Quy Dã - Kim Vụ

Chương 23

Phòng y tế không lớn, tốc độ lan truyền tin tức rất nhanh.

Thẩm Thanh Đường chưa kịp tiêu hóa hết cuộc đối thoại lúc đi vào thì y tá đã bưng mâm thuốc đi tới, lúc cô ấy cười nói chúc mừng chúc mừng với cô, vào khoảnh khắc đó Thẩm Thanh Đường rất muốn mình chỉ là con chim cút nhỏ, co rúm cổ lại giả vờ không nghe thấy.

May mắn thay Hứa Kim Dã có tiết chuyên ngành cần phải quay về tòa nhà dạy học.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Kim Dã đứng dậy, áo khoác vắt trên cánh tay, anh hơi nhướng mi nói: “Nhớ để ý đến lượng thuốc, truyền xong phải gọi y tá ngay.”

“Biết rồi.”

Trên đùi cô là sách chuyên ngành, cô mượn của Tưởng Thanh để bù cho buổi học ngày hôm qua, Thẩm Thanh Đường ngước mắt lên, lấy tay kéo chiếc khăn quàng cổ đang bị đùn lên xuống một tý, ngoan ngoãn gật đầu.

Trong lòng cô: Mai đi đi! Mau đi đi!

Chợt nghe thấy tiếng xùy khe khẽ phát ra từ cổ họng anh.

Hứa Kim Dã nhích lại gần, khóe môi nở nụ cười thờ ơ: “Sao anh cảm thấy em khá vui nhỉ?”

“…”

“…Đâu có, sao có thể.”

“Không nỡ đúng không?”

Thẩm Thanh Đường suy tư hai giây, gật đầu.

Hứa Kim Dã rũ mí mắt, mỉm cười: “Được, anh không đi nữa, bạn gái quan trọng hơn.”

Nói xong anh liền làm hành động ngồi xuống lần nữa.

“!”

Tình hình xoay chuyển đột ngột, Thẩm Thanh Đường mở to mắt, từ “không” bất ngờ bật ra từ miệng cô, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô chột dạ bổ sung: “Học tập rất quan trọng, anh chưa thi giữa kỳ đợt này, muốn lấy được tín chỉ thì thi cuối kì anh phải thi được điểm rất cao.”

“Cùng lắm thì học lại.”

“Thẩm Thanh Đường cau mày: “Không được, anh phải qua môn, nếu học lại thì cuối tuần phải học bù.”

“Không đi học, đi thi luôn cũng được.”

“…”

Hứa Kim Dã khẽ cười.

Cô gái nhỏ sững sờ, cô đang chọn lọc từ ngữ, cô thật sự không giỏi nói dối, khi nói ra điều gì không đúng với lòng mình, theo bản năng, cô luôn nhìn chỗ khác.

“Không trêu em nữa.”

Hứa Kim Dã đứng thẳng người lại: “Học xong sẽ đến đón em.”

Thẩm Thanh Đường thở phào, gật đầu nói được, nhìn bóng lưng thẳng tắp đi ra khỏi cửa, tầm mắt cô quay về quyển sách, ghi ghi chép chép.

Một lúc sau, y tá vào thay thuốc.

Thẩm Thanh Đường nhìn đồng hồ mấy lần, sau giờ học mỗi giây mỗi phút trôi qua cực kỳ chậm, cô không khỏi nhẩm tính thời gian đi từ phòng học đến phòng y tế.

“Bạn học.”

Thẩm Thanh Đường ngước mắt lên nhìn thấy một nam sinh xa lạ đứng trước mặt mình. Cậu ta trông cũng đoan trang tuấn tú, mỉm cười với cô: “Tớ để ý cậu rất lâu, không biết có thể thêm phương thức liên lạc không?”

Những lời mở đầu thế này cô đã nghe qua rất nhiều lần.

Nhưng lần nào cô cũng hoảng hốt như lần đầu tiên, sau đó cảm thấy áp lực.K khi đối mặt với thiện chí của người khác cô không thể nói ra câu từ chối.

“Việc này…”

Lần này Thẩm Thanh Đường muốn từ chối, cô đang suy nghĩ nên từ chối thế nào để không làm tổn thương đối phương.

Nam sinh có chút thất mất mát: “Không được sao? Tớ chỉ muốn làm quen, thêm một người bạn chứ không có ý gì khác.”

“Được, quét tôi đi.” – một giọng nói thờ ơ vọng vào phòng.

Một bên vai Hứa Kim Dã  đang đeo túi chéo, dáng vẻ thoải mái lười biếng, đưa điện thoại ra, trên màn hình điện thoại là mã QR.

Nam sinh chưa phản ứng lại kịp, chỉ cảm thấy khó hiểu: “Cậu là?”

“Bạn trai cô ấy.”

“À à à, xin lỗi xin lỗi, tôi không biết, ngại quá đã làm phiền.” – nam sinh lễ phép khom lưng cúi đầu nói xin lỗi rồi chuồn mất.

Nam sinh kia  đã đi, chỉ còn lại anh và cô.

Hứa Kim Dã nhìn cô.

Thẩm Thanh Đường ngập ngừng một lúc lí nhí giải thích: “Em không có muốn thêm bạn.”

“Biết.”

Trước khi Tống Nguyên vẫn luôn nói rằng nhân cách của nữ thần của cậu ta vừa tốt bụng vừa hiền lành, không biết từ chối người khác. Có điều tại sao trước kia anh là ngoại lệ, thêm bạn hai lần đều không được chấp nhận?

“Lần sau chỉ cần đưa mã QR của anh ra, giao cho anh.”

Hứa Kim Dã ngồi xuống bên cạnh cô, giọng điệu thờ ơ, Thẩm Thanh Đường lại không thể không tưởng tượng đến cảnh anh nghiến răng nói: “Để anh xem xem tên khốn nào gan to đến vậy.

Khá buồn cười.

Thẩm Thanh Đường hơi cong môi, cô nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng gương mặt sắc nét của anh: “Còn anh? Nếu có nữ sinh xin thêm bạn anh làm thế nào?”

Cô đã từng thấy rất nhiều nữ sinh cầm nước đến sân bóng nhưng không dám đưa cho anh, trong ký túc xá nữ cũng từng nghe nhắc đến ba chữ Hứa Kim Dã rất nhiều lần…người thích anh vẫn luôn rất rất nhiều.

Hứa Kim Dã nghiêng người tựa vào lưng ghế, nhướng mày nói: “Anh sẽ nói là, lòng khoan dung của bạn gái tôi rất nhỏ, nếu cô ấy biết được sẽ tức giận, cô ấy sẽ nóng nảy, hễ mà giận lên sẽ rất khó dỗ dành.”

“Xùy”

Cô cúi đầu xem sách, đôi tai trắng như ngọc đỏ bừng: “Anh lại nói nhảm.”

Anh thật sự rất thích nhắc đến hai chữ bạn gái này.

Truyền thuốc xong, trên đường quay về, Hứa Kim Dã hỏi cô cuối tuần có bận gì không, Trần Đường cứ ồn ào đòi tổ chức tiệc ăn mừng, nhưng hội bạn không ở cùng một thành phố, chỉ có thể hẹn gặp vào cuối tuần này.

Cô nhớ đến mẹ Thẩm, chần chừ một lúc thì gật đầu.

Sau khi về, lúc cô gọi điện cho mẹ Thẩm nói cuối tuần này có hẹn với bạn. Vì chuyện của Đoàn Khải Văn, mẹ Thẩm ít nhiều cũng có phần áy náy, vì vậy lần này bà vui vẻ đồng ý, có điều bà nhắc đến Hứa Tri Hành, muốn mời anh đến nhà ăn cơm.

Thẩm Thanh Đường biết cô không có sức ảnh hưởng gì đến cách nghĩ của bà nên cô vẫn im lặng.

*

Trong ký túc xá, chỉ còn  Trương Giai Di chưa về.

Từ khi cô ấy yêu đương, việc cô ấy về mười một giờ, vừa đúng boong giờ ký túc xá đóng cửa đã là chuyện bình thường.

Mới mười giờ, cửa phòng ký túc xá đột nhiên bị mở ra, Trương Giai Di bước vào, phồng má, đặt túi xách lên bàn.

“Các chị em, tớ có chuyện lớn muốn tuyên bố.”

Trương Giai Di kéo ghế qua, đặt cạnh cửa, lưng ghế quay vào trong phòng, cô ấy ôm con búp bê cảnh sát thỏ trên giường ngồi quay ngược lại, vẻ mặt xoắn xuýt, lông mày cau lại, trang trọng nghiêm túc.

“Hôm nay lại làm sao?”

Tưởng Thanh không tóc sấy tóc tiếp, cầm khăn khô quấn bừa mái tóc ướt của mình lên, hưng phấn muốn chết: “Cậu nói mau!”

Tống Huệ Nhu xoay ghế lại, chớp mắt nói: “Nói đi nói đi!”

Thẩm Thanh Đường cũng lẳng lặng bỏ sách xuống, nghiêng người nhìn Trương Giai Di.

Từ khi Trương Giai Di yêu đương, ký túc xá liền biến thành Trung tâm báo cáo tình yêu và Trạm phân tích tình yêu.

Theo lời của Tưởng Thanh nói, Tạ Tư Duy cho rằng anh ta đang hẹn hò với một cô gái? Không hề, anh ta vốn chẳng hề biết, sau lưng cô bạn gái nhỏ bé của mình là ba nữ quân sư, dùng kinh nghiệm yêu đương ít ỏi gần như bằng không của họ ra để đưa ra chiến thuật cho cuộc tình này.

Trương Giai Di ho nhẹ một cái, dùng ngón tay chạm vào môi mình: “Tớ với anh ấy hôn môi rồi.”

“Á á á! Khi nào, hôn thế nào, tớ muốn năm trăm chữ mô tả chi tiết quá trình!”

Tưởng Thanh bụm miệng, trợn tròn hai mắt kinh ngạc: “Ôi, cái này có thể nói không?”

“Hôn môi có cảm giác gì nhỉ?” – Tống Huệ Nhu không khỏi ôm lấy chính mình, vẻ mặt hưng phấn tò mò.

Thẩm Thanh Đường cũng không nhịn cười được.

Ba cặp mắt đều dừng trên người Trương Giai Di, Trương Giai Di không có tiền đồ ôm gấu bông che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt nai con ngượng ngùng: “…. Thì là sau khi tan học, lúc đi dạo về.”

“Mới đầu chỉ nắm tay thôi, đi dạo một hồi, đến phía sau khu rừng nhỏ của ký túc xá chúng ta, lúc không có ai nữa, anh ấy gọi tớ, tớ ngẩng đầu nhìn anh ấy, anh ấy khen tớ đáng yêu, và thế là…”

“Thế là, thế là hôn nhau.”

Trương Giai Di vùi cả gương mặt mình vào con thỏ bông, ngón chân bối rối nhịp nhịp, lúc ngẩng đầu lên lại cả gương mặt đã đỏ bừng.

Trương Giai Di mím môi, rối rắm: “Phát triển như vậy có phải hơi nhanh không?”

“Hôn xong rồi mới hỏi vấn đề này có phải vô nghĩa quá không?” – Tưởng Thanh bưng mặt lắc đầu qua lại.

Trương Giai Di mở to mắt, tự hỏi chính mình vài giây sau đó chịu thua, yếu ớt nói: “Cũng…khá tốt.”

“Chỉ chạm môi dưới một chút, mềm mềm.”

Tống Huệ Nhu xoa xoa mặt, hưng phấn không kém: “Cứuuuu, tớ vẫn còn là trẻ con đó!”

“Thôi dừng!”

Sau khi cười mắng xong, Tưởng Thanh nói: “Cậu thấy ổn thì bình thường, không nhanh, hẹn hò yêu đương làm gì có công thức, không có quy định yêu nhau bao lâu mới được nắm tay hôn môi.”

“Cậu nói đúng.” – Trương Giai Di vỗ vỗ mặt mình, thở dài một hơi.

“Yêu mà không hôn nhau thì có ích gì?” – ánh nhìn của Tưởng Thanh dừng lại trên người Thẩm Thanh Đường: “Nếu mà tớ hẹn hò với Đường Đương, tớ sẽ ôm hôn không dừng luôn.”

Hình ảnh liên tưởng quá cụ thể.

Nhưng đối phương không phải Tưởng Thanh mà là một gương mặt khác, đôi lông mày thanh tú bất cần, nụ cười đăm chiêu, anh giữ tay cô đẩy nó lên đỉnh đầu, ấn môi xuống…

“…”

Thẩm Thanh Đường quay phắt người lại, cầm bút lên nhưng không cầm chắc được, bút rơi xuống đất, lăn xuống gầm bàn, cô đỏ mặt cúi xuống nhặt lên.

Trương Giai Di sững sờ, buồn cười tiến lên đẩy Tưởng Thanh: “Cậu coi cậu đi, dọa Đường Đường của chúng ta thành ra thế này luôn rồi kìa?”

“Sau này Đường Đường phòng hỏa hoạn phòng trộm cắp, còn phải phòng Tưởng Thanh!” – Tống Huệ Nhu tặc lưỡi.

“Xin lỗi xin lỗi, tớ quên mất Đường Đường nhà mình ngây thơ biết bao!” – Tưởng Thanh giả vờ làm ra vẻ xin lỗi, ngừng cười lại hỏi: “Đường Đường, cậu nói đi khi nãy có phải cậu nghĩ đến thứ gì đúng không!”

“…Không mà.”

Cô nhặt bút lên, chống hai khuỷu tay lên bàn, nhìn sách, đầu cúi thấp.

“Đường Đường sao có thể như vậy được, tớ thấy là đầu óc của Tưởng Thanh cậu không trong sáng, đi rửa thử xem có phải nước biến thành màu vàng không?” –  Trương Giai Di lợi dụng thời cơ đi qua bắt người, hai người họ đùa giỡn trêu ghẹo nhau.

Thẩm Thanh Đường chống cằm, xoa trán lần nữa để xua đuổi mấy hình ảnh hỗn loạn kia ra khỏi đầu.

Cuối tuần, Hứa Kim Dã gửi tin nhắn nói anh tới rồi.

Cô đi xuống lầu mới biết anh lái xe đến, xe đỗ ven đường ký túc xá, logo Volvo, cô không hiểu về ô-tô cũng không biết đây là mẫu gì, có điều thân xe màu đen, đường nét và họa tiết đều toát lên vẻ sang trọng thanh tao. Ở trong trường cũng không đến nỗi thu hút.

Cho dù là vậy Thẩm Thanh Đường vẫn lo lắng sẽ bị người ta nhìn thấy, cô nhanh chóng lên xe, thắt dây an toàn.

“Đi thôi.”

 Chiếc xe không nổ máy.

Cô nghiêng đầu qua nhìn, bắt gặp ánh mắt của Hứa Kim Dã, sắc mặt cô có chút mất tự nhiên, cúi đầu nhìn lại mình, hỏi: “Sao vậy?”

“Trang điểm à?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen, trong xe đang bật điều hòa, áo khoác ngoài đã bị cởi ra để ở ghế sau, ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, một tay đang để trên vô lăng một cách thoải mái, ngón tay thon dài, dưới làn da trắng lạnh lộ ra màu xanh nhàn nhạt.

Thẩm Thanh Đường mím môi dưới, cô trang điểm rất nhạt, đến cả son môi cũng dùng màu hồng tự nhiên, trên mạng đều nói là trai thẳng đánh giá con gái có trang điểm hay không là dựa vào son môi, sao trong trường hợp của anh lại không áp dụng được vậy.

“Ừm.”

Cô đáp khe khẽ, vén tóc ra sau tai, rồi hỏi: “Không đẹp sao?”

Đèn trong xe mờ mờ, cô mặc một chiếc áo khoác dày màu trắng, bên trong là áo sơ mi màu xanh, dưới lớp áo sơ mi là áo cổ lọ màu đen ôm sát, áo cổ lọ này chất liệu mềm mỏi ôm sát vào cơ thể, che đậy cái cổ trắng nõn thon dài của cô, hai bên gò má hồng hào, đôi mắt trong veo, đôi môi căng mọng.

“Đẹp.” – giọng anh trầm khàn

Đẹp đến muốn giấu cô đi.

Dường như Hứa Kim Dã vừa khẽ thở dài: “Đột nhiên không muốn đi nữa.”

“Hả? Sao thế?” – Thẩm Thanh Đường không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, cô không theo kịp suy nghĩ của anh: “Cho người ta leo cây không hay lắm đâu.”

Hơn nữa còn là tiệc mừng chiến thắng của anh, sao anh có thể không có mặt được.

“Vả lại, nếu không đi thì chúng ta làm gì?”

“Nếu không đi, việc có thể làm rất nhiều.” – giọng điệu lười nhác, anh khẽ mím môi, đôi mắt híp lại, bọng mắt càng sâu hơn.

Giọng điệu của anh rất không đứng đắn.

Thẩm Thanh Đường nghĩ đến cái gì đó, mặt đỏ bừng.

Hứa Kim Dã có chút hứng thú nghiêng người qua, nhìn cô chằm chằm, không buông tha, nhếch môi cười: “Mặt em đỏ đến độ này, nói cho anh biết em nghĩ đến cái gì?”

“Là cái được phép phát sóng đúng không?”

“…”

______

*Tác giả có lời muốn nói:
Trước kia không danh không phận cực khổ, lúc này, cợt nhả không sợ ai.

Bình Luận (0)
Comment