Quy Dã - Kim Vụ

Chương 19

“Vậy nên gọi bằng gì?”

Âm thanh kia vang lên trong điện thoại, trong đêm đen không nhìn rõ thứ gì lại càng làm cho thính giác mẫn cảm hơn bất kỳ lúc nào.

Vành tai nóng lên, cô hơi véo nhẹ tai mình.

Gọi bằng gì.

Anh gọi cô là học sinh tốt, cô gái ngoan, chị dâu, công chúa nhỏ, đôi lúc còn gọi thẳng luôn tên họ của cô – Thẩm Thanh Đường, chẳng thể nào đoán trước được, chỉ có thể xem tâm trạng anh thế nào.

Thẩm Thanh Đường không biết trả lời thế nào, cô sợ mình nói thêm câu gì anh sẽ lại nói điều gì đó kỳ quái, cô bỏ lại một câu “Cậu ngủ sớm đi” rồi vội vàng cúp máy.

Cô tháo tai nghe ra, kéo chăn đắp lên tận cổ, nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được.

Đầu óc hỗn loạn.

Câu “công chúa nhỏ” cứ vang vọng bên tai không biết mệt mỏi.

Hầy.

Phiền quá đi mất.

*

Cuối tuần, Châu Kỳ gửi tin nhắn hẹn Thẩm Thanh Đường cùng xem đua xe MotoGp được phát sóng trực tiếp, bắt đầu lúc 12h trưa theo giờ Trung Quốc.

Thẩm Thanh Đường có hơi chần chừ, một phần là vì trước đây cô xem các video đua xe cô đều rất căng thẳng, kiểu phát sóng trực tiếp làm cho người ta không biết được giây sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nó khiến cô thở không nổi, cô thà chờ kết quả.

Hơn nữa trong nhà có khách, là bạn làm ăn của ba Thẩm.

Mẹ Thẩm khá xem trọng buổi gặp mặt này, từ sớm dì giúp việc đã bắt đầu dọn vệ sinh, chuẩn bị thức ăn. Mẹ Thẩm còn giúp Thẩm Thanh Đường phối quần áo và phụ kiện xong xuôi.

Thẩm Thanh Đường trong gương có vẻ lơ đãng.

Mẹ Thẩm nhận ra điều đó, hỏi: “Sao vậy?”

“Mẹ, con có hẹn với bạn, con có thể đi trước không?”

“Khi nào?”

“Khoảng mười một giờ.”

Mẹ Thẩm cụp mắt, bà đứng sau lưng gài lại chốt dây chuyền cho cô, cho đến khi cài xong bà mới ngước mắt lên, khóe mắt đã có những vết chân chim li ti không thể che giấu: “Bạn bè gì mà còn quan trọng hơn người nhà, hửm?”

Bàn tay gầy của mẹ Thẩm đặt trên đôi vai mỏng manh của cô, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.

“Bạn học thôi ạ, chuyện làm ăn của ba mẹ con cũng không hiểu mà?” – giọng Thẩm Thanh Đường mềm mỏng: “Mẹ, được không mẹ?”

Bàn tay đang đặt trên vai cô chợt rời đi.

Mẹ Thẩm đưa tay đóng hộp trang sức lại, cúi đầu không nhìn cô nữa: “Không thương lượng, con cũng chẳng còn nhỏ, nên hiểu chuyện.”

Cửa bị mở ra rồi đóng lại với một lực khá lớn, phát ra âm thanh vang dội.

Thẩm Thanh Đường rũ mi mắt, cô không bất ngờ gì với kết quả này, cô chỉ có thể từ chối Châu Kỳ một cách khéo léo.

Có điều Thẩm Thanh Đường không ngờ bạn làm ăn mà nhà họ Thẩm chuẩn bị từ sáng sớm để tiếp đãi long trọng lại là nhà họ Đoàn.

Đoàn Khải Văn đứng sau lưng ba mẹ mỉm cười ấm áp, cứ như là chuyện trước kia chưa từng xảy ra, anh ta còn gọi cô: “Em Thanh Đường.”

“Nghe nói em Thanh Đường thi đậu Đại học Kinh, chúc mừng em nhé, không uổng phí quãng thời gian đó em học hành chăm chỉ.”

Máu chảy ngược dòng, Thẩm Thanh Đường cảm thấy lạnh lẽo như có giòi bọ bu kín mu bàn chân, cô dần cảm thấy buồn nôn chóng mặt.

Thẩm Thanh Đường túm lấy tay vịn cầu thang, móng tay không thể khống chế được mà bấu chặt vào thành gỗ, sắc mặt cô trắng bệch, tái nhợt như thể bị mất nước, cô như con cá mắc cạn, ngay cả sức để quẫy đuôi cũng không có.

“Rộng lượng một chút, Đường Đường”

Mẹ Thẩm giữ chặt bả vai cô, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười duyên dáng, khẽ cười: “Đều đã qua cả rồi.”

Thẩm Thanh Đường không thể tin được nhìn mẹ mình, ấy vậy ánh mắt của bà thậm chí còn chẳng đặt trên người cô, vành mắt thoáng ửng đỏ, cô quay đầu lại, môi run rẩy nhìn Đoàn Khải Văn, hai chữ “cám ơn” được phát ra từ đôi môi cô một cách gượng gạo.

Đoàn Khải Văn đưa hai tay ra phía trước, vui vẻ cười nói: “Lúc đến đây con còn lo lắng em Thanh Đường sẽ không chịu nói với con câu nào, xem ra con lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, em Thanh Đường vẫn giống như trước đây.”

“Sao như vậy được, tính tình con bé trẻ con thôi, vì dì không đồng ý cho nó ra ngoài chơi với bạn nên lúc này đang giận dỗi ấy mà.” – mẹ Thẩm mỉm cười mời khách ngồi xuống.

“Thì ra là có hẹn, nếu đã hẹn xong rồi thì để Thanh Đường đi đi, đi chơi với bạn vẫn tự do hơn là ở chung với người lớn chúng ta mà.” – mẹ Đoàn cười.

“Tôi nói Khải Văn và bác Đoàn thím Đoàn đều sẽ tới nên tự con bé không đi nữa, dù sao thì trước đây nó vẫn hay đến nhà mọi người chơi, vẫn còn nhớ đến tình xưa.”

“Cái này đúng nha, Thanh Đường luôn hiểu chuyện và ngoan ngoãn.”

“…”

Không ai nói với cô, đến cả nhà họ Đoàn cũng chưa từng đề cập với cô, hai nhà khi nào lại bắt đầu hợp tác làm ăn lại, hoặc từ lúc bắt đầu, chuyện tầm thường kia không hề gợn lên sóng gió gì.

Thẩm Thanh Đường cười tự giễu.

Không nói vì không cần thiết, cô đã quen với việc chấp nhận những chuyện như vậy.

Cô vẫn như thường lệ, gương mặt bình tĩnh, trông cô thật sự giống như lời mẹ Thẩm nói “rộng lượng một chút”, chẳng những rộng lượng mà cô còn như quên sạch sành sanh chuyện kia.

Ăn cơm xong, Đoàn Khải Văn nhiệt tình mời Thẩm Thanh Đường ra ngoài đi dạo.

Dưới cái nhìn chăm chú của người lớn hai nhà, cô cầm khăn ăn ấn nhè nhẹ lên khóe miệng rồi đồng ý, Thẩm Thanh Đường đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào.

Đoàn Khải Văn đi phía trước, ung dung xoay người đi về phía góc tường, các khóm cây bụi thường xuân đã được trồng ở đó từ lâu, đang mùa đông nên sắc xanh của chúng có hơi xám xịt nhưng vẫn được cắt tỉa gọn gàng.

Anh ta dừng lại, ngẩng đầu ngước nhìn, khóe miệng mấp máy: “Con chó đó chết ở đây à?”

“Mới có mấy tháng tuổi đã được bao lớn đâu, đầu chỉ to như nắm tay, lúc nào cũng lúc lắc đầu với mọi người.”

“Thật xót xa.”

Đoàn Khải Văn nhắm mắt lại, lắc đầu.

Thẩm Thanh Đường vẫn như cũ không hề có cảm xúc gì, nhìn anh ta, không có thêm phản ứng nào khác.

Đoàn Khải Văn khẽ chậc một tiếng.

Quả thật rất xinh đẹp.

Gặp lại sau hai năm, vẫn xinh đẹp đến nỗi khiến cho lòng dạ người khác ngứa ngáy.

Lần trước chỉ thấy tấm ảnh mơ hồ từ Hứa Kim Dã, lúc này người thật đứng trước mắt, rõ rõ ràng ràng ngắm nhìn.

Khác với dáng vẻ nhạt nhòa lúc học cấp ba, các đường nét trên gương mặt cô đã thanh tú hơn, không có chút khuyết điểm nào.

Mà cũng không phải không có khuyết điểm, lúc này giả vờ bình tĩnh lạnh nhạt khiến cho Đoàn Khải Văn không vui.

Đoàn Khải Văn châm thuốc, sau khi rít mạnh một hơi, anh ta ác ý phà khói thuốc vào mặt cô: “Con chó kia tên gì, lúc đó em khóc đau lòng thế kia trông đáng thương biết bao, làm anh còn nghĩ muốn mua lại cho em một con y hệt đấy.”

“Em nói xem em đối xử với con chó đó tốt đến thế mà sao cứ một hai lạnh nhạt với anh như vậy, hả?”

Thẩm Thanh Đường bị sặc khói thuốc, ngón tay cô cử động nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hỏi: “Anh chỉ muốn nói mấy câu này?”

“Ôn lại chuyện cũ dẫu sao cũng phải nhắc lại vài chuyện của trước đây.” – Đoàn Khải Văn nhếch mép cười, sau đó lập tức trở nên nghiêm túc hơn hỏi cô: “Em quen với Hứa Kim Dã?”

Một cái tên chẳng liên quan gì đến cả hai đột nhiên bị nhắc đến.

Thẩm Thanh Đường ngước mắt lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cô âm thầm cảnh giác, nhếch môi nói: “Bạn học thôi, không thể nói là quen biết.”

“Thế à?”

Đoàn Khải Văn châm lại mẫu thuốc còn thừa khẽ cau mày: “Chẳng lẽ cậu ta chưa từng nhắc chuyện kia với em?”

“Nhắc chuyện gì?” – Cô hỏi.

Trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc đang hút dở, Đoàn Khải Văn kéo vạt áo từ dưới lên, để lộ phần eo ở bên trái, có một vệt bầm tím kích thước khoảng tầm một bàn tay, chính giữa vết bầm đã biến thành một màu đen đáng sợ.

Anh ta híp mắt, giọng nói có chút mơ hồ: Không chỉ bấy nhiêu, trên cánh tay trên lưng anh cũng có,  nhờ ơn Hứa Kim Dã.”

“Anh còn phải cám ơn anh ta cho tử tế.”

Đột nhiên Thẩm Thanh Đường nhớ lại buổi tối hôm đó, cú điện thoại của Trần Đường, nói với cô: “Cậu mà không đến Hứa Kim Dã chắc sẽ đánh chết người ta.”

Đoàn Khải Văn bỏ áo xuống, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, liếm môi dưới: “Suy cho cùng cũng thú vị, cậu ta bảo vệ chị dâu tương lai thế cơ đấy, anh trai cậu ta biết thì sẽ thế nào nhỉ?”

Đoàn Khải Văn nở một nụ cười khó hiểu và đen tối.

“……”

Đoàn Khải Văn còn nói thêm gì đó nữa nhưng Thẩm Thanh Đường không nghe rõ, trong đầu cô chỉ mãi nghĩ đến hành động đêm đó của Hứa Kim Dã chính là vì cô.

Tại sao chứ?

Điện thoại khẽ rung, Châu Kỳ gửi tin nhắn đến.

[ Châu Kỳ ]: Hứa Kim Dã thắng rồi, quán quân.

Cô ấy còn gửi kèm một tấm ảnh, thiếu niên vượt qua vạch đích, bánh trước moto nhấc lên khỏi mặt đất, kiêu ngạo không ai bì nổi, ngay cả ánh mặt trời cũng thiên vị anh, ánh sáng rơi trên vai trái chói mắt vô cùng.

Còn cô là gì?

Thẩm Thanh Đường ngăn mình suy nghĩ sâu xa, cô sợ mình ảo tưởng.

*

Gặp lại Đoàn Khải Văn, cơn ác mộng ám ảnh cô bấy lâu lại quay trở lại

Trong giấc mơ cô vẫn đang ở nhà, trời tối mù mịt, sương mù dày đặc u ám như nghĩa trang, cô mặc đồ ngủ mỏng manh đẩy cửa bước ra sân, đi về góc tường đó.

Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, có một đôi tay giơ ra, một bóng đen nhỏ nặng nề đập xuống đất, nó không  chết ngay, ánh mắt ướt nước hướng về cô như nức nở cầu xin.

Tùy Tùy.

Tên của nó là Tùy Tùy.

Vì khi sinh ra nó là đứa nhỏ nhất so với anh chị em của mình, vừa sinh ra đã bị bệnh, khó khăn lắm mới cứu sống được nên chị họ của cô đặt tên cho nó là Tùy Tùy.

Hy vọng sau này nó có thể cùng với Thẩm Thanh Đường nương tựa vào nhau cả đời.

Thoáng cái, Đoàn Khải Văn hiện ra như một bóng ra, cười khà khà vài tiếng, vươn tay đè cô vào tường, tay còn lại xé rách quần áo của cô, lớp vải mỏng bị xé toạc phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Cô hét lên nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng, nước mắt chảy không ngừng.

Thẩm Thanh Đường hốt hoảng, giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác ngồi trên giường, toát mồ hôi lạnh.

Cô không dám nghĩ tiếp, nước mắt vô thức rơi xuống

Cơn ác mộng này hành hạ Thẩm Thanh Đường suốt một tuần liền.

Cô không nói với mẹ Thẩm, cũng không nói với ai, cô không biết khi nào nó kết thúc, cô cứ chịu đựng như thế.

Giật mình lúc nửa đêm rất khó ngủ lại, Thẩm Thanh Đường ngồi rất lâu, cô bật đèn tường, cầm điện thoại mới thấy có một tin nhắn mới lúc mười hai giờ đêm.

[ Hứa Kim Dã ]: Đã về nước, gặp nhau không?

Suốt tuần nay cô đều trong trạng thái rối bời, bây giờ cô mới chợt nhớ cuộc thi đã kết thúc, Hứa Kim Dã đã về Trung Quốc.

Bây giờ đã ba giờ, chắc là anh đã ngủ rồi.

Cô không biết Hứa Kim Dã có tâm trạng thế nào, Thẩm Thanh Đường ngập ngừng nhưng vẫn gõ chữ trả lời: “Gặp.”

Một giây sau.

[ Hứa Kim Dã ]: Bây giờ?

[ Thẩm Thanh Đường ]: Ừ.

Ba giờ đêm, thành phố yên tĩnh hơn bất kỳ lúc nào.

Hai mươi năm qua Thẩm Thanh Đường chưa bao giờ trải qua việc nửa đêm vì tin nhắn muốn gặp cô của một chàng trai mà cô liền thay quần áo, rón rén lẻn ra khói nhà, vất vả trăm bề. Nhịp tim đập rộn ràng vì sợ hãi, hoặc chăng vì một điều gì khác mà ngược lại cô không hề cảm thấy lạnh.

Cô thở ra, như một làn sương lạnh.

Càng gần đến cổng tiểu khu, nhịp tim càng đập mạnh mẽ hơn, cô tưởng tượng ra rất nhiều tình huống. Cô khờ khạo chạy ra ngoài đợi anh, rồi sau đó cô nhận được tin nhắn của Hứa Kim Dã, anh nói hôm nay đã trễ lắm rồi anh sẽ không đến.

Hoặc có thể, sau khi anh gửi câu “Ra đây” thì không còn tin tức gì nữa, cô đứng đợi một mình từ nửa đêm đến trời sáng.

……

Tóm lại, đều không phải kết quả tốt.

Tiểu khu có bảo vệ 24/24, cửa phòng bảo vệ vẫn còn sáng.

Thẩm Thanh Đường đi chậm lại, cô bước ra ngoài dưới ánh mắt bối rối của bảo vệ, cô ưỡn lưng thẳng vai, môi mím chặt, táo bạo hơn bao giờ hết.

Sau đó, cô trông thấy.

Hứa Kim Dã đang ngồi trên chiếc moto màu đỏ rực rỡ, đôi chân dài của thiếu niên co lại, cằm hơi nhếch lên, khuôn mặt dưới thứ ánh sáng mờ ảo, mí mắt hơi nhếch lên, khóe miệng khẽ cong thành một nụ cười.

“Cậu sợ không?” – anh hỏi

“Sợ.”

Lông mi Thẩm Thanh Đường khẽ run, nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng thấy cậu thì không sợ nữa.”

Bình Luận (0)
Comment