Quy Dã - Kim Vụ

Chương 15

“…”

Hứa Kim Dã híp mắt, ánh mắt mờ mịt: “Cậu nói gì?”

Lời đã nói ra, muốn lặp lại lần nữa cũng không khó, Thẩm Thanh Đường mím môi, để lộ âm thanh lạnh lẽo: “Lần đầu tiên gặp mặt là ở nhà cậu, ý của người lớn hai nhà không phải cậu không biết, không có gì bất ngờ thì sau này hai nhà sẽ liên hôn, tôi…tôi sẽ thành chị dâu của cậu.”

Như Tưởng Thanh từng nói, cô được nuôi nấng như thiên kim lá ngọc cành vàng, không biết nỗi khổ trên đời, không biết rõ tiền sinh hoạt ba mẹ gửi, còn tiêu hết trong một ngày, cô chưa từng biết đến cảm giác thiếu tiền, muốn gì cũng có người đưa tận tay, thuận buồm xuôi gió. Những thứ này cũng chỉ vì cô họ Thẩm.

Quyền lợi và nghĩa vụ là bình đẳng, cô được hưởng những lợi ích ưu việt này thì cô cũng phải trả một cái giá tương đương.

Cô hiểu rõ.

Nghe được một nửa thì không lọt tai.

Hứa Kim Dã hỏi: “Ồ, cái gì gọi là ngoài ý muốn?”

“Điểm chính không phải cái này.” – Thẩm Thanh Đường nhíu mày chỉnh lại, kéo vấn đề trở lại, hàng mi bất an run rẩy, da mặt cô mỏng, còn vài lời chưa nói xong thì đã đỏ mặt.

Cô hỏi: “Quan hệ giữa cậu và Hứa Tri Hành không tốt, cậu muốn anh ta không vui vì thế cậu cố tình đi đến, ở trước mặt anh ta không kiêng nể gì…cố ý để cho anh ta thấy.”

“Từ lúc bắt đầu, cậu trêu chọc tôi cũng vì lý do này?”

“Hứa Tri Hành nói với cậu?”

“Ai nói có quan trọng không? Tôi muốn biết đáp án.” – Thẩm Thanh Đường lại mím môi, gò má trắng nõn hơi phồng lên, đợi câu trả lời của anh.

Bên môi Hứa Kim Dã khẽ cong thành nụ cười, không trực tiếp trả lời cô mà dựa vào lợi thế chiều cao nhìn xuống cô: “Cậu nói xem, tôi đã ghẹo gì cậu?”

Anh vừa lại gần, nhiệt độ cơ thể nóng rực trong không khí truyền đến.

Mùi thuốc là và mùi rượu nhàn nhạt, trong không khí giống như mùi của đống cỏ khô bị châm lửa đốt.

Lửa bốc lên mơ hồ nuốt lấy mọi thứ.

“Làm cái gì mới tính là ghẹo chọc cậu?”

Hứa Kim Dã phủ người xuống, chóp mũi cao gần như chạm vào mũi cô, ánh mắt lười biếng nhìn đôi mắt nhợt màu của cô, anh nhìn cái bóng của mình đến tiến gần.

“Thế này được tính không?”

Hàng mi đen cong cong lại run lên, Thẩm Thanh Đường thoáng giật mình, lùi về phía sau.

Hứa Kim Dã thu hết phản ứng của cô vào trong mắt, anh đè giọng hỏi lại: “Thế này thì có tính không?”

Anh càng quá đáng hơn.

Sạch sẽ như một tờ giấy trắng, một cử động nhỏ cũng có thể giật mình.

Người như vậy, chỉ vì một cú điện thoại lại dám khăng khăng một mình đợi bên đường.

Trên người cô có loại cảm giác mâu thuẫn.

Vừa đơn thuần vừa ngoan ngoãn, nhưng trong xương cốt lại có sự ngoan cường, tổng thể hài hòa.

Đêm dài yên tĩnh.

Một nụ cười yếu ớt bật ra giữa răng môi, Hứa Kim Dã thu lại sự lười biếng của mình: “Học sinh ngoan, trong mắt cậu tôi khốn nạn vậy à?”

“Hay là cậu cảm thấy, tôi có sở thích thích chị dâu?”

Thẩm Thanh Đường nhướng mi mắt, còn chưa kịp trả lời đã bị gõ nhẹ lên trán, Hứa Kim Dã hiếu kì hỏi: “Bạn học Thẩm, bình thường cậu cũng xem những thứ này à?”

Giọng điệu trêu chọc như đang hỏi trong đầu cô chứa cái gì.

Liên tưởng đến điều gì mà từ cổ cho đến lỗ tai cồ đều đỏ tới nỗi muốn nhỏ máu.

Hứa Kim Dã nhướng khóe mắt, qua một hồi mới tiếp tục nói.

“Quan hệ giữa tôi và Hứa Tri Hành đúng là không thân thiết  nhưng cũng không phải thâm thù đại hận, từ nhỏ không lớn lên cùng nhau, không cảm xúc không cảm tình, mạnh ai nấy sống, không giao tiếp gì.”

“Anh ta cũng không đáng để tôi làm thế.” – trước đây chưa từng nghĩ tới, hôm nay trên sân bóng nghe Hứa Tri Hành nói như nghe chuyện ngàn lẻ một đêm, anh cười khẩy, không ngờ Hứa Tri Hành lại kịch như vậy.

Anh nói đều là sự thật, từ lúc có ký ức đến nay anh đều sống chung với ông nội, ba mẹ hay anh trai với anh mà nói cũng chẳng khác gì đi thăm họ hàng vào mấy ngày lễ.

Tính cách Hứa Tri Hành trầm lắng, đeo một cái mắt kính dày cộp, đi đến đâu cũng cầm theo một quyển sách, có đôi lúc anh cũng sẽ tìm anh ta nói chuyện nhưng hễ mở miệng khép miệng đều quá giáo điều, anh không thích nghe, chán ghét, tình trạng này kéo dài cho đến ngày hôm nay.

Khi anh lên cấp ba trở về nhà anh giống như một người ngoài cuộc, xem bức tranh về lòng tốt của ba và sự hiếu thảo của con trai.

Lúc còn nhỏ có lẽ anh cũng từng đố kỵ với Hứa Tri Hành nhưng khi lớn hơn một chút thì không còn cảm giác đó nữa, anh chơi với mấy đứa trẻ ba mẹ ly hôn hoặc mất sớm, bọn họ vẫn sống khỏe mạnh tứ chi đầy đủ, thoạt nhìn cũng chả khác gì mọi người.

Thẩm Thanh Đường im lặng lắng nghe.

Lắng nghe luôn là sở trường của cô, đôi mắt trong veo như nước nhìn Hứa Kim Dã, anh không nói nhiều, qua loa mấy câu đã kể xong, thản nhiên như chỉ thuận miệng nhắc lại.

“Xin lỗi.” – cô nói

Hứa Kim Dã cong mắt: “Xin lỗi là đúng, trận đấu xuất sắc vậy mà không xem?”

Giọng nói đột nhiên thay đổi, anh nói: “Có điều vẫn còn cơ hội bù đắp.”

“Hả?”

“Cuối tháng còn một trận nữa, tiệc tiễn đưa trước khi xuất phát, đến không?” – anh thờ ơ hỏi một câu, như thể chỉ tiện miệng nhắc đến, tiện miệng nói.

Thẩm Thanh Đường lại nghe thấy tim mình đập như sấm.

“Ở đâu?” – Cô nhẹ giọng hỏi.

“Quán bar lần trước.” – dừng một lúc, Hứa Kim Dã cười, chậm rãi nói từng chữ: “Nhất định phải đưa học sinh chăm ngoan của chúng ta đi nhìn ngắm thế giới.”

Lần trước thậm thò thậm thụt không phải tò mò lắm sao.

“…”

Tống Tuệ Nhu và nam sinh đồng hương đi đằng trước cuối cùng cũng phát hiện ra người bên cạnh đã rớt lại ở đằng sau, nhìn về sau một cái, bỏ xa một đoạn.

Ánh đèn mập mờ không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy bóng người một trước một sau.

Trương Giai Di gọi: “Đường Đường, sao vậy?”

Giọng nói trong trẻo của nữ sinh vạch màn đêm, xuyên qua tai truyền đến rất rõ ràng.

Thẩm Thanh Đường hốt hoảng, hai giây sau mới quay người lại, căng da đầu trả lời: “Không….không sao, đi thôi.”

*

Nhiệt độ ở thủ đô xuống thấp, những chiếc áo khoác vừa mới lấy ra đã không đủ ấm nữa, sinh viên lục tung tủ lấy áo khoác dày cộp, bép dí và nhăn nhúm, không kịp phơi để vậy mặc luôn lên người, chuyển mùa kết thúc.

Thứ sáu, Thẩm Thanh Đường gọi điện về nhà nói nói phải thi giữa kì, cô phải ở trường ôn tập, cuối tuần không về nhà.

Mẹ Thẩm không nói gì, chỉ nói thứ bảy sẽ bảo chú Tề đưa quần áo đến, chuyển mùa rồi phải chú ý giữ ấm.

Thẩm Thanh Đường đồng ý.

Sáng thứ bảy chú Tề đã đến, dừng xe bên đường cạnh ký túc xá nữ, trông thấy Thẩm Thanh Đường khoác áo nỉ thô, trên cổ quấn khăn choàng màu trơn, lộ ra khuôn mặt chỉ bằng bàn tay, cúi đầu chào ông từ phía xa.

Chú Tề mở cốp xe, lấy vali bên trong ra nhìn gương mặt trắng nõn đã ửng hồng: “Khí sắc tốt, gần đây có chuyện vui sao?”

Thẩm Thanh Đường không nghĩ sẽ lộ rõ đến vậy, cô ngập ngừng một lúc, mặt mày cong cong, không phủ nhận, chỉ gật nhẹ.

Đối với chú Tề, trong lòng cô luôn có vài phần ỷ lại.

Chú Tề là người từng trải, chỉ cười cười không vạch trần: “Nên tận hưởng cuộc sống sinh viên mới đúng, người trẻ tuổi nên có sức sống của tuổi trẻ.”

“Cám ơn chú Tề.”

Quần áo trong vali đều là đồ mới, đa phần là màu trắng, mẹ Thẩm chọn quần áo cho cô luôn theo một tiêu chí, trong mắt mẹ Thẩm phải trong sáng thuần khiết, sạch sẽ tươm tất mới là dáng vẻ các cô gái nên có.

Từ trước đến nay, quần áo trong tủ của cô toàn do một tay mẹ Thẩm lo liệu.

Thẩm Thanh Đường tùy ý cầm một cái lên, ướm lên người, nhìn mình trong gương trong phòng tắm, gương bán phần, bám bụi mờ mờ, cô đánh giá bản thân, bả vai có hơi rũ xuống.

Thẩm Thanh Đường chính là kiểu người như vậy.

Không có gì đặc sắc.

Tưởng Thanh lấy nước nóng xong quay lại, liếc mắt thấy Thẩm Thanh Đường đang thử quần áo trước gương, còn tưởng là ảo giác, đại mỹ nhân Đường Đường, trùm bao bố cũng thấy đẹp, lúc này lại bày ra biểu hiện chán ghét vẻ đẹp, nhan sắc vốn có của mình.

Thẩm Thanh Đường chính là kiểu người như vậy.

Nhà cô ấy đưa quần áo gì đến thì cô ấy mặc cái đó, trước nay chưa từng chọn đương nhiên càng không cần chọn.

Không ổn, thật sự không ổn.

Tưởng Thanh kéo cửa kéo, đặt bình giữ nhiệt xuống, khoanh tay trước ngực nhìn Thẩm Thanh Đường, không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt nhiều tầng nghĩa liếc nhìn Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường bỏ quần áo xuống, quay người qua nhìn Thẩm Thanh Đường, không suy nghĩ nhiều: “Có phải chắn cậu rồi không?”

Tưởng Thanh vẫn không nói gì, khóe môi dần dần nhịn không được mỉm cười.

“Sao?”

“Cậu có gì đó giấu bọn tớ đúng không? Rõ ràng là mùa đông, ấy mà tớ ngửi ra được hơi thở mùa xuân này.”

Vừa nói Tưởng Thanh vừa nhích lại gần ngửi mùi hương trên người Thẩm Thanh Đường.

Hương thơm ngọt nhẹ, có chút gây nghiện.

“…..”

Thẩm Thanh Đường đẩy cái mũi giống cún của Tưởng Thanh ra, trở về phòng: “Không có, tớ chỉ thử đồ mới thôi.”

“Trước kia cậu có thử đâu.” – Tưởng Thanh đi theo sau lưng hừ hừ.

Thẩm Thanh Đường không còn cách nào khác, chột dạ mà chuyển chủ đề: “Giai Di với Tuệ Nhu đâu?”

“Cô nàng Trương Giai Di thì còn có thể làm gì, lúc này đang mặn nồng với người bạn trai khoa Thể dục của cậu ấy, đi hẹn hò ngọt ngào rồi.”

“Còn Tống Tuệ Nhu á, buổi tối hôm kia không phải mới quen được bạn đồng hương sao, người đó có nhóm đồng hương, tối nay đi tụ tập rồi.”

Tưởng Thanh ngả người ra ghế: “Cả cái ký túc xá, chỉ còn lại hai người cô đơn chúng ta.”

Nhưng mà vẫn còn may, như trước kia Thẩm Thanh Đường sẽ về nhà, tuần này Thẩm Thanh Đường không về, ít ra Tưởng Thanh cũng không lẻ loi một mình.

Tưởng Thanh nghịch điện thoại một lát, đột nhiên bỏ xuống: “Đường Đường, chúng ta đi dạo phố đi, chuyển mùa rồi, tớ còn thiếu một cái áo khoác, lướt trên mạng mãi không có cái nào ưng.”

Nhắc đến thì cũng lạ, hai người là bạn cùng phòng nhưng chưa từng cùng dạo phố mua quần áo bao giờ.

Thẩm Thanh Đường im lặng hồi lâu, nhìn cô ấy, thực ra trong lòng cô sớm đã có ý này nhưng không biểu hiện ra mặt, cô mím môi nói được.

Tưởng Thanh bật dậy từ trên ghế, đi thay bộ đồ ngủ bằng lông cừu màu san hô.

Trong làng đại học có một con phố mua sắm, giá cả và chất lượng khá ổn, các cửa hàng quần áo tự kinh doanh, tiệm làm móng vân vân cùng tập trung lại, giữa đường là các quầy hàng khác nhau được dựng lên, lâu ngày liền trở thành phố ẩm thực của sinh viên.

Đúng lúc đến ngày nghỉ, lướt mắt nhìn quanh đều là sinh viên.

Thẩm Thanh Đường rất ít khi đến những nơi này, số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay, Tưởng Thanh dẫn đường, cô ấy quen với một vài ông bà chủ, chào hỏi trước một tiếng chứ không xem quần áo.

“Muốn mua cái gì? Áo khoác hay quần?” – Một trong các bà chủ tuổi xấp xỉ ba mươi, tính cách duyên dáng, nhân viên xin nghỉ nên trong cửa tiệm chỉ còn một mình bà ấy, lúc bà ấy đang ăn nhìn thấy Thẩm Thanh Đường và Tưởng Thanh đến liền rút khăn giấy lau miệng, đứng dậy chào đón hai người.

Tưởng Thanh hihi haha cười: “Cái gì cũng muốn xem, bà chủ có gì giới thiệu không?”

“Toàn là hàng mới mấy hôm trước, vừa tới cửa hàng đã bán rất chạy, muộn tí nữa là hết hàng, thích chiếc nào cứ lấy thử thoải mái.” – Bà chủ lướt ngón tay qua lại quần áo, hỏi: “Ai mua, cô hay hay cả hai?”

Tưởng Thanh nhìn Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường chớp chớp mắt, có chút thẹn thùng: “Cả hai.”

“Thoải mái xem, cái nào lấy không tới thì gọi, tôi lấy cho hai người.”

Rời khỏi là chuyện của một giờ sau, nữ hoàng trả giá Tưởng Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, xách mấy cái túi mua sắm như chiến lợi phẩm.

Sắc mặt Thẩm Thanh Đường không được tự nhiên, sau khi thử quần áo xong, gương mặt hồng hồng vẫn chưa tan đi, lời của bà chủ với Tưởng Thanh vẫn còn văng vẳng bên tai, bước chân cô cũng lung lay.

Lúc đó Tưởng Thanh mở to mắt, nhìn thẳng vào vào nó: “Bảo bối, không ngờ cậu lớn vậy nha, giấu kĩ quá.”

“Cái eo này của cậu rõ ràng là một nhát chém chết tớ!”

“Làn da trắng nõn xinh đẹp, đột nhiên tớ thấy đàn ông không còn hấp dẫn nữa.”

“….”

“Bộ này không nên mặc trước mặt đàn ông, đặc biệt  không nên mặc nó khi ở một mình với đàn ông” – Lúc tính tiền, bà chủ nằm trên quầy thu ngân, quyến rũ phong tình: “Tôi lo là cô bị ăn đến xương cũng không còn.”

“….”

Vành tai của Thẩm Thanh Đường nóng ran.

Nên mặc hay không đã trở thành vấn đề khó, trong lúc rối rắm quần áo đã được giặt sấy xong, ủi phẳng phiu, treo trong tủ ký túc xá, cô đóng tủ lại, để nó chờ đợi căn phòng tối.

*

Vẫn còn sớm, lúc này không phải giờ cao điểm trong quán bar.

Tầng trên có rải rác vài người ngồi trên băng ghế chơi điện thoại giết thời gian.

Trần Đường tới trước, chào ông chủ sau đó đi thẳng lên phòng bao trên lầu, gác chân lên, cầm điện thoại oanh tạc trong tin nhắn.

Mọi người lục tục đến.

Khác với lần trước, những người hôm nay đều có thể xem là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, không nhiều không ít, vừa vặn bảy người.

Hứa Kim Dã là người đến cuối cùng.

Tính nết Hứa Kim Dã ai cũng rõ, cười cười mắng chửi vài câu là thôi.

Nói một hồi về giải đua lần này, Trần Đường nghiêm túc đứng dậy, nâng cốc của mình: “Nào, người đã đông đủ.”

Đại gia Hứa Kim Dã lười biếng dựa lên sofa, không nhúc nhích, nhướng nhướng mi mắt, nói vẫn thiếu một người.

“Thiếu ai? Không phải đủ rồi sao?” – Trần Đường quét mắt một vòng, xác nhận bản thân còn chưa tới nỗi già cả mắt mờ.

Wechat “ding” một tiếng.

Liếc mắt nhìn ghi chú trên màn hình điện thoại, Hứa Kim Dã cong khóe môi, đứng lên: “Đến rồi.”

“Các cậu uống trước đi, tôi đi đón người.”

“?”

Đơ ra không chỉ có một mình Trần Đường, sáu người trừ Hứa Kim Dã, đều có cùng một vẻ mặt.

Bọn họ chơi với Hứa Kim Dã không phải ngày một ngày hai, hiểu rõ tính khí thiếu gia của anh, thờ ơ không phải chỉ biểu hiện ngoài mặt mà đã ăn sâu trong xương cốt, từ lúc nào mà anh thân thiện với người ta đến vậy?

Câu đi đón người này cứ như nghe chuyện ma.

“Ai vậy, cậu biết không? Chị dâu sao?” – Hứa Kim Dã đã rời khỏi phòng bao, có người thò đầu thăm dò hỏi Trần Đường.

Trần Đường mở to mắt cũng hoang mang như ai: “Sao tớ biết được.”

“Không đúng nha, cậu ấy cũng không phải chưa từng yêu đương, lúc yêu đương cũng là cái tính cẩu nết chó này, chưa thấy quan tâm ai.”

“Hay là bạn bè, có khi nào là một nhân vật nào đó.”

“……”

Bên trong bàn tán không ngớt, Hứa Kim Dã đã đi ra quán bar, liếc mắt đã thấy Thẩm Thanh Đường đứng ở bên kia đường.

Một chiếc khoác dài màu nâu lạc đà, vạt áo dài qua mắt cá chân, cúc áo cài đến cổ, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, chỉ lộ ra gương mặt to bằng bàn tay, những nơi khác bị che kín như bưng. Đứng ở đó, cô  giành danh hiệu cô gái ăn mặc kín đáo nhất trên con phố này.

Mấy giây sau, cô nhìn thấy Hứa Kim Dã lười biếng đứng đó, cảm xúc bất an giống như hơi nước sau khi ủi, bốc hơi vào không khí, biến mất không tung tích.

Buổi đêm gió rất lớn, thổ ù ù bên tai, bất chấp hết thảy.

Cô ôm cánh tay, sợ bị gió cuốn bay đi, Hứa Kim Dã cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Lạnh không?”

“Vẫn ổn.” – Thẩm Thanh Đường kéo kéo quần áo, bọc lại rất chặt.

“Người đông, theo sát tôi.”

Trước khi đến, Thẩm Thanh Đường đã cố ý tìm trên mạng, cô cảm thấy mình giống như một con ngỗng đất nhỏ, lo lắng mình sẽ làm trò cười cho người khác, không biết đâu là rượu mạnh, đâu là Liqueur, làm mất mặt mình cũng mất mặt Hứa Kim Dã.

Trước khi vào, cô phồng má, tự nhủ đây chẳng qua chỉ là nơi tiêu tiền uống rượu.

Chỉ khi đi vào rồi cô mới biết câu “người đông” không phải là tùy tiện nói. Lối đi chật hẹp, người chen chúc nhau, đi vào trong thêm một chút, toàn bộ sự chú ý của cô đều bị âm nhạc đinh tai làm chấn động.

Cô nuốt nước bọt, không dám nhìn đi nơi khác, chỉ lo đi theo anh.

Băng qua đám đông, đi lên cầu thang, tầm nhìn được mở rộng.

“Bên này.”

Giọng nói lười biếng của Hứa Kim Dã đúng lúc vang lên, cắt ngang ánh mắt tò mò của cô, anh dựa lên cửa, tay nắm tay cầm kim loại lạnh lẽo, nghiêng người dùng sức, đẩy cửa.

Người trong phòng vội ngẩng đầu, muốn xem thử rốt cuộc là ai mà xứng đáng được Hứa Kim Dã phục vụ chu đáo.

Đồng loạt nhìn sang. À, cô gái nhỏ.

Khó mà tin được lại nhìn thêm một cái, làn da trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, yên tĩnh, không chỉ xinh đẹp, khí chất càng không có gì để bàn.

Giống sinh viên khoa Âm nhạc, nhưng cũng giống sinh viên khoa Múa, tóm lại là vẻ tao nhã mà người bình thường không thể với tới.

Nhìn lâu liền cảm thấy ngoan hiền, ngoan đến mức như một cô tiên nhỏ tình cờ lạc lối.

Nghĩ đến đây, mọi người liếc nhìn sang bóng dáng lười biếng bên cạnh, đồng thời chửi thầm trong lòng: Cầm thú!

Thẩm Thanh Đường đối diện với mấy cặp mắt một lúc, cô căng thẳng cũng xấu hổ, cô khom lưng cúi đầu chào mọi người.

Hứa Kim Dã khẽ hừ một tiếng, cười cười, lơ đễnh kéo khóe môi: “Không cần khách sáo với bọn họ, lại đây, giới thiệu cho cậu.”

Người giới thiệu đầu tiên là Trần Đường, lúc nhắc đến cái tên này Thẩm Thanh Đường có ấn tượng, Trần Đường chủ động nhắc trước đây mình học cùng trường cấp ba với cô, anh ta học lớp năm, cô học lớp bảy, không cùng tầng vì thế cô không biết anh ta cũng là chuyện bình thường.

Người kế tiếp là nữ, để tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt dài đuôi mắt xếch, đôi môi mỏng tô son đỏ thẫm, vẻ ngoài rất có tính công kích và hấp dẫn.

“Chào cậu, Châu Kỳ.”

“Xin chào, Thẩm Thanh Đường.” – Sau khi đối phương chìa tay ra, cô bắt tay,

Sau khi giới thiệu từng người một, Hứa Kim Dã trở nên mất kiên nhẫn: “Không nhớ hết cũng không sao, không quan trọng.”

Thẩm Thanh Đường ngồi xuống, vẫn thận trọng như cũ: “Nhớ.”

“Em gái Thẩm, đừng nghe cậu ta, theo Hứa Kim Dã chả học được gì tốt đẹp.” – người nói hơi béo, cậu ta nói với Thẩm Thanh Đường cứ gọi anh là – Mập Mập như mấy người kia là được.

“Hai người có quan hệ gì?” – Trần Đường là người duy nhất trong này biết chuyện tối đó, cố ý hỏi.

Có yêu đương thật cũng không bất ngờ.

Ở chỗ Hứa Kim Dã nhanh hơn nữa cũng có.

Bầu không khí có hơi vi diệu, người trong phòng đều nhìn qua, tầm mắt lướt qua lại giữa hai người.

“Bạn.”

Hai chữ bạn bao hàm rất nhiều nghĩa, trả lời như không, nhưng mà trong lòng mọi người đều rõ, Thẩm Thanh Đường không giống, ít nhất so với những cô bạn gái Hứa Kim Dã từng hẹn hò, rõ ràng anh quan tâm Thẩm Thanh Đường hơn rất nhiều.

Hứa Kim Dã mất kiên nhẫn, không giải thích nhiều về mối quan hệ giữa hai người họ, anh nhấn nút gọi phục vụ, ngón tay thon dài lướt đến cuối thực đơn rượu, gọi một ly nước ép bưởi đỏ.

Không được phép uống rượu, đây là quy tắc được đặt ra trước khi đến.

Thẩm Thanh Đường đã âm thầm phản kháng, trước đi đến cô đã làm bài tập, độ cồn của rượu không cao, uống một ít cũng sẽ không say.

Hứa Kim Dã không quan tâm, rề rề rà rà nói với cô học hư cũng phải tuân theo trình tự.

“Giờ đã đông đủ, chúng ta một lần nữa chúc Hứa thiếu gia trên đường đua ở đảo Phillip bất khả chiến bại, dũng mãnh vô địch, về đích đầu tiên!”

“Giành chức vô địch, không ai địch nổi!”

“….”

Đường đua ở đảo Phillip là trạm mở màn ở Úc, nổi tiếng với đường đua tốc độ cao dài chín trăm mét, khúc cua nhanh thay đổi liên tục không có quy tắc, nó nguy hiểm và mãn nhãn hơn nhiều so với các đường đua khác.

Vì thế mọi người đều đang chúc mừng Hứa Kim Dã giành được chiến thắng, Thẩm Thanh Đường cầm ly nước ép bưởi đỏ, lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng, cô khẽ nói: “Chúc cậu bình an trở về.”

Hứa Kim Dã nhướng mi mắt, khẽ cười: “Nhận lời chúc của cậu.”

*

Các nam sinh bắt đầu chơi bài.

Màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm.

Thẩm Thanh Đường không biết chơi bài cũng không có hứng thú, nên cô ngồi xem phim, Châu Kỳ ngồi tán gẫu bên cạnh cô. Cô ấy rất tò mò về Thẩm Thanh Đường.

Hỏi Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã sao quen biết nhau.

Thẩm Thanh Đường mơ hồ trả lời học cùng trường, người lớn hai nhà biết nhau, qua lại liền quen biết nhau.

“Nói thực, lần đầu tiên tôi thấy bên cạnh Hứa Kim Dã có kiểu con gái như cô, tính khí cậu ta tồi tệ, các cô gái bình thường đều chịu không nổi, mấy cô bạn gái trước của cậu ta ban đầu bị sắc đẹp hấp dẫn nhưng sau đó chịu không nổi nên bỏ cuộc.”

Châu Kỳ lại hỏi: “Cậu có thấy tính tình cậu ta tồi không?”

Tồi không?

Thẩm Thanh Đường không có ấn tượng, cô lắc đầu, nói mình chỉ là bạn bình thường của Hứa Kim Dã nên không rõ lắm.

Châu Kỳ mím môi cười, không tiếp tục hỏi nữa, liếc mắt thấy từ lúc Thẩm Thanh Đường vào cô vẫn chưa cởi áo khoác ngoài, hai má cô đỏ bừng, biết là nóng nên nhắc nhở: “Trong này rất ấm, không lạnh đâu, cậu có thể cởi áo khoác.”

“…Không, không cần đâu.” – vẻ mặt Thẩm Thanh Đường có chút lo lắng.

“Thật, cậu xem mặt cậu đỏ hết lên rồi, cởi ra đi không sao đâu.” – Châu Kỳ nhiệt tình nói, Châu Kỳ  tưởng Thẩm Thanh Đường không cởi được nên vừa nói vừa đưa tay giúp cô.

Thấy không lay chuyển được Châu Kỳ, tay Thẩm Thanh Đường để trên cúc áo: “Để tự tôi.”

“Được, thoải mái một chút, thả lỏng là được.”

Châu Kỳ chống hai tay lên sofa, hứng thú nhìn Thẩm Thanh Đường đỏ mặt cởi áo khoác, một lúc lâu sau Châu Kỳ mới cảm giác được hình như bản thân mình có hơi biến thái?

Có lẽ do mới mẻ, Châu Kỳ không thường xuyên giao tiếp với kiểu con gái ngoan ngoãn thế này.

Ngón tay Thẩm Thanh Đường run rẩy, cởi đến cúc áo cuối cùng, Thẩm Thanh Đường cởi áo khoác ngoài ra, khoác nó trên cánh tay, gương mặt còn đỏ hơn khi nãy.

Châu Kỳ há miệng, cằm không khép lại được, lần này Hứa Kim Dã tìm được bảo bối rồi?

Váy của Thẩm Thanh Đường cũng không phải kiểu hở hang nhiều lắm, thậm chí cổ áo còn có hơi cao, che đi xương quai xanh, chỗ lộ ra duy nhất là hình thoi trước ngực, da thịt trắng mướt, nhìn xuống, xuống nữa là chân núi tuyết phập phồng, một đường cong nho nhỏ mơ hồ. Váy làm từ vải dệt kim không có form sẵn như các loại váy khác, nhờ vậy nó ôm sát và khoe trọn vóc dáng.

Tầm mắt di chuyển xuống dưới, Châu Kỳ không khỏi thở dài, cái eo mẹ nó nhỏ thật, chân tay mảnh mai cân đối, tỷ lệ eo hông gần như hoàn mỹ, ôn hương nhuyễn ngọc, quyến rũ mà không lẳng lơ, vừa đơn thuần vừa sắc tình, Châu Kỳ là con gái mà nhìn còn xao xuyến.

Thẩm Thanh Đường rất không tự nhiên, thấy Châu Kỳ cứ nhìn chằm chằm mình không phản ứng, hỏi: “Hay là tôi mặc lên lại?”

“Mặc cái gì, tôi treo lên cho cậu.” – Tránh lãng phí, Châu Kỳ nhanh hơn một bước cầm áo khoác của cô đi qua treo lên giá treo áo khoác.

Người đầu tiên chú ý tới là Mập Mập, tay anh ta thối từ ván đầu tiên, đang lúc ngẩng đầu lên vui vẻ cười haha, vô tình liếc qua bên này sau đó tầm mắt không thể thu hồi lại.

Sau đó nữa là Trần Đường, anh ta chớp mắt, đảo mắt nhìn Hứa Kim Dã với vẻ thích thú.

“Nhìn ông đây thì ích gì.” – Hứa Kim Dã đại sát tứ phương, toàn bộ chip trên bàn đều bị anh thắng sạch, trên bàn đánh bài không còn ai cử động anh mới ngước mắt, quay lại nhìn.

Cô gái ngước mắt, tầm mắt giao nhau, đôi mắt trong veo không nhiễm tạp chất.

Dưới lớp vải mỏng manh là đường cong tinh tế, cô cong chân ngồi rất ngay ngắn, bắp chân nhỏ nhắn cân xứng, có lẽ còn không to bằng cánh tay anh.

Làn da trắng kia, là tuyết trên núi là mây trong trăng.

Hứa Kim Dã sững sờ hai giây, nhìn đi chỗ khác.

Châu Kỳ híp mắt cười đi tới, có chút hung ác nói: “Mấy người còn có bài để chơi, con gái bọn tôi quá nhàm chán, tôi với Đường Đường chuẩn bị xuống dưới chơi, nhảy nhót gì đó.”

“Đường Đường, đúng không?”

Quả thực Thẩm Thanh Đường cũng thấy hơi chán, xuyên qua phòng bao cô loáng thoáng nghe thấy tiết tấu âm nhạc, là thế giới cô chưa từng đặt chân đến, cô có chút tò mò, chần chừ trong chốc lát, gật đầu: “Ừm.”

“Có thể đi không?”

Mặc dù đã kiềm chế nhưng vẫn có thể nghe ra chút hứng thú phát ra từ giọng cô.

Mí mắt Hứa Kim Dã giật giật, đầu lưỡi chống lên hàm răng trên, âm thanh khàn khàn tràn ra từ cổ họng: “Đi đâu?”

“Xuống dưới kia.”

Thẩm Thanh Đường dừng một chút, sống lưng căng chặt: “Đi xem thử.”

_______

*Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Kim Dã: Chậc, gay go nhỉ, thời kỳ phản nghịch của vợ đã đến!

Bình Luận (0)
Comment