nửa người ở đằng sau lưng tháo chiếc mặt nạ nhợt nhạt kia xuống.
Sau đó, cô đeo chiếc mặt nạ "Tử vong nhợt nhạt" này lên mặt mình, mà linh thể nửa người kia thì chui vào trong cơ thể cô, hợp làm một thể với cô.
Bắt đầu từ một giây này, chức năng não của Bernarde theo cơ thể dần chết đi, nhưng suy nghĩ trong đầu thì vẫn trở nên sinh động, dần dần hỗn loạn.
Hai trạng thái mâu thuẫn này triệt tiêu lẫn nhau, hình thành một sự cân bằng vừa yếu ớt vừa kỳ diệu, giúp Bernarde tìm lại năng lực tự suy nghĩ.
Đối với Bernarde mà nói, so với hiệu quả phi phàm của bản thân "Tử vong nhợt nhạt" thì ảnh hưởng xấu của nó lại hữu dụng hơn trong thời khắc này.
Bernarde giữ nguyên trạng thái cân bằng này, đi thêm vài bước về phía trước.
Trong quá trình này, cô luôn cảm thấy xung quanh có một bóng đen đang quanh quẩn, nhưng không làm sao phát hiện ra được.
Suy tư vài giây, đôi mắt xanh thẳm của Bernarde lại một lần nữa trở nên sâu thẳm, mất đi tiêu cự.
Cô đang thử tiên đoán hậu quả mà mỗi một sự lựa chọn của mình sẽ mang đến.
Chẳng mấy chốc trước mắt cô hiện lên hình ảnh tương ứng:
Cô một lần nữa đeo "Dây chuyền đeo trán hiền giả", hóa thân thành luồng thông tin khổng lồ thuần túy, dùng cách này để vượt qua trở ngại, đi thẳng đến đài cao ở giữa kia.
Nhưng, khi vừa gần đến nơi đó, luồng thông tin đột nhiên tan vỡ, mất đi trật tự, dùng những hạt nhân khác nhau làm nền tảng, tổ hợp lại thành mấy Bernarde, có thiếu nữ mặc váy nhiều tầng, có thiếu nữ cao gầy, có thiếu nữ đầy vẻ u buồn khó hiểu, có thiếu nữ nhăn nhó mặt mày đau đớn, có nữ vương điềm tĩnh kiên nghị.
Hình ảnh lời tiên đoán lướt qua trong giây lát, ánh mắt Bernarde lấy lại tiêu cự.
Lúc này, cô nhìn thấy một bóng đen.
Nó đứng trước mặt cô, cách cô không quá một nắm tay!
Gương mặt do bóng đen thuần túy tạo thành hoàn toàn chiếm cứ tầm nhìn Bernarde.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng đen kia, Bernarde hoàn toàn không kịp sợ hãi, theo bản năng nắm tay phải lại, ngưng tụ ra một thanh giáo kiểu dáng cổ xưa.
Từ mũi đến chuôi thanh giáo này đều nhuộm một màu máu đỏ thẫm, tản ra khí tức hủy diệt mãnh liệt, dường như có thể làm hại đến cả thần linh thực sự.
"Thanh giáo Longinus"!
Thanh giáo này từng xuất hiện ở thời đại xa xưa không thể ngược dòng, dính máu của một sự tồn tại vĩ đại nào đó, lúc này thông qua "Tái hiện thần bí", buông xuống lăng tẩm "Hoàng đế đen".
Nhưng, khi Bernarde đâm về phía trước thì không hề có bất cứ hiệu quả nào, bởi vì mũi giáo lại chĩa vào sau lưng cô.
Rõ ràng cô muốn tấn công bóng đen trước mắt, "Thanh giáo Longinus" lại kỳ dị chuyển ra phía sau.
Cao thấp, trái phải, trên dưới ở khu vực này dường như xuất hiện sự hỗn loạn, hoặc đã bị vặn vẹo.
Klein phía trên sương mù xám, bên trong cung điện xa xưa cũng đã phát hiện ra khi bóng đen kia đột nhiên xuất hiện trước người Bernarde, anh lập tức cầm "Gậy chống ngôi sao" lên.
Trong một khắc ấy, anh không hề chờ đợi, không quan sát "Nữ vương thần bí" sẽ ứng phó thế nào rồi mới cân nhắc đến việc mình có cần phù hộ hay không như lúc trước, bởi vi mức độ nguy hiểm của bóng đen này khiến Thiên sứ con đường "Nhà bói toán" như anh có linh cảm chính xác.
Mặt khác, quan trọng hơn là sau khi Bernarde tiến vào lăng tẩm "Hoàng đế đen", thỉnh thoảng sẽ cảm ứng được sự tồn tại của bóng đen, mà Klein không thể dùng tầm mắt chân thật của "Nguyên bảo" để tìm ra chút manh mối nào.
Điều này có nghĩa là nó vô cùng đáng sợ và nguy hiểm.
Khi những viên đá quý được khảm trên đầu chiếc gậy chống màu đen lần lượt sáng lên, giữa Bernarde và bóng đen kia đột nhiên vang lên tiếng chuông du dương.
Keng!
Tiếng chuông đến từ nơi vô cùng xa xôi để lộ ra vẻ trống trải khó tả bằng lời, khiến bên trong lăng tẩm "Hoàng đế đen" xuất hiện sự đình trệ và ngưng đọng mắt thường có thể nhìn ra, khiến bóng dáng Bernarde như bị đông cứng lại, đứng im tại đó, không thể làm ra bất cứ động tác nào.
Nhưng, bóng đen lại không rơi vào trong lốc xoáy thời gian, nó giống như đặt mình trong một thế giới khác mà quy tắc ở tầng chót không giống nhau, nó vẫn bơi về phía trước giữa dòng sông vận mệnh có hai dòng chảy mâu thuẫn một bên chảy dữ dội, một bên gần như đứng im.
Điều này khiến nó trông có vẻ như chỉ làm chậm lại động tác, vẫn chưa bị tiếng chuông hư ảo ảnh hưởng.
Chương 1714: Bóng đenĐây là lần đầu tiên Klein gặp phải trường hợp như vậy khi mô phỏng năng lực ở phương diện này.
Tuy anh hiệu quả phi phàm anh mô phỏng lại thông qua "Gậy chống ngôi sao" chắc chắn có sự chênh lệch khá lớn với năng lực gốc, nhưng bất kể thế nào, vẫn có thể thể hiện được quyền lực nhất định, không thể dễ dàng bị phớt lờ như vậy.
Nhưng, động tác bóng đen chậm lại cũng đủ để anh thử lần thứ hai.
Lần này, anh kích hoạt năng lực của bản thân "Gậy chống ngôi sao", định mang "Nữ vương thần bí" rời khỏi lăng tẩm "Hoàng đế đen", để cô tổng kết kinh nghiệm trước, sau đó cân nhắc đến việc có tiến vào nữa không.
Trong lúc một viên đá quý trên đầu gậy lóe lên, cơ thể gần như dán vào bóng đen của Bernarde tự dưng biến mất.
Giây tiếp theo, cô xuất hiện ở cách đó mấy chục mét, bên cạnh đài cao ở giữa lăng tẩm.
Năng lực di dời của "Gậy chống ngôi sao" bị quấy nhiễu, địa điểm mục tiêu đã bị vặn vẹo, tất cả đều có vẻ dị thường hỗn loạn.
Bernarde có nhiều kinh nghiệm, cũng không sợ hãi và hoảng loạn khi thấy bên trong "Hoàng đế đen" đột nhiên ngưng đọng lại, cô quyết đoán giơ tay trái lên, một bên ấn "Dây chuyền đeo trán hiền giả" lên giữa trán, một bên dùng đầu ngón tay lướt qua chiếc mặt nạ "Tử vong nhợt nhạt".
Mặt nạ bằng kim loại sáng bóng chợt trở nên mềm mại, nhanh chóng động đậy, giống như muốn hình thành nên một gương mặt không thuộc về Bernarde.
Gương mặt kia có ngũ quan ôn hòa, mang theo đặc thù của người nam đại lục, nhưng mang đến cho người ta một cảm giác cực kỳ đáng sợ, khiến mỗi người nhìn thấy đều tin rằng một khi hình dàng của gương mặt này trở nên đủ rõ ràng, nó sẽ sống lại từ niên kỷ xa xưa, từ nơi vĩnh viễn tối tăm để người chết ngủ say.
Đến lúc đó, cơ thể, linh tính và ý thức của Bernarde đều sẽ thuộc về gương mặt này.
Khi gương mặt này đột nhiên hiện ra, tường thạch và nền gạch bên trong lăng tẩm "Hoàng đế đen" bắt đầu bị phong hóa với tốc độ cực nhanh, trong một hai giây ngắn ngủi dường như đã trải qua mấy nghìn, mấy vạn năm gột rửa.
Chúng nhanh chóng trở nên loang lổ, không ngừng trút xuống ma nrh vỡ hoặc là bụi bặm bị gió cuốn lên, ở những khe hở mọc ra những sợ lông tơ màu trắng nhạt rất mảnh.
Chỉ chớp mắt những sợi lông tơ này đã biến thành lông chim màu trắng, bên ngoài dường như dính đầy vệt mở màu vàng nhạt.
Khí tức của bóng đen kia cũng yếu dần, giống như đang nhanh chóng đi đến điểm cuối của cái chết.
Màu sắc nó nhạt đi rõ ràng, hành động thêm chậm chạp.
Trong phạm vi quanh chiếc mặt nạ tái nhợt này, ngay cả bản thân khái niệm "tử vong" này cũng bị phong hóa mất đi.
Nhưng, thứ đánh dấu "tử vong" không phải là điểm kết thúc, sau khi mức độ phong hóa của tường đá và nền gạch bên trong lăng tẩm đạt đến một trình độ nhất định, bóng đen kia suy yếu đến một giai đoạn nào đó, thì những tảng đá mới bắt đầu được sinh ra, khí tức như có như không nhanh chóng nảy sinh.
Trong quá trình này, bóng dáng màu đen kia kéo dài về phía bên phải.
Một bàn tay được tạo thành từ bóng đen thuần túy còn cách mấy chục mét mà chớp mắt đã nắm được cổ Bernarde!
Hành động này được thực hiện không phải là do cánh tay dài ra, mà là trong khoảnh khắc khái niệm khoảng cách bị rối loạn, bốn mươi lăm mét tương đương với bốn mươi lăm centimet.
Bàn tay tối tăm kia cũng không tạo ra sức lực quá lớn, chỉ khiến Bernarde cảm thấy lạnh lẽo.
Cảm giác lạnh lẽo này khiến cô phát hiện mình không thể sử dụng hai vật phong ấn cấp "0" "Dây chuyền đeo trán hiền giả" và "Tử vong nhợt nhạt".
Bình thường chỉ cần cô rót linh tính vào, sau đó trong đầu hiện lên suy nghĩ tương ứng là vật phong ấn trên người sẽ làm ra phản ứng chính xác, tạo ra hiệu quả khác nhau. Nhưng hiện giờ, quy tắc ngầm thừa nhận này đã bị quấy nhiễu, vặn vẹo, bất kể Bernarde nghĩ thế nào, cũng không thể khiến vật phong ấn có động tĩnh.
Giống như cô đang nói chuyện với không khí.
Sau khi Klein ở phía trên sương mù xám thử di dời "Nữ vương thần bí" đi nhưng không thể thực sự thành công, không hề chần chừ, lập tức để trong đầu mình nhanh chóng phác họa ra một loạt phù hiệu tượng trưng phức tạp và dấu hiệu ma pháp.
Anh muốn mô phỏng lại "Che giấu không gian" của "Bí pháp sư", định phân tách khu vực giữa Bernarde và lăng tẩm "Hoàng đế đen", dùng cách này giúp vị "Nữ vương thần bí" thoát khỏi cảnh khó khăn trước mặt.
Thật ra, lúc này mô phỏng ra phép thuật cổ tích "Ngọn nguồn hoa đào" kia thì thích hợp hơn, nhưng cân nhắc đến việc Bernarde cũng từng là "Học giả thần bí", Klein cảm thấy dùng "Che giấu không gian" tốt hơn, nếu không chưa biết chừng sẽ để lộ ra một vài bí mật của "Kẻ Khờ".
Về phần anh học "Che giấu không gian" từ đâu, đương nhiên là từ "Ma thuật sư" Furth vừa tấn thăng.
Lúc trước, Klein dùng danh nghĩa của "Thế giới" Hermann Sparrow, thuê "Bút ký lữ hành Lemano", và nhờ tiểu thư "Ma thuật sư" "ghi lại" những năng lực tương ứng từ trước.
Sau đó, anh lần lượt phóng thích chúng ra, lần lượt ghi lại, lần lượt triệu hồi ra bản "Bút ký lữ hành Lemano" đầy đủ từ sương mù lịch sử, không lâu sau anh đã nắm giữ được tri thức và kỹ xảo, có thể mô phỏng lại pháp thuật "Che giấu không gian".
Khi những viên đá quý trên "Gậy chống ngôi sao" lóe sáng, khu vực ở chỗ Bernarde trở nên tối tăm hơn chút, giống như bị bao phủ một tấm màn bóng đen.
Tấm màn che này vặn vẹo, che giấu đi một khoảng không gian, ngăn cách cái bóng và bàn tay của nó ở bên ngoài.
Việc này giúp cổ Bernarde lấy lại được tự do.
Giây tiếp theo, bàn tay màu đen kịt bị ép tách ra lại thò về phía trước, chạm vào ranh giới của không gian được che giấu.
Trong phút chốc, trong hư không không nhìn ra dị thường xuất hiện một "cánh cửa" trong suốt giống như cơn lốc xoáy, hoặc nên nói "cánh cửa" này vốn tồn tại từ nơi đang ẩn nấp chủ động bay ra, mở rộng về phía bàn tay đen kịt kia.
Toàn bộ không gian bị che giấu đều sẽ có một cánh cửa, nhưng vị trí "cánh cửa" sẽ được quyết định bởi suy nghĩ của người tạo ra.
Bàn tay do bóng đen kia ngưng tụ thành nhanh chóng xuyên qua "cánh cửa" đang mở, tiến vào không gian bị che giấu đi, nắm lấy cổ Bernarde, quấy nhiễu sự liên hệ giữa vị "Nữ vương thần bí" và vật phong ấn trên người cô, vặn vẹo trật tự tương ứng.
Cùng lúc đó, bóng đen kia ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh lăng tẩm.
Dường như nó đang xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời không và sương mù, nhìn vào "Nguyên bảo" cà Klein bên trong Klein.
Mí mắt Klein chợt giật giật.
Anh cảm nhận được bóng đen kia có sự hiểu biết nhất định về nơi này, cảm thấy đối phương đang vặn vẹo cái gì đó.
Klein bất tri bất giác nghiêm mặt lại, các loại đá quý trên "Gậy chống ngôi sao" đồng thời sáng lên.
Anh định thử "đánh cắp" năng lực phi phàm tương ứng của đối phương, chỉ như vậy anh mới có thể áp chế được bóng đen này.
Để tăng xác suất thành công của việc "đánh cắp" năng lực của mục tiêu, Klein lật tay trái khẽ gõ lên mép bàn dài loang lổ.
Chương 1715: Phong ấn (1)Nhưng lần này anh "đánh cắp" thất bại, thậm chí không đạt được gì.
Bởi vì mục tiêu của anh đã sớm thoát khỏi sự định vị.
Bóng đen rõ ràng vẫn còn ở tại chỗ vậy mà lại thoát được sự định vị!
Ánh mắt Klein nhất thời ngưng lại, sau đó anh thấy bóng đen kia lóe lên, tiến vào không gian bị che giấu, kéo gần khoảng cách với Bernarde.
Việc này... Nó làm vặn vẹo tầm mắt chân thật của mình, khiến tình huống mình nhìn thấy là một thậm chí là hai giây trước... Suy nghĩ của Klein chợt lóe lên trong đầu, có bước đầu phán đoán đối với sự thất bại vừa rồi, cũng quyết định triệu hồi Will Onsetin từ lỗ hổng lịch sử, để hắn "Khởi động lại" những chuyện vừa xảy ra trong khu vực này.
Giờ phút này, không thể Bernarde không thể sử dụng vật phong ấn để sau lưng mọc ra những sợi lông chim thiên nga hư ảo, trắng ngần.
Đây là phép thuật cổ tích có tên là "Vịt con xấu xí", nó có thể khiến Bernarde giữ được tỉnh táo trong khi để lộ ra hình thái sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh, mỗi ngày hai lần, mỗi lần mười lăm giây.
Đúng lúc này, suy nghĩ trong đầu của cô chợt sôi trào, nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Điều này khiến phép thuật "Vịt con xấu xí" của cô còn chưa kịp thấy hiệu quả đã bị trực tiếp cắt đứt.
Gần như cùng lúc ấy, cô thấy bóng đen kia dán lên người mình, giống một thứ chất lỏng đặc quánh, có tính ăn mòn mãnh liệt đang thấm vào bên trong.
Đôi mắt Bernarde chợt tối xuống, như có điều cảm ứng, nắm lấy thời khắc cuối cùng khi tư duy còn tỉnh táo, khẽ nhếch miệng, dùng giọng nói ấm áp nói ra một từ:
"Quê hương..."
Sự ăn mòn của bóng đen kia chợt ngừng lại, nửa thân trên có nó chậm rãi nâng lên, nhìn về phía Bernarde.
Bóng dáng màu đen cứng đờ tại chỗ, bỏ bàn tay đang nắm cổ Bernarde ra, dường như đang dùng đôi mắt không tồn tại nhìn vị "Nữ vương thần bí" này.
Một giọng nói khàn khàn, khô khan lập tức vang vọng trong không gian bị che giấu:
"Quê hương..."
Giọng nói này mang theo chút ngập ngừng, chút mờ mịt, giống như đang tìm kiếm sự xác nhận, truyền đến từ một thế giới khác.
Sự ăn mòn mà Bernarde gặp phải biến mất, sự liên hệ giữa cô và vật phong ấn chớp mắt được khôi phục.
"Tử vong nhợt nhạt" lại bắt đầu khiến cô từ từ chết đi, giúp cô đối chọi với suy nghĩ đang dần dần trở nên hỗn loạn trong đầu, giữ được sự tỉnh táo và lý trí cơ bản.
Đúng lúc cô định lên tiếng nói gì đó, thì bóng đen kia lại đột nhiên giơ bàn tay về phía trước.
Nhưng lần này nó không nắm lấy cổ Bernarde nữa mà đẩy mạnh một cái.
Không gian bị che giấu tan rã theo cái đẩy của bóng đen, một âm thanh mang theo cảm xúc đau đớn rõ ràng, giống như đang kháng cự gì đó:
"Rời khỏi đây!"
Trong lúc giọng nói vang vọng, bóng đen kia chợt biến mất.
Chớp mắt sau, nó hiện ra ở trên đài cao giữa lăng tẩm, ngồi xuống chiếc ghế dựa cao màu đen khổng lồ kia.
Trên mặt nó nứt ra hai khe hở, giống như mọc ra đôi mắt không đối xứng.
Nhưng, "đôi mắt" này không có đồng tử, chỉ có một màu máu duy nhất.
Ngay sau đó, một khe nứt tách ra bên dưới "đôi mắt", bên trong cũng chỉ có màu đỏ máu thuần túy.
Điều này khiến bóng đen kia rốt cuộc có "miệng".
Nó hướng về phía Bernarde, xung quanh lại vang lên giọng nói mang theo sự đau đớn rõ rệt, giống như đang kháng cự thứ gì đó.
"Rời khỏi nơi này!"
Sau khi Bernarde bị đẩy ra hơn mười mét, dễ dàng đứng vững gót chân, nhưng không nghe theo mệnh lệnh rời khỏi khu lăng tẩm "Hoàng đế đen" này. Cô đứng đó, kinh ngạc nhìn lên đài cao ở giữa, nhìn vào bóng dáng màu đen kia, trên mặt để lộ ra vẻ bi thương khó giấu, mà cũng cô cũng không muốn giấu.
Cô có thể cảm nhận được, cô có thể xác định được, bóng đen kia chính là cha cô, người tự xưng là "Caesar", Russell Gustav.
Giây tiếp theo, bóng đen kia nứt ra nhiều khe hở hơn, chúng kéo dài từ đầu xuống, mở ra những đóa hoa máu trên những bộ phận khác nhau của cơ thể.
Điều này khiến Russell dường như chỉ còn lại một tầng bóng đen, bên trong bọc một sự vật đỏ tươi như máu tỏa ra ánh sáng thuần túy.
Klein phía trên sương mù xám nhìn thấy cảnh này, tự nhiên liên tưởng đến vầng trăng đỏ trên bầu trời.
Russell lúc này giống như đang hóa thân thành cái bóng, muốn che đi vầng trăng đỏ kia, lại bị rạch ra từng lỗ hổng, khiến nhiều ánh trăng chiếu vào hiện thực hơn.
Đến khi những lỗ hổng này nối liền với nhau, bóng đen kia hoàn toàn vỡ nát, sẽ sinh ra một vầng trăng đỏ hoàn toàn mới.
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện cực kỳ khủng khiếp.
Đúng lúc này, bóng đen Russell trở nên hư ảo hơn nhiều, dường như trở thành ảo giác.
Điều này khiến ông trông như bị ngăn cách ở một thế giới khác, cách hiện thực một vách tường vô hình.
Sau đó, Russell khó khăn nâng cánh tay phải của bóng đen lên, bóp trán mình.
Tần suất khe hở màu đỏ sinh ra trên người ông lập tức hạ xuống cực thấp, nhưng những "con mắt" đã tồn tại trước đó lại bắt đầu chớp nháy liên tục.
Nhưng việc này không gây ra ảnh hưởng xấu cho xung quanh, dường như chỉ là một sự biến hóa trật tự đơn thuần, xu thế "sinh mới" những khe hở màu đỏ bị vặn vẹo khiến những thứ vốn có dần sinh sôi.
Sau khi hoàn thành xong chuyện này, Russell ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bernarde cách đó mấy chục mét, cười nói bằng giọng khô khan, khàn khàn:
"Con thật sự trở thành nhân vật có tiếng tăm trong thế giới thần bí rồi, có thể một mình đi vào đây."
"Lại đây, để cha nhìn rõ công chúa nhỏ của cha bây giờ thế nào rồi."
Hốc mắt Bernarde chợt đỏ len, đi về phía trước.
Russell cười một tiếng nữa:
"Thời điểm làm bảng vẽ, soạn giáo trình, phát minh ra các trò chơi nhỏ cho con, con mới lớn bằng ngần này, giờ đã có thể tới đây cứu vớt cha già đáng thương của con rồi."
"Cha nhớ, hồi nhỏ con rất thích các loại quần áo cha thiết kế cho con. Đáng tiếc sau khi lớn lên rồi không thể mặc kiểu váy nhiều tầng nữa..."
Vị đại đế này chợt trở nên lải nhải, giống như người già đi gần hết cuộc đời, luôn thích hồi tưởng lại những hình ảnh tươi đẹp trong quá khứ.
Bernarde chạy nhanh hơn, Klein phía trên sương mù xám hơi nhíu mày.
Đột nhiên, Đại đế Russell cúi đầu xuống, gắng sức nói một câu:
"Dừng lại!"
Giọng nói của ông mang theo cảm giác đau đớn khó diễn tả bằng lời.
Bernarde ngẩn ra một chút, vội vàng đi chậm lại, cuối cùng dừng bước.
Cô thấy trong ánh mắt của bóng đen kia dần để lộ ra vẻ bi ai không thể miêu tả.
Russell lại ngẩng đầu lên, khẽ ho một tiếng:
"Không phải con rất muốn hỏi vì sao bên ngoài lăng tẩm "Hoàng đế đen" lại khắc phù hiệu về trật tự tự mình đặt ra, các tục lệ dẫn đường à? Thực ra cũng không tất yếu lắm, cha chỉ muốn những người nhìn thấy có thể nhớ được sự vĩ đại của cha..."
Vị đại đế này còn chưa dứt lời, một tay đã nắm chặt lấy tay vịn, đè nén giọng nói, cực kỳ đau đớn lên tiếng:
"Đừng, đừng đến gần!"
"Cha bị ô nhiễm rồi..."
Nỗi bi thương trong mắt Bernarde lại đậm hơn.
Suy đoán vừa rồi của cô đã được chứng thực.
Lúc này, những khe hở đỏ tươi trên mặt Russell xuất hiện sự hỗn loạn, khi thì "đóng lại", khi thì "mở ra", không có sự thống nhất.
Chương 1716: Phong ấn (2)Vị đại đế nắm lấy cơ hội, ngồi thẳng người lên, nhìn Bernarde, gian nan hô lên:
"Phong ấn cha!"
Phong ấn... "Nữ vương thần bí" Bernarde thầm lặp lại từ đó, đôi mắt xanh thẳm nhanh chóng ngấn nước, khiến đường nhìn của cô trở nên mờ mịt.
Cho dù cô đã sống rất nhiều năm, cho dù cô đã không còn là cô gái nhỏ trước kia nữa, nhưng giờ phút này vẫn không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng.
Nhưng, cô không hỏi nguyên nhân, cũng không do dự bất định, chỉ hơi phản kháng, sau đó kiên định lại, dứt khoát giơ tay phải mình lên, đặt nó lên chiếc mặt nạ kim loại nhợt nhạt.
Cô vô cùng bình tĩnh và quyết đoán, cũng giống như lúc "Yếu Tố Bình Minh" đối diện với đủ loại chuyện lớn mấy năm nay.
Bên ngoài "Tử vong nhợt nhạt", màu kim loại chợt dịu dàng hơn, tổ hợp thành một gương mặt mới, có đôi mắt màu đen.
Trong đôi mắt đen kịt này, những đường nét nhợt nhạt chợt hiện ra, phác họa thành một phù hiệu lập thể khá phức tạp và thần bí, nó giống như một con chim mọc ra những chiếc lông dài, hoặc giống con vũ xà đang cuộn tròn người.
Phù hiệp này hấp thụ ánh sáng xung quanh, nhanh chóng có thực thể, sau đó thoát khỏi đôi mắt Bernarde, bày ra "thân hình", bay về phía Russell Gustav đang ngồi trên chiếc ghế dựa màu đen.
Trên đường bay đi, phù hiệu kỳ dị này khiến xung quanh trở nên tối tăm hơn, khiến nền gạch và tường đá một lần nữa bị phong hóa, giống như vị thần linh chấp chưởng tử vong kia đưa ra phán quyết cuối cùng.
Đá vụn rơi xuống và bụi mù bốc lên đuổi theo phù hiệu đã hóa thành thực thể kia, đi đến gần Russell, sau đó chúng quay tròn, bao trùm lấy bóng dáng màu đen hư ảo như đến từ thế giới khác kia.
Trong quá trình này, Russell vài lần không khống chế nổi bản thân, định rời khỏi chiếc ghế dựa bằng sắt đen, nhưng cuối cùng ông đều ngồi trở về, không chống lại sự phong ấn của Bernarde.
Khi phù hiệu kia dung nạp vào bóng dáng ông, ông lập tức có sự liên hệ với "Tử vong nhợt nhạt", nhìn thấy rất nhiều thần linh hư ảo đang đứng trên vô số vong linh, nhìn thấy những thân hình sưng phù như quỷ nước đang quanh quẩn giữa dòng sông đen ngòm.
Khí tức của Russell lập tức tan biến, những khe hở đỏ tươi dần khép lại, đến khi phía trước vị đại đế này giống như chìm vào giấc ngủ yên bình trong bóng đêm.
Mà phù hiệu kia đã làm kiên cố hóa bóng dáng Russell, gây ảnh hưởng đến nó, cho đến khi "Tử vong nhợt nhạt" không đáp lại nơi này nữa.
Chỉ trong chớp mắt, trên người Russell lại bắt đầu mọc ra những khe hở màu đỏ, sau khi khí tức của ông yếu đến cực điểm thì lại dần đổi sang sinh mới, đối chọi kịch liệt với phù hiệu thực chất hóa kia.
Klein phía trên sương mù xám thấy thế, thở dài, nắm bàn tay lại đặt lên dưới miệng.
Tấm màn sân khấu khoác trên người anh chợt bay lên, toàn bộ "Nguyên bảo" rõ ràng đang "sôi trào".
Bất chợt, khí tức vừa sinh ra của Russell lại bắt đầu trôi đi.
Sau khi đến một mức độ nhất định, nó lại nhận được sự sinh mới, sau đó lại bị "Tử vong nhợt nhạt" ảnh hưởng, tiếp tục trôi đi.
Klein lợi dụng đặc tính phi phàm "Người hầu của quỷ bí" và sức mạnh của "Nguyên bảo", trực tiếp để sinh mới và tử vong kết hợp lại, giản lược quá trình ở giữa.
Cứ thế, Russell bị ô nhiễm không thể khôi phục đến mức độ có thể phá tan được phong ấn của Bernarde.
Tiếp đó, Klein giơ tay phải, điều động sức mạnh của "Nguyên bảo", để phía trước người phác họa ra phù hiệu thần bí đằng sau chiếc ghế dựa cao của "Kẻ Khờ", phù hiệu được tạo thành bởi một nửa "Mắt không đồng tử" và một nửa "Dây vặn vẹo".
Phù hiệu này hấp thụ khí tức của "Nguyên bảo", nhanh chóng biến thành thực thể, khi Klein vung cổ tay lên, nó rơi vào điểm sáng cầu nguyện của Bernarde, rơi xuống bóng dáng màu đen của Russell, dung hòa vào cơ thể ông.
Mỗi khi sự "kết hợp" giữa tử vong và sinh mới sắp biến mất, thì phù hiệu liên hệ với "Kẻ Khờ" và "Nguyên bảo" này sẽ rót sức mạnh mới vào, một lần nữa hoàn thành sự "kết hợp".
Trong trạng thái không ngừng chết đi rồi lại nhận được sinh mới, trên gương mặt của cái bóng thuần túy kia phác họa ra hình dáng ngũ quan, sau đó, Russell ngẩng đầu nhìn đỉnh lăng tẩm, dường như đang nhìn lên nơi vô cùng xa xôi nào đó.
Sau đó ông lập tức thu lại tầm mắt, nhìn về phía Bernarde, nói bằng giọng yếu ớt:
"Phong ấn này rất tốt, cha có thể yên tĩnh ngủ một giấc rồi..."
Nói tới đây, ông nhíu mày, lại hỏi bằng giọng khác:
"Sao con lại ăn mặc thế này, ai dạy con vậy?"
Bernarde nghe vậy thì ngẩn ra, dường như quay về những năm tháng còn niên thiếu.
Thời điểm đó, mỗi khi cô ăn mặc lộng lẫy đi tham gia vũ hội của các quý tộc khác, Russell sẽ dùng vẻ mặt và giọng điệu thế này để hỏi cô rất nhiều câu.
Đôi mắt cô đong đầy nước, cô lại không thể khống chế bản thân, cúi thấp đầu, nén giọng gọi một câu:
"Bố ơi..."
Gương mặt có đường nét ngũ quan của Russell chợt trở nên dịu dàng, sau đó ông sầm mặt lại, lớn tiếng nói:
"Ra khỏi đây đi."
"Vĩnh viễn không cho quay lại đây!"
Bernarde há miệng ra định nói thêm gì đó, trước mắt đã tối sầm, giống như nhìn thấy bóng đen của trật tự.
Giây tiếp theo, cô phát hiện mình đã quay về rìa của hòn đảo nguyên thủy.
Bernarde kinh ngạc nhìn về ngọn núi ở giữa đảo vài giây, chậm rãi xoay người đi ra biển.
Lần này cô không còn bướng bỉnh quay đầu lại không đi nữa, đi được vài bước, cô sẽ dừng lại, xoay người liếc nhìn một cái.
Chẳng mấy chốc, cô đã quay về "Tàu Ánh bình minh", đi vào phòng hiệu trưởng, mở căn phòng chuyên dùng để cất giữ.
Bernarde chỉ liếc mắt là nhìn thấy những bảng vẽ, những chồng giáo trình, từng bộ quần áo, từng chiếc váy, nhìn thấy cờ vua mà chỉ có vài người trên thế giới này bieeys chơi, nhìn thấy những món đồ chơi bằng gỗ được xếp ngay ngắn.
Cô dựa lưng vào cửa gỗ, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng ngồi bệt xuống sàn.
Cô ngẩng đầu nhìn ra bầu trời âm trầm ngoài cửa sổ, dùng ngón cái bàn tay phải và ngón trỏ giữ môi, dùng miệng thổi một giai điệu du dương, véo von, mang theo nỗi ưu thương nhàn nhạt, có thể khiến người ta bình tĩnh lại.
Trong tiếng sáo vang vọng, từng giọt nước mắt rơi khỏi hốc mắt Bernarde, nhỏ xuống sàn thuyền.
Không biết qua bao lâu, trong phòng thuyền trưởng vang lên một âm thanh như nén trong cổ họng:
"Bố ơi..."
Trong lăng tẩm "Hoàng đế đen", giữa đảo nguyên thủy.
Sau khi đưa Bernarde đi, Russell không rơi vào giấc ngủ say ngay, ông thong thả ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về nơi xa xôi.
Klein phía trên sương mù xám thầm thở dài, bỏ "Gậy chống ngôi sao" xuống, gọi một người giấy đến, sau đó rung tay lên.
Trong tiếng "bốp", người giấy nhanh chóng dày lên, nở ra, sau đó bay vào trong cơn lốc xoáy bán trong suốt do phù hiệu hư ảo huyền bí tạo thành.
Tuy Bernarde đã bị đưa ra ngoài rìa hòn đảo, Klein không thể thông qua điểm sáng cầu nguyện đại diện cho cô để nhìn thấy tình hình bên trong lăng tẩm "Hoàng đế đen", nhưng anh có thể dùng phù hiệu của "Kẻ Khờ" đã dung nạp vào trong bóng dáng Russell kia để duy trì sự liên hệ nhất định với đại đế.
Chương 1717: Gặp mặtSau khi người giấy kia xuyên qua cơn lốc đang chậm rãi xoay trong, đáp xuống lăng tẩm trông có vẻ ảm đạm do có nguồn sáng không biết từ đâu, đến đài cao ở giữa nó biến thành một người.
Người này có mắt nâu tóc đen, có vài phần giống với Hermann Sparrow, nhưng dáng vẻ không đủ kiên cường, đường nét không không đủ góc cạnh, khí chất không đủ lạnh lùng, ngũ quan cũng có sự khác nhau nhất định, cằm và bụng còn có chút thịt do xã hội sinh ra, chính là hình tượng Chu Minh Thụy vốn có của Klein, người bị bắt vào trong "Nguyên bảo", làm "bạn cùng phòng" mấy nghìn năm với Russell Gustav Hoàng Đào kia.
Russell không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh, một tay chống xuống tay ghế, cả người hơi nghiêng về phía trước nhìn anh:
"Anh đã đến rồi."
"Tôi đến rồi." Klein khẽ gật đầu.
"Anh không nên tới." Russell thở dài một tiếng.
"Tôi đã đến rồi." Klein rất tự nhiên tiếp lời.
Russell hoàn toàn xác định được lai lịch của người trước mắt, vừa ngồi trở lại tư thế bình thường, vừa khẽ cười nói:
"Vốn định hỏi anh là người ở đâu, có cần phải làm chút kỳ thị vùng miền hay không, nhưng nghĩ lại, việc này không cần, đều là kẻ đáng thương không thuộc về thời đại này, không còn quê hương nữa."
Không đợi Klein đáp lại, vị đại đế này trầm giọng, nói:
"Anh có biết về chân tướng của tận thế không?"
"Biết rồi." Klein khẽ gật đầu.
Russell lại hỏi tiếp:
"Anh có biết nơi này chính là Trái Đất không?"
"Ừm." Klein thản nhiên đáp.
Russell nghe vậy, cười tự giễu:
"Không ngờ anh lại biết sớm vậy, tôi mãi đến khi lên mặt trăng, từ trên cao nhìn xuống hình dáng của hành tinh này, mới dám đưa ra xác nhận cuối cùng."
Nói tới đây, vị đại đế này thở dài:
"Phía trên mặt trăng quỷ dị như vậy, tôi rõ ràng cảm nhận được sự khủng bố, nhưng không hề suy nghĩ đến chuyện mình có bị ô nhiễm hay không, sau đó ngày càng cực đoan, ngày càng quá khích."
"Nhưng, thỉnh thoảng tôi sẽ nhận được sự tỉnh táo từ những ánh mắt của người xung quanh, nhưng tôi không dám viết nhật ký trong trạng thái đó, sợ sẽ tiết lộ bí mật, mất đi cơ hội cuối cùng."
"Cuối cùng tôi quyết định lợi dụng những sắp xếp trước đó, chuyển sang con đường "Hoàng đế đen", không những vì tận thế tiến đến, chỉ danh sách 0 mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, dẫn họ trốn đến một hành hinh khác trong vũ trụ mênh mông, sử dụng quyền lực tương ứng, xây dựng một trật tự hoàn chỉnh đủ cho con người sinh tồn, mà còn bởi vì điều thần kỳ "Sống lại" của "Hoàng đế đen" khiến tôi nhìn thấy hi vọng thoát khỏi ô nhiễm."
"Chỉ cần tôi có thể trở thành "Hoàng đế đen" danh sách 0, sau khi nửa điên, bị giết chết thật sự, vậy tôi vẫn còn cơ hội sống lại trong lăng tẩm hoặc là tinh giới, thời điểm đó, thứ quay về tay tôi chính là "Tính duy nhất" thuần khiết và ba phần đặc tính phi phàm danh sách 1, không hề bị ô nhiễm, không chứa điên cuồng không thể ngăn chặn."
"Lại nói, lúc đó "Mặt Trời Vĩnh Hằng", "Thần Hơi nước cùng Máy móc" cũng coi như bị tôi lợi dụng ở một mức độ nào đó."
"Nhưng mà sự khủng khiếp của "Ngày cũ" vượt qua sự tưởng tượng của tôi, khi tôi sống lại thì cũng sẽ nhận được ô nhiễm sinh mới... Có lẽ, chỉ có "Ngày cũ" mới có thể đối đầu được với "Ngày cũ"."
"Tôi đành bở dở tiến trình, dùng trạng thái này sống cho đến ngày cuối cùng trong tòa lăng tẩm này, không để "Ngày cũ" kia lợi dụng cơ thể của tôi để sinh ra trong thế giới hiện thực, sẽ mang đến tai hoa có tính hủy diệt."
Klein kết hợp những chuyện đã biết từ trước và những chuyện vừa xảy ra, đã sớm có suy đoán nhất định về trạng thái của Russell, lúc này không hề kinh ngạc, bình tĩnh đáp lại:
"Ngoại thần ô nhiễm ông có tên là "Mẫu Thần Đọa Lạc", vị này dùng hóa thân của "Ánh Trăng Nguyên Thủy" để mê hoặc khá nhiều tín đồ."
Ngũ quan lờ mờ trên mặt Russell nhất thời có sự thay đổi.
Ông im lặng vài giây rồi nói:
"Tôi biết "Ánh Trăng Nguyên Thủy", nhưng không rõ tôn danh thật của vị này là "Mẫu Thần Đọa Lạc"."
"Hiện giờ suy nghĩ một chút, chuyện tôi phát hiện ra Ngài "Gate" đang cầu xin giúp đỡ có lẽ không phải là chuyện ngẫu nhiên..."
Nghe thấy câu này, Klein giật thót trong lòng, lập tức nhớ lại đủ chuyện ở bên ngoài hòn đảo, từ đó đoán ra được những gì Đại đế Russell muốn nói.
Russell thở dài, cười nói:
"Vấn đề trong nửa đời trước của tôi là quá tự tin, luôn có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể lưu lại, cần thì mở ra, nên nhiều chi tiết không xem kỹ càng."
"Lúc trước, Green bị sức mạnh kỳ dị của hòn đảo này ô nhiễm, sau khi chết đã quay trở lại đây, nhận được cuộc sống mới, đây không phải ảnh hưởng đến từ "Ánh Trăng Nguyên Thủy" sao? Sau khi tôi kiểm tra một loạt, tiến hành tịnh hóa tương ứng, liền cảm thấy bản thân không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế trong một khắc đó có lẽ vận mệnh đã có sự thay đổi rất nhỏ, việc này khiến sau đó tôi "tình cờ" gặp phải Ngài "Gate", bị ngài ấy từng bước dẫn dắt lên mặt trăng..."
"Việc này không thể trách Ngài "Gate" được, trạng thái của ngài ấy có lẽ còn tệ hơn tôi. '
Ý của đại đế là, từ lúc ông phát hiện ra hòn đảo này, đã bắt đầu bị "Mẫu Thần Đọa Lạc" theo dõi? Klein thở dài:
"Thời điểm đó, ai ngờ vấn đề sẽ nghiêm trọng như thế?"
Trước danh sách 2, hiểu biết về "Bầu trời sao" và "Ngày cũ" sẽ mang đến sự ô nhiễm đáng sợ, nhưng nếu không tìm hiểu khi gặp phải tình huống nào đó, lại không thể đưa ra phán đoán chính xác rốt cuộc vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, cần phải làm những gì để cứu vãn. Điều này khiến Russell coi hòn đảo nguyên thủy này là bí mật căn cứ của riêng mình, không đem chuyện đã xảy ra ở đây nói cho những sự tồn tại đủ tư cách biết về ngoại thần, "Ngày cũ" và "Bầu trời sao".
"Đúng vậy." Russell dường như rất vui mừng vì sai lầm của mình là sai lầm mà mọi người đều mắc phải.
Ông lập tức nói:
"Trong tổ chức bí ẩn xa xưa kia cũng gần như không đề cập đến "Ngày cũ", ngoại thần."
Lúc này, Russell tạm dừng một chút mới nói tiếp:
"Hẳn là anh đã đọc nhật ký của tôi, biết rõ tổ chức bí ẩn xa xưa kia chỉ là một sự thay thế."
Klein gật đầu:
"Tôi biết nó chỉ tổ chức nào, không ngờ ông có danh sách 0 mà vẫn không dám nói ra cái tên của tổ chức đó."
"Tôi luôn cảm thấy nó không đơn giản, có lẽ còn có sự hiểu biết về ngoại thần mà chúng ta không thể tưởng tượng được, cho nên vẫn cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao hiện giờ tôi vẫn không tính là Chân thần danh sách 0." Russell nói qua loa một câu, đôi mày lờ mờ của ông đột nhiên nhíu lại: "Anh đã đọc bao nhiêu nhật ký của tôi rồi?"
Nếu không phải bầu không khí áp lực và bi thương thế này, thì Klein lúc này đã không nhịn được mà đáp một câu "mùi vị ma nữ quả thật không tệ" để trêu chọc vị đồng hương Russell này.
Cuối cùng, anh đáp bằng giọng điềm tĩnh:
"Rất nhiều."
Sau khi nói ra hai từ, anh lại thuận miệng bổ sung một câu:
"Tôi còn thu thập mấy "Thẻ báng bổ"."
"Mấy thẻ?" Russell thốt lên hỏi.
Chương 1718: Tạm biệt (1)Klein ở phía trên sương mù xám khống chế vẻ mặt người giấy, nói bằng giọng đều đều:
""Hoàng đế đen", "Bạo quân", "Linh mục đỏ" và "Kẻ Khờ"."
"Phù..." Russell thở hắt ra, đôi mày đang nhíu giãn ra: "Cũng may không phải là lá bài "Ma nữ", "Ánh trăng" và "Mẹ"."
Đó là những lá ông muốn thôi... Klein không đáp lại, cứ thế nhìn đại đế.
Russell nói xong mới phát hiện ra, vội ho khan một tiếng:
"Đều đã đọc rồi, hẳn là cũng rõ đây là chuyện bình thường đến mức nào..."
Nói một đoạn, ông lại ho khan tiếng nữa, rồi thở dài nói:
"Anh là con đường phi phàm nào?"
"Nhà bói toán." Klein lời ít ý nhiều đáp lại.
Russell nhất thời im lặng, vài giây sau mới nói:
"Đáng toeesc, nếu mọi người ở trong trạng thái bình thường, lúc này anh sẽ lấy ra một màn hình lớn từ trong lỗ hổng lịch sử, một máy chơi game, mọi người vừa chơi vừa tán gẫu. Đấy mới là sự lãng mạn của đàn ông."
Đáng tiếc không có điện, phải dựa vào phát minh của ông... Klein không nói ra lời trong lòng, vẫn giữ giọng điệu không thay đổi:
"Hi vọng sẽ có một ngày như thế."
Tiếp đó, anh quay trở lại đề tài cũ:
"Tôi rất tò mò, vì sao "Thẻ báng bổ" ông tạo ra lại có thể khiến thần linh không tìm ra được? Phản bói toán và phản tiên đoán ở mức độ này khiến người ta phải kinh ngạc."
Russell khẽ cười nói:
"Bởi vì tri thức có thể mang đến sức mạnh, sức mạnh cũng có thể giao cho tri thức, đây là quyền lực của "Hoàng đế tri thức"."
"Sau khi gia tăng sức mạnh vào phối phương ma dược của hai mươi hai con đường, chúng đều tự sinh ra sức mạnh tập hợp của đặc tính phi phàm, có hiệu quả phản bói toán, phản tiên đoán ở một mức độ nào đó."
"Sau đó, lại lấy..."
Nói đến đây, Russell bỗng im lặng, dường như đã nhận ra vấn đề gì.
Một hai giây sau, giọng ông có phần mơ hồ:
"Thời điểm chế tác ra "Thẻ báng bổ" là một năm trước ngày tôi cử hành nghi thức "Hoàng đế đen". Lúc đó tôi đã gặp phải ô nhiễm đến từ "Ánh Trăng Nguyên Thủy" mà phần lớn thời gian đều không có nhận thức tương ứng."
"Hai mươi hai lá bài này vì sao lại khiến thần linh không thể tìm được chứ?"
Klein ở phía trên sương mù xám nghe thấy câu hỏi này mà tinh thần căng thẳng, da đầu hơi tê dại.
Không đợi anh thao túng người giấy đưa ra đáp án, giọng của Russell chợt cao lên, mang theo sự sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời:
"Không cần thu thập đủ hai mươi hai lá bài!"
"Cẩn thận lá bài "Mẹ"!"
Hai câu nói này vang vọng trong lăng tẩm "Hoàng đế đen" thâm trầm, rất lâu vẫn chưa dứt.
Đồng tử của Klein phía trên sương mù xám chợt phóng to, theo bản năng cúi đầu nhìn vào bàn dài loang lổ đằng trước người.
Nơi đó đang đặt bốn "Thẻ báng bổ" đang úp xuống, có hoa văn mặt trái không giống nhau.
Giờ phút này, anh cảm thấy vừa đáng sợ, vừa may mắn, giống như bản thân bịt mắt đi lang thang quanh rìa vực sâu, nhưng vẫn không ngã xuống.
Nếu anh dốc sức thu thập "Thẻ báng bổ", thu thập đủ hai mươi lá bài, hoặc là lấy được lá bài "Mẹ", thì theo thói quen thích dung nạp các lá bài khác nhau, đạt được tính chất đặc biệt và địa vị tương ứng của anh, hiện giờ chưa biết chừng đã bị vị "Mẫu Thần Đọa Lạc" kia ăn mòn rồi, không biết đang mang thai cái gì.
Nhưng mình cũng không phải là Russell, cho dù có lá bài "Mẹ", hẳn là cũng không dung nạp, hơn nữa, vì không để thần linh tìm được, "Thẻ báng bổ" rất khó thu thập, gần như không thu thập đủ được... Việc này xem ra là do sự bố trí mà "Mẫu Thần Đọa Lạc" tiện tay làm ra, nếu người nào đó bất hạnh lấy được lá bài "Mẹ", thì sẽ trở thành một trong những tai họa ngầm ở thế giới này... Klein thu lại tầm mắt, tiếp tục thông qua "người giấy thế thân" của mình, nhìn về Russell Gustav đang ngồi trên chiếc ghế dựa cao bằng sắt đen kia.
Lúc này, cả người Russell hơi thẳng lên, giọng lúc trầm lúc bổng:
"Vạn vật đều có thần tính..."
"Nguyên Sơ còn sống, sống trong cơ thể mỗi người!"
Klein hơi nhíu mày, cũng không biết người hiện giờ đang "Ngày cũ" là Russell hay là vầng trăng đỏ trong cơ thể ông.
Đối với bí ẩn trong phương diện này, anh không những có hiểu biết nhất định, hơn nữa còn từng trải nghiệm, nay cũng không còn sợ hãi và kinh hoàng nữa, chỉ liên tưởng đến một vài giáo lý của hội Cực Quang đã từng đọc được trước kia:
Họ ca ngợi tạo vật chủ không nơi nào không có, tồn tại trong cơ thể mỗi sinh linh, cho nên vạn vật đều có thần tính, thần tính nhiều đến một mức độ nào đấy thì có thể trở thành Thiên sứ, mà hiện giờ các chính thần chỉ là Thiên sứ mạnh hơn một chút. Đối với người thường mà nói, chỉ cần có thể nắm giữ được chuyện thực chất của sinh mệnh chính là cuộc lữ hành của tinh thần, có ý thức rèn luyện tinh thần, tăng cường tinh thần, tìm được thần tính thuộc về mình và hợp nhiều thần tính lại với nhau thì có thể thoát khỏi cơ thể phàm tục, biến thành Thiên sứ.
Lúc trước chỉ cảm thấy loại tà giáo như hội Cực Quang này có một bộ thần bí học và lý luận tôn giáo hoàn chỉnh, chính quy giống như giáo hội, hiện giờ lại có thể suy luận ra chân tướng ẩn giấu trong những lời lẽ đó... Việc này nhìn từ góc độ nào đó quả thật không sai, vấn đề duy nhất ở chỗ sau khi dung hợp nhiều thần tính thì không còn là mình nữa... Không ngờ "Tạo vật chủ chân thật" lại giấu bí ẩn cấp bậc sâu xa nhất của thế giới này vào trong giáo lý của mình, không sợ vị tín đồ nào đó đột nhiên ngộ đạo, biết được về ô nhiễm trong lòng đất, bị ăn mòn thành một trong những vật chứa để Nguyên Sơ sống lại sao? "Người Treo Ngược" này thực sự có hơi điên, không phải lúc nào cũng có lý trí... Klein thầm nói vài câu trong lòng, đợi Russell nói ra nhiều hơn.
Nhưng qua hai ba giây, Russell giằng co giữa ngủ say và đạt được sinh mới ngồi trở lại chiếc ghế màu đen, thở hổn hển, không nói thêm gì.
Klein lập tức thao túng người giấy lên tiếng:
"Những lời ông vừa nói, lời nào nên tin, lời nào nên đề phòng?"
Russell bật cười một tiếng:
"Tự anh suy xét."
"À, đây không phải là phong cách của "Nhà bói toán" cá anh sao?"
Ông không đợi Klein trả lời, tự nói tiếp:
"Khi tạo ra chiếc mặt nạ "Tử vong nhợt nhạt" kia, tôi đã nhận ra một việc, vị Tử Thần ở kỷ đệ tứ kia có lẽ còn chưa hoàn toàn ngã xuống, hơn nữa còn lưu lại không chỉ một phương pháp sống lại, một phần trong đó có lẽ liên quan đến "Dòng sông vĩnh ám" kia. Ha ha, "Tử Thần" chắc chắn không thể dễ chết như thế..."
Nói tới đây, Russell nhìn Klein bên dưới đài cao:
"Quả nhiên, chỉ có lựa chọn con đường "Nhà bói toán", "Học đồ" và "Kẻ ăn trộm", "người xuyên không" mới có thể tiến vào "Nguyên bảo". Thời điểm tôi đoán ra chuyện này đã quá muộn rồi."
"Tôi không biết anh có muốn trở thành "Ngày cũ" không, cũng không rõ đây có phải là nghi thức cần thiết không, chỉ có thể nói với anh rằng việc này chắc chắn là nguy hiểm hơn thành thần rất nhiều, nguy hiểm hơn không biết bao nhiêu lần. Có lẽ, sự tồn tại đã bảo tồn chúng ta, theo thứ tự thả chúng ta vào hiện thực đang ở đó đợi anh."
Chương 1719: Tạm biệt (2)"Đề nghị duy nhất tôi có thể cho anh là, trước khi anh thử làm việc đó, thì hãy trao đổi với "Thần đèn" trong "Thần đèn cầu nguyện" một chút."
"Thần đèn"? Lợi dụng ân oán giữa ông ta và thiên tôn, nhận được sự trợ giúp nhất định? Klein khẽ gật đầu:
"Được."
Nghe xong câu trả lời của anh, Russell thở dài, cười nói:
"Nếu anh thực sự có thể trở thành "Ngày cũ", có thể cân nhắc đến việc cứu tôi, chỉ có "Ngày cũ" mới có thể đối đầu được với "Ngày cũ"."
Nói tới đây, ông lại im lặng một lát, sau đó nói với tốc độ rõ ràng chậm hơn nhiều:
"Nếu ngay cả khi trở thành "Ngày cũ" mà anh cũng không thể giúp tôi hoàn toàn thoát khỏi ô nhiễm của "Ánh Trăng Nguyên Thủy" thì anh nhớ diệt trừ tôi, hủy diệt tòa lăng tẩm này, nâng đỡ một vị "Hoàng đế đen" mới, để tôi vĩnh vĩnh không có khả năng sống lại..."
Ánh sáng bên trong lăng thẩm dường như lại tối đi một chút, Klein im lặng hai giây nói:
"Tôi sẽ không quên."
Russell rơi vào im lặng, vài giây sau mới cười tự giễu nói:
"Đương nhiên, trước đó, anh phải cấp cứu tôi thêm vài lần."
Câu nói đùa này không những không khiến Klein mỉm cười mà ngược lại càng khiến tâm trạng của anh thêm nặng nề, đến mức không nói nên lời.
Russell không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển sang nói như đang hồi tưởng:
"Vợ tôi đã sớm qua đời, những tình nhân tôi từng có chắc chắn đều có kết cục của riêng mình, tôi có lỗi với họ. Tôi chưa bao giờ thực sự yêu họ, chỉ là ham mê dung nhan của họ, hưởng thụ niềm vui sướng ấy..."
"Tôi không có con riêng, về chuyện này một người phi phàm vẫn có quyền lên tiếng, về phần trước khi trở thành người phi phàm, tôi nghĩ các quý bà cũng giống tôi, chỉ là ham mê dung nhan và thân hình của người trẻ tuổi, hưởng thụ niềm vui sướng này, không để lại phiền phức cho mình..."
"Con trai lớn của tôi - Charles - đã chết nhiều năm rồi, không biết có để lại hậu duệ không. Con thứ của tôi - Bonova - nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hiện giờ hẳn đã là Thiên sứ, đối với nó, tình cảm của tôi rất phức tạp, một mặt rất lạnh lùng, rất thất vọng, rất tiếc hận, một mặt lại thỉnh thoảng âm thầm quan tâm. Tôi nhớ hồi nó còn nhỏ, vừa đẻ được mấy năm, thật sự rất đáng yêu..."
"Con gái lớn của tôi - Bernarde - anh đã gặp rồi, có phải rất xinh đẹp đúng không? Từ nhỏ nó đã xinh đẹp, ngoan ngoãn, thông minh, biết hiếu thảo với cha, trân trọng em trai, thương mẹ, đôi khi lại rất chính trực, hơi ngốc nghếch. Có vài lần tôi chơi cờ hoặc chơi trò chơi với nó, tôi lén chơi ăn gian, nó đều không phát hiện ra. Tính tình như vậy khiến nó sau này rất khó chấp nhận một vài việc tôi làm. Đương nhiên, hiện giờ đều có thể đẩy cho "Ánh Trăng Nguyên Thủy", đều tại vị này làm ô nhiễm, về điểm này, tôi còn phải cảm ơn ấy chứ."
"Tôi không biết nên dùng lập trường gì để đưa ra một lời yêu cầu với anh, dù sao tôi cũng chưa từng giúp đỡ anh, cũng không có quan hệ thân thiết gì với anh, chỉ là đến cùng một thời đại, cùng một nơi, có vài phần tình nghĩa đồng hương."
Nghe đến đó, Klein lên tiếng bằng giọng trầm thấp:
"Nhật ký của ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều, khiến tôi có thể nắm giữ được tri thức cao cấp ở thời điểm còn nhỏ yếu, từ đó tránh né được khá nhiều nguy hiểm, có thể làm ra sự cố gắng chính xác."
"Với cả, những tấm "Thẻ báng bổ" cũng phát huy được tác dụng ở những giai đoạn khác nhau."
"Có thể đừng đề cập đến nhật ký được không?" Russell ho khẽ một tiếng: "Nhưng, thời kỳ sau tôi quả thật có ý thức lưu lại tin tức cho "người xuyên không" tiếp theo, chỉ có một điều tôi không thể khẳng định là rốt cuộc anh biết ngôn ngữ nào."
Vị đại đế này thong thả thở hắt ra:
"Yêu cầu của tôi là giúp tôi chăm sóc Bernarde, thời điểm nó cần thì hãy cung cấp sự trợ giúp nhất định."
"Tuy trong thế giới thần bí nó thực sự là một nhân vật lớn, nhưng là một người cha, tôi vẫn không thể yên tâm."
Klein không do dự, lập tức để người giấy trả lời:
"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy giúp ông."
"... Ồ, câu này sao nghe quái quái?" Giọng điệu của Russell chợt trở nên kỳ quặc: "Đúng rồi, còn chưa hỏi tên anh, về phần tôi chắc anh cũng rõ rồi, Hoàng Đào."
"Chu Minh Thụy." Klein thản nhiên đáp.
"Kết hôn chưa? Có con chưa? Mấy tuổi rồi?" Russell hỏi một hơi ba câu.
Đại đế, sao ông giống mấy bác gái hàng xóm vậy? Klein lắc đầu, đáp cực kỳ ngắn gọn:
"Chưa có."
Russell nhất thời im lặng, qua một hồi mới nói:
"Anh và tôi cùng thế hệ, Bernarde nên gọi anh là chú Chu."
"Ừm..."
Nói xong, trong giọng Russell không hiểu sao lại thêm vài phần thương xót:
"Sau khi đến thời đại này, ngay từ đầu tôi coi tất cả là trò chơi, chơi rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ quê hương, nhớ đến quá khứ đã nuôi dưỡng thành phần lớn tính cách và sở thích của tôi."
"Sống càng lâu, cảm giác này ngày càng xuất hiện hiện nhiều, giống như lá rụng luôn rơi về gốc vậy. Nhưng ít nhất tôi có vợ, có con cái, trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều vướng bận, có cảm giác thuộc về nhất định, mà anh... Tôi có thể cảm nhận được sự cô độc của anh, cô độc từ trong xương tủy."
Nói tới đây, Russell bỗng hơi thổn thức:
"Nếu chúng ta vẫn còn sống ở thời đại kia thì tốt rồi, mỗi ngày tôi sẽ đúng giờ đi làm, thỉnh thoảng tăng ca, khi rảnh rỗi thì sẽ đi xem con gái học môn năng khiếu, đón nó vè nhà, đưa cho vợ thứ mà cô ấy dặn đi dặn lại phải mua. Mỗi khi đến cuối tuần hoặc là ra ngoài chơi, hoặc là đến nhà ngoại, hoặc là đến nhà bố mẹ tôi, chơi với các cụ..."
"Đợi đến khi tôi bị cuộc sống ép tới cạn lực, sẽ mượn cớ mời bạn bè như anh đi ăn, vài người đàn ông ngồi ở vỉa hè, ăn thịt xiên, uống rượu, chém gió, chửi bới sếp, nhớ lại thời niên thiếu đầy khí phách, giục anh mau tìm bạn gái... Đợi đến hôm sau tỉnh rượu sẽ lại tràn đầy nhiệt huyết đối đầu với cuộc sống..."
Klein yên lặng lắng nghe, không ngắt lời đại đế.
Giọng Russell dần nhỏ lại, sau đó ông cười nói:
"Tạm biệt nhé, người bạn."
"Hi vọng thật sự sẽ có một ngày gặp lại."
Bóng dáng ông nhanh chóng trở nên hư ảo, giống như biến mất khỏi thế giới trước mặt, chỉ còn lại một chiếc bóng như có như không bịn rịn ngồi trên ngai vàng màu sắt đen.
Russell Gustav đã quay về giấc ngũ vĩnh hằng.
Sau khi "Tàu Ánh bình minh" tự động đi vòng quanh hòn đảo nguyên thủy ba vòng, rốt cuộc chạy về phương xa nơi bão táp đang bao phủ.
Bernarde thong thả thu hồi tầm mắt, chuyển ánh mắt về phía "Dây chuyền đeo trán hiền giả" đang trôi nổi giữa không trung.
Là một "Bậc thầy tiên đoán", rõ ràng cô nhìn thấy cơ hội tấn thăng, biết rõ mình đã hoàn thành nghi thức tương ứng, cản trở một tia họa liên quan đến sức mạnh ở cấp bậc cao, nhưng sự trả giá lại là tự tay phong ấn cha mình, người cha mình đã nhớ nhung hơn một trăm năm, truy tìm hơn một trăm năm.
"Quả là một sự châm chọc tuyệt diệu..." Bernarde nhìn con mắt dựng thẳng được khảm bằng kim cương kia, khẽ thở dài một tiếng.
Chương 1720: Đến nhà phụ đạoSau khi rời khỏi Intis, cô chỉ có hai tâm nguyện chính, một là điều tra chân tướng sự việc, xem mình có hiểu nhầm cha không, hai là lần theo dấu chân cha để lại, xem ông từng trải qua những gì, có khả năng sống lại không.
Tâm nguyện thứ nhất, Bernarde đã hoàn thành, chân tướng sự việc chính là cô quả thật đã hiểu lầm cha mình. Điều này khiến cô không còn đau đớn, rối rắm nữa, nỗi oán hận dành cho cha đã hoàn toàn biến mất, nhưng trong lòng lại có thêm rất nhiều áy náy.
Ôm sự áy này và nhớ nhung bao lâu nay, cô cố gắng thực hiện tâm nguyện thứ hai, nhưng kết quả cuối cùng lại không được tốt đẹp lắm.
Nếu vẫn không có hi vọng, có lẽ cô đã không có phản ứng cảm xúc mạnh như vậy, nhưng cô rõ ràng đã nhìn thấy ánh rạng đông, thấy cha mình, nhưng lại buộc phải tự tay đưa ông quay về giấc ngủ say.
Sau khi im lặng hồi lâu, đôi mắt thoáng mất đi tiêu cự của Bernarde lại một lần nữa trở nên trong suốt.
Cô không hề do dự, không hề tự trách, không sinh ra các cảm xúc tiêu cực, kiên định giơ tay phải lên, để hư không phác họa ra một từ đơn cổ xưa lấp lánh ánh sao, triệu hồi ra sinh vật linh giới nửa thân trên là người nửa thân dưới là gió, lấy một phần tài liệu phụ trợ của ma dược "Hiền giả" từ chỗ nó.
Về phần còn lại, bởi vì không cần phải giữ bằng cách riêng, nên cô để ngay trong phòng sưu tầm của "Tàu Ánh bình minh".
Không lâu sau, Bernarde dùng "Tử vong nhợt nhạt", đập nát "Dây chuyền đeo trán hiền giả", điều chế ma dược có thể giúp cô tấn thăng danh sách 2.
Nhìn ma dược "Hiền giả" bốc lên bọt khí ùng ục, mà trong mỗi một bọt khí đều giấu một con mắt trong suốt, Bernarde nghiêm mặt, giơ tay phải lên, đặt bình thủy tinh lên miệng.
Cô biết lần này không cần phải đau thương, không cần phải nói thêm nữa, mà là nội tâm kiên định và ý chí tiến về phía trước, bởi vì nếu muốn giúp cha cô Đại đế Russell thoát khỏi ô nhiễm, hoàn toàn sống lại, thì rất cần danh sách cao và sức lực hùng mạnh.
Thế là cô bằng lòng chôn giấu nỗi đau đớn vào sâu trong lòng, không để nó ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của mình, chỉ khi vào ban đêm không người, mới để nó trồi lên, một mình gặm nhấm.
Khi ma dược "Hiền giả" được rót vào, cả người Bernarde trở nên hư ảo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cô phân giải thành những luồng tri thức khổng lồ, chuyển sang tồn tại bằng hình thức dòng thác tin tức.
Đối với phần lớn danh sách 3 con đường "Kẻ nhìn trộm bí mật" mà nói, trạng thái như vậy cực kỳ nguy hiểm, nếu ý chí không đủ kiên định, vận may không đủ tốt, chuẩn bị không đầy đủ, trong vài giây bản thân biến thành dòng thác thông tin sẽ bị đủ loại tin tức bên ngoài thẩm thấu vào, cọ rửa, đồng hóa, nhanh chóng mất đi ý thức, cũng không thể tập hợp lại thành cơ thể, biến thành một quái vật cực kỳ quỷ dị cực kỳ khó đối phó trong thần bí học:
Yêu tinh tri thức!
Cũng gọi là "Sinh vật thông tin".
Bernarde dựa vào "Dây chuyền đeo trán hiền giả", từng nhiều lần hóa thân thành dòng thác thông tin, tuy cực hạn chỉ là ha ba giây, không duy trì quá lâu, nhưng cũng coi như có chút kinh nghiệm. Lúc này, cố gắng sức duy trì ý thức của bản thân, và thiết lập một mối quan hệ nào đó với tin tức linh giới do việc ngăn cản một tai họa cao cấp sinh ra.
Những tin tức này có dấu ấn rõ nét của cô, hơn nữa còn liên quan đến cấp bậc cao, có vẻ vô cùng "kiên cố", trong thời gian ngắn sẽ bị những tin tức còn lại tách ra, giúp cô bước đầu ổn định được bản thân, từng chút thu gom những luồng thông tin nhợt nhạt đang phát tán.
Trong quá trình này, Klein phía trên sương mù xám dùng điểm sáng cầu nguyện được đánh dấu đặc biệt, khẽ gõ lên mép bàn dài loang lổ, sử dụng năng lực có thể thay đổi xác suất của một hành động nào đó ở một mức độ nhất định của "Bậc thầy kỳ tích", ban cho Bernarde vận may.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Bernarde vài lần gần mất đi ý thức, nhưng cuối cùng đều xuất sắc vượt qua, thu thập lại toàn bộ thông tin thuộc về mình, bắt đầu một lần nữa tổ hợp lại thân thể.
Lúc này, cô dần dần cảm giác được sự lo lắng của "Thượng tướng ngôi sao" Capella, cảm giác được thành viên "Yếu Tố Bình Minh", các thuyền viên và thủy thủ thuộc về mình đang cầu nguyện hàng ngày.
Điều này khiến trạng thái của cô càng thêm ổn định, có thể đối kháng với những ý chí xa xưa đang sinh ra trong cơ thể mình.
Đúng lúc này, nhiều luồng thông tin không biết đến từ đâu, nhân lúc Bernarde đãng tổ hợp lại cơ thể, thử dung hợp với cô.
Đây là sự quấy nhiễu đến từ "Hiền giả ẩn nấp"!
Là một loại hóa thân của tri thức và thông tin trong thế giới này, là danh sách 0 con đường "Kẻ nhìn trộm bí mật", "Hiền giả ẩn nấp" có thể gây ra ảnh hưởng nhất định đối với người danh sách thấp cùng con đường.
Không cho Bernarde cơ hội sử dụng mặt nạ nhợt nhạt, tấm "màn sâu khấu" mà Klein đang khoác chợt bay lên.
Xung quanh Bernarde, thời không lập tức vặn vẹo, khiến khu vực ở chỗ cô hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, cho dù là thông tin cũng không thể chui vào.
Nắm lấy sự yên bình bất thình lình này, Bernarde hoàn toàn tổ hợp lại thân thể, cũng dựa vào mỏ neo của mình, bước đầu cân bằng ý chí khủng bố sinh ra trong cơ thể mình.
Giờ phút này, cô thực sự trở thành vị Thiên sứ danh sách 2 con đường "Kẻ nhìn trộm bí mật", là nhân vật lớn có thể xưng là "sự tồn tại bí ẩn" trong thế giới thần bí.
Ngay sau đó, thời không xung quanh cô chợt trở lại bình thường, những luồng thông tin bí ẩn xông thẳng về phía cô.
Cô lập tức giơ tay phải, thoải mái bắt lấy những thông tin này, lấy ra tri thức hữu dụng cất chứa bên trong.
Đúng lúc Bernarde định từ linh giới quay về hiện thực thì trước mắt cô đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng màu cam.
Luồng ánh sáng này chớp mắt ngưng tụ thành một ông cụ phương phi để bộ râu bạc ngắn.
Ông cụ mỉm cười nói:
"Cô gái, tôi là "Ánh sáng cam" Hilarion."
"Ánh sáng cam"... Bernarde nghi hoặc, không rõ vì sao "Ánh sáng cam" Hilarion lại xuất hiện trước mặt mình, hai bên trước đó chưa từng quen biết.
Là thủ lĩnh "Yếu Tố Bình Minh", cũng từng là "Học giả thần bí", cô không xa lạ lắm với thất quang linh giới, thậm chí còn biết cách làm thế nào để cầu nguyện thất quang, đạt được nghi thức và chỉ dẫn tương ứng, biết bảy luồng ánh sáng thuần khiết này đều là một loại biểu trưng của linh giới, bao gồm những tri thức vô cùng vô tận của các lĩnh vực khác nhau, địa vị chắc chắn đạt đến cấp bậc Thiên sứ.
"Ánh sáng cam" Hilarion mỉm cười bổ sung:
"Một sự tồn tại vĩ đại nào đó bảo tôi nói những tri thức về "Cựu nhật", "Ngoại thần" và "Bầu trời sao" cho cô biết, để cô sự hiểu biết chính xác về trạng thái của thế giới này cùng với ô nhiễm tương ứng."
"Sự tồn tại nào?" Bernarde vừa nghi hoặc vừa cẩn thận hỏi.
Cô đã lờ mờ biết được đáp án, nhưng vẫn có chút khó tin, dù sao thất quang linh giới cũng là những nhân vật lớn trong thế giới thần bí, cho dù các Chân thần danh sách 0 nếu muốn sử dụng họ cũng không thể dễ dàng như thế.
Chương 1721: Sứ giả (1)"Ánh sáng cam" Hilarion bật cười rồi đáp:
"Vị chúa tể vĩ đại phía trên linh giới."
Vị chúa tể vĩ đại phía trên linh giới... Bernarde nhẩm lại tôn danh này, nhất thời suy nghĩ tràn ra như nước.
Hilarion nhìn cô, cười nói:
"Ngài ấy còn có một tôn xưng khác."
"Ngài "Kẻ Khờ"."
...
Trong một khu hải vực, trên "Tàu tương lai" đang đi trên tuyến đường hàng hải an toàn.
Capella đột nhiên bừng tỉnh, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Trong giấc mơ vừa rồi, cô nhìn thấy nữ vương cả người máu me đầm đìa ngã xuống, ngực bụng bị phanh ra, có một con quái vật dáng vẻ trẻ con chui ra.
Là một "Học giả thần bí", "Học giả thần bí" dùng máu của "Rắn vận mệnh" để tấn thăng, Capella tin rằng giấc mơ không bao giờ không có nguyên do, chắc chắn đang báo trước điều gì đó.
Mà rất rõ ràng, giấc mơ vừa rồi của cô không phải là mộng đẹp.
Capella trong lòng rối bời, xoay người ngồi dậy, khoác thêm áo choàng, thử cầu nguyện Ngài "Kẻ Khờ", hi vọng sự tồn tại vĩ đại này có thể cho mình chút nhắc nhở, hoặc là phù hộ cho nữ vương.
Chẳng mấy chốc trước mặt cô hiện ra một cảnh tượng:
"Nữ vương thần bí" Bernarde từ linh giới đi ra, quay về "Tàu Ánh bình minh", để con thuyền này dần rời xa hòn đảo vô danh có thể nhìn thấy lờ mờ.
Capella nhất thời thở phào, thành khẩn cảm ơn ngài "Kẻ Khờ".
Cầu nguyện xong, tâm trạng cô cực kỳ vui sướng, mở cửa sổ phòng thuyền trưởng ra, để ánh sao ngưng tụ thành cây cầu, đáp xuống boong tàu bên dưới.
Sau đó cô đeo đôi kính dày cộp nặng nề, dọc theo cây cầu ánh sao, chậm rãi bước từng bước xuống boong tàu trong bầu không khí yên tĩnh ban đêm.
Khi tới đầu thuyền, Capella thấy Frank Lee đang ở đó nghịch ngợm một vài chiếc chai lọ.
"Anh đang làm gì đó?" Capella bất giác nhíu mày.
Frank ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi rói:
"Lúc trước mạch suy nghĩ bị bế tắc, tạm thời không tiến hành được, tôi đã nhờ Nina lấy cho tôi ít bùn đất dưới đáy biển, nghiên cứu vi sinh vật chứa trong đó."
Nói tới đây trong giọng Frank đầy sự khát khao:
"Đợi đến kỳ nghỉ, tôi muốn tới chỗ sâu ở Bắc Hải hoặc là thế giới băng tuyết ở địa cực để nhìn ngắm. Lớp băng dày ở đó có lẽ chôn giấu những vi sinh vật xa xưa từ kỷ đệ tứ, kỷ đệ tam thậm chí kỷ đệ nhị, kỷ đệ nhất, điều này có thể giúp tôi thu hoạch được rất nhiều."
Anh tạm thời không có kỳ nghỉ... Capella nói thầm một câu trong lòng.
...
Klein cụ thể hóa ra một chiếc hộp, bỏ bốn tấm "Thẻ báng bổ" vào bên trong, làm nhiều tầng phong ấn, sau đó trở lại thế giới hiện thực, đi thẳng đến giáo đường Đêm Tối gần đó.
Anh định dùng hình thức cầu nguyện để báo cho "Nữ Thần Đêm Tối" biết về tai họa ngầm "Thẻ báng bổ", nhắc nhở nữ thần chú ý các vấn đề liên quan, đừng để "Đại Địa Mẫu Thần" Lilith lấy được lá bài "Mẹ" hoặc là lá bài "Ánh trăng".
Trong sảnh cầu nguyện của giáo đường Đêm Tối vẫn u ám như trước, chỉ có những lỗ thủng trên tường hắt vào chút ánh sáng, giống như những ngôi sao trong đêm.
Klein ngồi vào một góc khuất, tháo mũ dạ cao xuống, bắt đầu cầu nguyện như một tín đồ thành kính.
Anh kể lại ngắn gọn về chuyện hồi sinh trong tòa lăng tẩm cuối cùng mà Russell đã ở, đặt trọng điểm vào vấn đề ô nhiễm của "Ánh Trăng Nguyên Thủy", cố ý nhấn mạnh vị đại đế kia vì không cho "trăng đỏ" trong cơ thể sinh ra trong thế giới hiện thực mà chủ động cắt ngang tiến trình trở về của "Tính duy nhất" con đường "Hoàng đế đen" và ba phần đặc tính phi phàm danh sách 1.
Phần cuối của lời cầu nguyện, Klein chỉ ra tai họa ngầm tồn tại trong "Thẻ báng bổ", cùng với nỗi lo lắng về tung tích của lá bài "Mẹ" và "Ánh trăng".
Thật ra, Russell chỉ nói phải cẩn thận lá bài "Mẹ", không đề cập đến lá bài "Ánh trăng", nhưng Klein biết hai con đường "Đại địa" và "Ánh trăng" đều từng thuộc về "Mẫu Thần Đọa Lạc", cho nên cẩn thận vẫn hơn, để ý thêm cả lá bài "Ánh trăng".
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu anh không yên tâm về "Đại Địa Mẫu Thần" Lilith.
Trong hai mươi hai con đường, so với phần lớn các con đường khác, người phi phàm danh sách cao con đường "Người trồng trọt" và "Ánh trăng" là có một ưu thế rất lớn, đó là họ không cần lo "Nguyên Sơ" thức tỉnh trong cơ thể mình, không sợ tới gần lòng đất sẽ xuất hiện hiện tượng "Nhân cách phân liệt", bởi vì đặc tính phi phàm mà họ có được không trực tiếp bắt nguồn từ "Nguyên Sơ", không có dấu ấn tinh thần tương ứng. Nếu trực tiếp tiến vào lòng đất, tiến vào "Biển hỗn độn", bất kể là ai đều sẽ gặp phải ô nhiễm, chỉ là mức độ và sự biểu hiện sẽ khác nhau.
Trong thời đại xa xưa, ưu thế này rất có khả năng chính là nguyên nhân khiến thủy tổ Huyết tộc Lilith đặc biệt hơn so với những cổ thần còn lại, dù sao vị này cũng không cần chia ra một lượng lớn sức lực để đối chọi với ý chí thức tỉnh của "Nguyên Sơ", mà vào thời điểm đó, vách tường vô hình bảo hộ thế giới này còn đủ chắc chắn, có thể ngăn chặn các "Cựu nhật" trên "Bầu trời sao" như "Mẫu Thần Đọa Lạc", khiến họ khó mà gây được ảnh hưởng quá lớn với tình hình bên trong.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ưu thế này dần biến thành vấn đề.
Ô nhiễm trong lòng đất ngày càng yếu đi, đồng thời vách tường vô hình cũng càng ngày càng mỏng, xuất hiện một vài khe hở. Trong tình hình này, hoàn cảnh của "Đại Địa Mẫu Thần" Lilith ngày càng khó khăn, bởi vì đối diện với vị này là sự ăn mòn của "Mẫu Thần Đọa Lạc" ngày càng mạnh, ngày càng đáng sợ. Về phương diện này, tạo vật chủ ban đầu đã chết chắc chắn không bằng "Mẫu Thần Đọa Lạc" còn sống.
Suy xét đến sự ảnh hưởng của ngoại thần vượt qua cả danh sách 0 đối với con đường tương ứng của bản thân mình, Klein cho rằng chắc chắn không thể để xảy ra sơ suất trong những chuyện liên quan.
Cầu nguyện xong, anh lại đợi gần năm phút, xác định không có lời đáp lại, mới đứng dậy, đội mũ dạ của Ma thuật sư lưu lạc, không nhanh không chậm rời khỏi tòa giáo đường thuộc vè Đêm Tối này.
Với anh mà nói, việc này chủ yếu là nghĩa vụ báo cáo, về phần "Nữ Thần Đêm Tối" định làm thế nào, có đưa ra lời nhắc nhở hay không thì anh hoàn toàn không can thiệp được.
Tóm lại, Klein chỉ có tạm thời tin tưởng "Nữ Thần Đêm Tối" biết cân nhắc nặng nhẹ.
...
Giáo đường Harvest, khu South Bridge, Backlund.
Emlyn White xuống khỏi chiếc xe ngựa thuộc về mình, nhìn mặt trời đang bị mây mù nhàn nhạt che phủ, đội chiếc mũ tơ lụa nửa cao lên đầu.
Trên đường đi đến cửa giáo đường, anh ta khẽ xoay chiếc nhẫn trên tay trái mình, dường như đang dùng cách này để tỏ rõ thân phận của mình.
Chiếc nhẫn có trạng thái bán trong suốt, giống như được tạo thành từ hổ phách màu hồng, được khảm một viên đá quý màu đỏ như máu, chính là phần thưởng mà Emlyn nhận được từ lâu: "Chiếc nhẫn Lilith."
Sau khi trở thành Bán Thần, Emlyn đã có thể áp chế được "chứng khát máu" của chiếc nhẫn này ở một mức nhất định, mỗi ngày anh ta chỉ cần uống ba ống máu nhân loại là không bị ảnh hưởng xấu tương ứng nữa, cho nên, để thể hiện ra thân phận quyến giả đặc thù được thủy tổ ban ơn của mình, anh ta bắt đầu đeo chiếc nhẫn này thường xuyên.
Chương 1722: Sứ giả (2)Sau khi đi vào giáo đường Harvest, Emlyn tự động tháo mũ dạ trên đầu xuống.
Lúc này, các Huyết tộc ở Backlund như Casimir, Ounes đang đợu Giám mục Utravsky giảng đạo lần lượt đứng dậy, nhìn xuống nền nhà, nói bằng giọng không lớn lắm:
"Chào buổi sáng ngài Bá tước."
Emlyn nhìn thẳng phía trước, khẽ gật đầu:
"Mistral còn chưa tới à?"
"Bá tước Mistral đã bố trí một giáo đường nhỏ ở nhà." Ounes giải thích ngắn gọn một câu.
Emlyn không đánh giá hành động này, chỉ đi về phía trước, thuận miệng nói:
"Nhưng thời điểm cử hành thánh lễ vẫn phảo đến nơi này."
Anh ta nhìn thoáng qua xung quanh, lại hỏi:
"Giám mục Utravsky đâu?"
"Giám mục ở đằng sau đợi ngài, sứ giả của giáo hội đến rồi." Ounes khống chế vẻ mặt, khá cung kính trả lời câu hỏi của Emlyn.
Sứ giả của giáo hội... Emlyn xoay chiếc nhẫn màu hồng đeo bên tay trái, đi ra phía sau giáo đường.
Chẳng mấy chốc anh ta đã gặp được cha sứ Utravsky và sứ giả có mái tóc đen hơi xoăn, mũi cao, mắt sâu của giáo hội.
"Đây là Tổng giám mục, ngài Loreto." Cha sứ Utravsky giới thiệu với Emlyn.
Ông ta đứng bên cạnh cửa sổ, gần như che lại phần lớn ánh sáng.
"Chào buổi sáng, ngài Loreto." Emlyn dùng lễ nghi của giáo hội Đại Địa để đáp lại.
Loreto cười nói bằng thứ tiếng Ruen không tự nhiên lắm:
"Không cần gọi tôi bằng ngài, tuy không anh không phải là Tổng giám mục, nhưng có địa vị của Tổng giám mục, từ hôm nay trở đi, anh chính là chấp sự cao cấp, thánh chức giả phụ trách sự vụ giáo hội trong Huyết tộc ở Backlund."
Không cho Emlyn có thời gian tiêu hóa hết tin tức này, Loreto tiếp tục nói:
"Tôi đến Backlund là được tông tòa giao phó, thông báo một vài hạng mục cần chú ý trong giáo hội cho anh biết."
"Mời nói." Emlyn kiềm chế cảm giác tự đắc trong lòng, khách sáo nói.
Loreto chợt nghiêm mặt:
"Đầu tiên, điểm quan trọng nhất, bất kể là nhân viên thần chức của giáo hội hay là tín đồ Mẫu Thần, chỉ cần công bố mình đạt được thần dụ thì đều là người bị ma quỷ mê hoặc, không có ngoại lệ."
"Nếu có ai báo cáo chuyện tương tự với anh, hoặc là bản thân anh nhận được thần dụ thì hãy mau chóng báo cho Giám mục Utravsky biết và báo cáo cho giáo hội."
Lúc trước cha sứ không hề đề cập đến chuyện này... Yêu cầu này nghe có vẻ kỳ quặc, giống như đang nghi ngờ điều gì đó... Emlyn nhíu mày, nhìn cha sử ở bên cửa sổ, nói:
"Giám mục chưa từng nói phải chú ý đến phương diện này..."
Emlyn còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy mình nói vậy giống như đang chỉ trích Giám mục Utravsky, nhưng trong lúc nôn nóng lại không tìm ra được lời lẽ phản bác.
Gần như cùng lúc đó, anh ta đã rõ vì sao vừa rồi lại cảm thấy lời lẽ của Tổng giám mục Loreto kỳ quặc:
Điều này có nghĩa là muốn thông báo cho mọi người biết, Mẫu Thần mà mọi người cảm ứng được rất có khả năng không phải là Mẫu Thần thật!
Việc này, quả thực giống như đang nói trong những gợi ý mà Huyết tộc nhận được từ thủy tổ, có một phần rất lớn là giả, chúng đến từ ma quỷ hoặc Tà Thần... Ánh mắt Emlyn hơi tối lại, cố gắng giữ phong độ, không để mình tỏ ra thất lễ.
Lúc này, Loreto không hề để ý, cười nói:
"Giám mục Utravsky không nói cho anh là vì ông ấy cũng không biết."
Cha sứ không biết... Trong khoảnh khác đó, Emlyn chợt có chút đồng cảm với Giám mục Utravsky, cảm thấy ông ấy là một người Fossack, một thánh chức giả đổi tín ngưỡng, bị những nhân viên khác của giáo hội Đại Địa bài xích cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt anh ta, Loreto lại nói thêm một câu:
"Đó là vì ông ấy là quyến giả của thần, không cần để ý đến sự mê hoặc của ma quỷ và Tà Thần."
Giám mục Utravsky gật đầu, nói bằng giọng bình thản:
"Gợi ý của Mẫu Thần ở ngay trong thánh điển của người, trong từng điều giáo lý, trừ những chỗ đó ra thì tất cả đều là học thuyết xằng bậy."
Emlyn hơi nghi hoặc, nhưng cảm thấy không có gì để hỏi, bèn "ừm" một tiếng, nói với Loreto:
"Vậy điểm cần chú ý thứ hai là gì?"
Loreto lại tỏ vẻ nghiêm túc:
"Nếu anh nhận được thần dụ, đừng tin tưởng một cách mù quáng, xin hãy lập tức tìm Giám mục Utravsky để xác nhận."
"Vì sao?" Emlyn càng thêm khó hiểu.\
Việc này gần như đang nói rằng những người đáp lại anh đều là Tà Thần hoặc ma quỷ.
Loreto cân nhắc lời lẽ, giải thích chi tiết:
"Trên thế giới này có rất nhiều sự tồn tại tà ác, họ sẽ giả mạo thần linh, mê hoặc nhân viên thần chức, dụ dỗ tín đồ."
"Bởi vì hai con đường chủ yếu trong giáo hội Đại Địa Mẫu Thần của chúng ta đều có liên quan đến sinh mệnh, cho nên sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn các giáo hội khác, thỉnh thoảng sẽ có người lầm đường lạc lối, thử những thí nghiệm cấm kỵ về sinh mệnh, dần dần đọa lạc."
"Để ngăn chặn xu hướng này, từ sớm chúng tôi đã bắt đầu dẫn đường theo ý chí của Mẫu Thần, cải tổ giáo hội, xác lập hai hệ thống lớn là thần ân giả và thần quyến giả."
Thần ân giả và thần quyến giả... Hiểu biết của Emlyn về giáo hội Đại Địa chỉ giới hạn trong một phần kinh văn và thánh điển, nhất thời nghe có chút mờ mịt.
Anh ta chưa bao giờ chủ động hỏi cha sứ Utravsky về các vấn đề liên quan đến giáo hội Đại Địa.
Loreto liếc nhìn Emlyn một cái, khẽ gật đầu nói:
"Thần ân giả là chỉ những nhân viên thần chức được Mẫu Thần ân huệ của hai con đường "Đại địa" và "Ánh trăng", thần quyến giả là chỉ những người được Mẫu Thần chiếu cố đến từ bên ngoài hoặc đến từ con đường khác."
"Thần quyến giả bị ma quỷ và Tà Thần ảnh hưởng khá ít, có thể giúp chúng ta phân biệt thần dụ thật hay giả."
"Trong tiền đề như thế, cho dù là tông tòa ban bố dụ lệnh, cũng phải có ít nhất một vị thần quyến giả cùng nhận, nếu không thì chỉ thị không có hiệu quả.
Vừa nói chuyện, Loreto vừa lấy ra một tệp văn kiện, mở ra đưa cho Emlyn xem, nội dung bên trên ngoại trừ những gì vị Tổng giám mục này vừa nói thì còn một phần là thông báo bổ nhiệm cho anh ta làm sứ giả.
Phần cuối của văn kiện có viết vài cái tên, tên thứ nhất thuộc về tông tòa giáo hội Đại Địa, chủ mẫu Roland, một loạt cái tên phía sau thì Emlyn không biết, chỉ có cái tên cuối cùng anh ta có thể gắng gượng nhận ra là của cha sứ Utravsky.
Chữ của cha sứ thật khó đọc... Emlyn vừa nghĩ thầm, vừa sinh ra sự nghi hoặc rất lớn đối với hai hệ thống thần ân giả và thần quyến giả này.
Vì sao thần quyến giả ít bị Tà Thần và ma quỷ mê hoặc hơn?
Vì sao họ có thể phân biệt được thần dụ thật hay giả, mà thần ân giả lại không làm được?
Trong lúc suy nghĩ, Emlyn đột nhiên chú ý tới một chi tiết.
Thần quyến giả không thuộc về hai con đường "Đại địa" và "Ánh trăng"!
Cho nên, vấn đề không phải nằm ở thần ân giả mà là nằm ở bản thân hai con đườnh này? Emlyn lờ mờ cảm thấy suy đoán của mình có lẽ chính là chân tướng.
Chương 1723: Nhiệm vụ mới (1)Emlyn lờ mờ cảm thấy hai con đường phi phàm "Đại địa" và "Ánh trăng" có khả năng tồn tại một vài điều dị thường, nhưng không đưa ra vấn đề này ngay trước mặt Tổng giám mục Loreto.
Có lẽ ông ta sẽ không trả lời... Vẫn nên đợi đến buổi tụ hội Tarot lần tới, hỏi đám người "Thế giới", "Người Treo Ngược" xem sao... Emlyn khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ sự khác nhau giữa thần ân giả và thần quyến giả, vừa thầm nói hai câu.
Anh ta không cân nhắc đến việc tìm ngài "Kẻ Khờ" giải đáp là cảm thấy vấn đề tương ứng cũng không quá lớn, không cần phải làm thế, dù sao các Công tước, Hầu tước, Bá tước Huyết tộc đều cảm thấy vẫn đang sống tốt, giáo hội Đại Địa Mẫu Thần cũng không lưu truyền tin tức đặc biệt xấu.
Đồng thời, suy đoán vừa rồi cũng khiến Emlyn liên tưởng đến những sự tồn tại như "Ánh Trăng Nguyên Thủy" không biết là Tà Thần hay là ác ma địa vị cao đóng giả, vị này rõ ràng có ảnh hưởng đến con đường "Ánh trăng", từng khiến khá nhiều Huyết tộc cầu nguyện mình mất khống chế ngay tại trận, biến thành quái vật chỉ biết giao phối và sinh sản.
Emlyn nghi ngờ đây là một trong những sự tồn tại tà ác cho thần dụ giả.
Thấy anh ta không hỏi nhiều, Loreto cất văn kiện trong tay đi, suy tư rồi nói:
"Đây là những vấn đề cần chú ý đặc biệt."
"Ngoài ra, tông tòa hi vọng anh có thể thành lập ba đến năm tiểu đội phi phàm dùng Huyết tộc làm nòng cốt."
"Giáo hội Đêm Tối và giáo hội Gió Bão không có ý kiến sao?" Emlyn luôn tuân thủ pháp luật, cùng lắm là đến bệnh viện uống trộm chút máu thôi, lập tức đưa ra nghi vấn theo bản năng của mình.
Loreto nở nụ cười hiền hòa:
"Đây chính là yêu cầu của họ."
"Khi phần lớn thế lực của giáo hội Hơi Nước rời đi, lực lượng người phi phàm chính phủ Ruen khá mỏng."
"Tuy Giáo hội Đêm Tối và giáo hội Gió Bão cũng hợp nhất một đám thành viên "Quả Tim Máy" không muốn rời khỏi Ruen và nhân viên thần chức cơ sở, nhưng chung quy đây cũng là số ít, hơn nữa họ còn phải để ý đến chuyện duy trì giáo hội ở khu vực thực dân độc lập nước ngoài và dọn dẹp phía Fossack, cho nên hi vọng chúng ta có thể giúp đỡ."
"Việc này rất có lợi có công tác truyền giáo của chúng ta ở Ruen, nhưng anh phải nhớ, chúng ta cũng phải kiềm chế, không thể truyền giáo khắp nơi, cứ làm theo tiêu chuẩn của giáo hội Hơi Nước còn sót lại là được. Đương nhiên, số lượng tín đồ của chúng ta trong một thời gian rất dài cũng không thể theo kịp giáo hội Hơi Nước, việc này cần sự cố gắng của một đến hai, thậm chí là ba thế hệ."
Đúng vậy, duy trì quy mô hiện giờ, phát triển ở một mức độ nhất định là đủ rồi... Truyền giáo khắp nơi rất phiền toái... Emlyn khẽ thở phào, bình tĩnh đáp lại:
"Được."
...
Biển Sunia, "Thành Khẳng Khái" Bayam.
ag mặc áo dài của giám mục có thêu phù hiệu tia chớp và sóng biển, đeo một chiếc thánh huy Gió Bão bằng kim loại, đứng ở đỉnh núi bên bờ biển, ngắm nhìn cánh rừng ở phía khác hòn đảo.
Nơi đó cây cối xum xuê, xung quanh có nhiều đồi núi, núi nhỏ thì bị san bằng, để lộ ra một khu cảng bí mật.
Đó là cảng tư nhân từng thuộc về quân phản kháng, quy mô chắc chắn không thể so với cảng Bayam, nhưng cũng là quy mô cỡ trung, đủ để duy trì cuộc sống cho rất nhiều người.
Lúc này, ở bên cạnh cảng đã bước đầu xây dựng nên một thành phố có phong cách phóng khoáng thô sơ, thành phố này không lớn lắm, có lẽ chỉ bằng một phần năm Bayam, thậm chí còn không đến.
Ở giữa nó dựng hai tòa tháp cao song song, một tòa có đỉnh tròn, một tòa có đỉnh nhọn, đều có màu bạc kỳ dị, khi mặt trời chiếu xuống sẽ tỏa ra hào quang chói mắt.
Xung quanh hai tòa tháp song tử này, có rất nhiều đường xi măng, chúng hoặc thông đến những tòa kiến trúc làm chủ yếu bằng đá, hoặc nối đến quảng trường rộng lớn và sân huấn luyện, vỉa hè trồng những cây cối xanh tươi, khiến người ta có cảm giác phồn vinh thịnh vượng.
Arges biết trong thành phố này hiện nay không chỉ có cư dân của thành Bạc Trắng mà còn có người đến từ thành Mặt Trăng.
Phần lớn những người đó có hình dáng dị dạng, tạm thời không muốn tiếp xúc với cư dân của những thành phố khác trên đảo và Bayam, chỉ nhờ người thành Bạc Trắng mua vật tư sinh hoạt tất yếu.
Nghe nói, họ định xây một thành phố thuộc về riêng mình ở trong rừng sâu, hơn nữa chỉ để một con đường nối đến thành Bạc Trắng mới.
"Đây đều là tín đồ của ngài "Kẻ Khờ", phải từ từ dẫn dắt họ hòa nhập vào tổng thể quần đảo Roth này... Tạm thời không quấy nhiễu đến đám người dị dạng này, để cư dân thành Bạc Trắng dẫn theo những cưc dân có diện mạo coi như bình thường của thành Mặt Trăng đến Bayam..." Arges nghiêm túc suy tư về việc tiếp theo.
Sau khi bước đầu thu xếp xong cho cư dân thành Bạc Trắng và thành Mặt Trăng, thật ra hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của ngài "Kẻ Khờ", nhưng hắn cho rằng mình còn rất xa nữa mới có được thân phận, quyền lực và địa vị liên quan đến "Hải thần", cho nên tận tâm tận sức xử lý các chuyện liên quan đến cuộc "di cư lớn".
Thẳng thắn mà nói, Arges hiện giờ lo nhất là ngài "Kẻ Khờ" không giao việc cho mình làm, như vậy thì hắn không biết khi nào mới góp đủ công trạng.
Mà khi thành Bạc Trắng mới thành lập, bày ra sức sống bừng bừng, hắn lại cảm thấy nguy cơ rõ ràng hơn:
Bán Thần danh sách 4 ở thành Bạc Trắng và thành Mặt Trăng không chỉ có một vị, hơn nữa đều là tín đồ trung thành của ngài "Kẻ Khờ", chưa biết chừng lúc nào đó ngài "Kẻ Khờ" sẽ ban thân phận, địa vị, quyền lực và sức mạnh của "Hải thần" cho một trong số đó!
"Thành Bạc Trắng hiện có hai món vật phong ấn cấp "0", một vị thánh giả danh sách 3, ba vị thánh giả danh sách 4, gần mười món vật phong ấn cấp "1", cùng với một vài đặc tính phi phàm Bán Thần có thể tạm thời sử dụng như vật phong ấn cấp "1"... Thành Mặt Trăng có ba vị Bán Thần, năm món vật phong ấn cấp "1" và một lượng lớn phối phương ma dược... Việc này..." Arges mới kiểm kê qua loa đã phát hiện hai thế lực thuộc về ngài "Kẻ Khờ" này quả là mạnh đến hơi đáng sợ.
Họ cộng vào với nhau gần như tương đương với một phần tư giáo hội Gió Bão!
Theo như những gì vị Hồng y giáo chủ Arges này biết, số lượng vật phong ấn cấp "0" ở trong các giáo hội chính thần khoảng năm đến tám món, còn Thiên sứ dưới đất không vượt quá bốn vị, ở phương diện này quả thực là mạnh hơn thành Mặt Trăng cộng thêm thành Bạc Trắng rất nhiều.
Nhưng về số lượng vật phong ấn cấp "1" và số lượng thánh giả, ưu thế của giáo hội chính thần lại không lớn lắm, đặc biệt là thánh giả.
Khi chiến tranh nổ ra toàn diện, được sự bồi dưỡng của cấp cao và các thánh giả lớn, số lượng thánh giả hiện nay ở giáo hội Gió Bão cũng chỉ khoảng hai mươi vị.