Quy Dã - Kim Vụ

Chương 31

Tiếng chuông điện thoại không đúng lúc chợt vang lên, trong không gian chật hẹp không thể làm lơ tiếng chuông nhắc nhở này.

Một tiếng hai tiếng…

Thẩm Thanh Đường không thể không vỗ cánh tay Hứa Kim Dã.

Sau khi anh buông ra, cô liền ngồi thẳng dậy, hương vị và hơi ấm của anh vẫn vương trên môi, cô bị bắt nạt rất dữ dội, đôi môi hồng nhuận, hơi thở còn chưa ổn định lại được, cô nắm điện thoại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, sau khi ấn nghe máy cô áp điện thoại lên bên tai, gọi một tiếng “Mẹ ạ.”

Mẹ Thẩm hỏi: “Đang ở đâu? Khi nào về?”

“Con về ngay.”

Hứa Kim Dã nghiêng đầu nhìn cô nói chuyện điện thoại, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn hòa thuận, anh cũng không đứng đắn, một tay không hề nhàn rỗi, quấn một lọn tóc của cô quanh ngón tay, từng vòng từng vòng, như thể đây là việc rất thú vị.

Thẩm Thanh Đường xấu hổ chỉ có thể vừa nghe điện thoại vừa giải thoát cho tóc của mình, dùng mắt ra hiệu cho anh cũng không có tác dụng, cô chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng cuộc điện thoại cũng kết thúc.

“Em phải về đây.” – Thẩm Thanh Đường bỏ điện thoại xuống.

“Ừ.”

Trên miệng nói ừ nhưng tay vẫn không thả ra, đuôi tóc quấn một vòng rồi lại một vòng, lúc thả ra, tóc cô đã có độ gợn nhẹ.

“Về đi.”

*

Mẹ Thẩm hỏi Thẩm Thanh Đường khi nào đến công ty thực tập, cô thoái thác nói mới nghỉ lễ, muốn thư giãn thêm vài ngày. Mẹ Thẩm hiểu được sự vất vả của cô nên cũng không thúc giục, chỉ nói lần này Hứa Tri Hành đã giúp đỡ, cô nên mời người ta ăn bữa cơm.

Thẩm Thanh Đường gật đầu đồng ý.

*

Vài ngày sau, Hứa Kim Dã nói ở trên núi vùng ngoại ô có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ngoài trời, mấy hôm nay trên đỉnh núi có tuyết rơi, vừa ngâm suối nước nóng vừa ngắm tuyết, tuyệt vời hơn so với ngày thường nhiều.

Chuyến đi này sẽ phải ở lại qua đêm.

Mẹ Thẩm hỏi rất cặn kẽ, tuy nhiên không nói thẳng là đồng ý hay không. Sau cùng vẫn phải nhờ Châu Kỳ đích thân đến nhà, thay một bộ quần áo trông bình thường nhất, hóa trang thành một cô sinh viên gương mẫu.

Để đối phó với phụ huynh, Châu Kỳ đã sớm nhuần nhuyễn kỹ năng nói dối không chớp mắt. Cô ấy có thể trả lời các câu hỏi của mẹ Thẩm mà không lộ ra một kẽ hở nào.

“Chỉ có con gái, khu dành cho nữ. Khó được nghỉ cùng nhau nên muốn cùng đi chơi, tình cờ chủ của khu nghỉ dưỡng này là cậu của cô bạn kia, nên họ đã ăn ý đặt chỗ luôn, mợ của cô nàng cũng ở đó nên chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Sau khi nhận được sự đồng ý của mẹ Thẩm, Thẩm Thanh Đường lên lầu thu dọn hành lý, Châu Kỳ nhắc cô: “Có đồ bơi không? Nhớ mang theo.”

“Có.”

Đến phòng cô, đóng cửa lại, Châu Kỳ quan sát phòng ngủ của Thẩm Thanh Đường, tặc lưỡi: “Toàn màu hồng , mẹ cậu thật sự nuôi cậu như một cô công chúa bé nhỏ này.”

Cô ấy ngồi lên ghế, nhìn Thẩm Thanh Đường dọn hành lý, nhớ lại cuộc gặp mặt mẹ Thẩm vừa nãy, tuy từ đầu đến cuối bà ấy vẫn luôn cười nhưng Châu Kỳ biết rõ nó rất giả, trong mắt không có ý cười, lúc hỏi chuyện vẫn đặt bẫy trong lời nói, Châu Kỳ phải thật sự rất cẩn thận mới không rơi vào bẫy của bà.

Xem như Châu Kỳ đã hiểu rõ tính cách ngoan ngoãn hiền lành này của Thẩm Thanh Đường từ đâu mà có.

Trong thoáng chốc cô ấy có chút đồng cảm.

*

Từ thành phố lái xe đến khu nghỉ dưỡng phải mất hai giờ.

Hứa Kim Dã và Trần Đường đều lái xe, Châu Kỳ và Hứa Kim Dã ngồi xe của Hứa Kim Dã, hai người chen chúc nhau ở ghế sau, cảm thấy rất yên tâm khi anh là tài xế.

Trên núi tuyết rơi từng đợt từng đợt, đọng lại trên vai những người đang đi trên đường.

Những bụi cây nhỏ bị tuyết bao phủ, tuyết trên đường không được dọn dẹp kịp thời, lúc bánh xe lăn qua tạo thành vết lốp xe sẫm màu.

Hứa Kim Dã dừng xe, mở cửa xuống xe, anh mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu đen, dáng người cao ráo, gọn gàng. Nhân viên  đi đến chào hỏi rồi lấy hành lý từ cốp sau xe xuống.

Con gái ở một phòng. Trời còn chưa tối, hành lý đã được đem lên phòng, sau khi dọn dẹp sơ qua, mọi người đi xuống nhà hàng ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Châu Kỳ đụng nhẹ lên cánh tay Thẩm Thanh Đường, ngước ngước cằm: “Hướng chín giờ.”

Thẩm Thanh Đường ngơ người một lúc, sau đó mới từ từ nghiêng đầu nhìn về phía xa, có vài tên con trai, trong đó có một người có vẻ ngoài trắng trẻo, nét mặt thanh tú, khi cười lên mắt nheo lại thành một đường cong.

“Đẹp trai không?” – Châu Kỳ hỏi.

Thẩm Thanh Đường gật đầu.

“Nếu như lát nữa ngâm suối nước nóng gặp lại, vậy chứng minh tôi với anh ta có duyên.”

Có lẽ là có duyên thật, Châu Kỳ được như ý nguyện gặp lại chàng trai đó.

Trong đại sảnh, chàng trai kia đã thay đồ tắm xong, vắt khăn tắm trên vai, đang đợi bạn, điện thoại đã đem đi gửi, anh ta đứng dưới ánh đèn, ánh mắt có chút đờ đẫn, thỉnh thoảng chớp chớp mắt trông có hơi ngớ ngẩn.

Ngày thường Châu Kỳ hay tiếp xúc với các cậu trai thạo việc chơi bời hơn cả cô ấy. Lần đầu tiên gặp kiểu nước da trắng ngần thế này, tâm hồn thiếu nữ rung động mãnh liệt, kéo Thẩm Thanh Đường đi xin cách thức liên lạc.

“Ngại quá, tôi kiếm người đi cùng tăng thêm can đảm.” – Châu Kỳ nói.

Thẩm Thanh Đường nhìn không ra một chút nào gọi là ngại ngùng từ chỗ Châu Kỳ, nhưng vẫn cầm khăn tắm đi theo.

Lúc đến gần, Châu Kỳ buông cô ra, hào sảng hỏi: “Anh đẹp trai, đang đợi bạn sao?”

Chàng trai ngây ra hai giây, sau đó gật đầu trong bối rối.

“Thật ra lúc thấy anh trong nhà hàng tôi đã chú ý đến anh rồi, vẻ ngoài của anh phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi, không ngờ lại gặp lại anh vì thế nên mạnh dạn muốn xin cách thức liên lạc với anh, cũng muốn hỏi anh đã có bạn gái chưa?”

“A.”

“Có chưa? – Châu Kỳ mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Chàng trai đỏ mặt, lắc đầu: “Không có.”

“Là không có cách thức liên lạc, hay không có bạn gái?” – Châu Kỳ cười hỏi

“Có cách thức liên lạc, không có bạn gái.” – chàng trai bị nhìn đến xấu hổ, lại nói: “Nhưng dường như ta không cầm điện thoại, thế nên……”

“Không sao, wechat của anh là số điện thoại đúng không? Trí nhớ tôi khá tốt, anh đọc đi tôi có thể nhớ được.”

“Vậy sao, được, tôi đọc cho cô.”

Chàng trai chậm rãi đọc từng số, sau khi đọc xong bạn của cậu ta cũng đi ra, dưới ánh mắt mờ ám của bạn mình  cậu ta đỏ mặt vẫy tay với Châu Kỳ.

“Cậu nhớ chưa?” – Châu Kỳ hỏi.

Thẩm Thanh Đường đọc lại dãy số chính xác, cả gương mặt Châu Kỳ tỏ vẻ hài lòng, phơi bày mục đích của mình: “Quả là học sinh ưu tú, tôi biết mà, đưa cậu đi theo là quyết định đúng đắn.”

Còn chưa dứt câu, đầu Châu Kỳ đã bị cốc nhẹ.

Hứa Kim Dã làm.

Anh bước ra từ phòng thay đồ nam, từ xa đã trông thấy Châu Kỳ dẫn theo Thẩm Thanh Đường đang trò chuyện với con trai. Anh vòng tay ôm Thẩm Thanh Đường, giữ khoảng cách với Châu Kỳ, bảo Châu Kỳ sau này chớ có tiếp xúc gần với bạn gái mình, phòng ngừa lây nhiễm thói hư tật xấu.

Châu Kỳ tức đến bật cười, nhe răng múa vuốt nói: “Theo tôi học hư? Theo anh mới làm người ta lo lắng chứ ở đó!”

Lần trước ở quán bar Châu Kỳ đã rõ, cái tên Hứa Kim Dã này chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân đen đốt đèn.

“Nói nhảm!”

“Gần đèn thì sáng, anh  là học sinh ngoan, đúng không cô giáo Thẩm?”

Hứa Kim Dã lại không đứng đắn.

Nhắc đến cái tên cô giáo Thẩm, một số hình ảnh lộn xộn ùa ra, cảm giác được có vài ánh mắt đang đổ dồn lên người mình, Thẩm Thanh Đường không trả lời, mơ mơ hồ hồ giục anh nhanh chóng đi thôi.

Bể suối nước nóng là bể cho khách VIP, tách biệt với bể công cộng, là một thế giới độc lập, được xây bằng đá kiểu Nhật, xung quanh trồng trúc xanh, kín đáo và bí mật.

Châu Kỳ mang theo một bộ bài tới, hăng hái bừng bừng kéo Trần Đường và Mập Mạp chơi bài.

Hơi nóng bốc lên, trong mắt Thẩm Thanh Đường đầy hơi nước, cô ngồi xuống tảng đá, nước ngập đến thắt lưng, cô nghịch nước, thả lỏng cơ thể và tinh thần.

Có điều ánh mắt vẫn không dám lộn xộn, cô không nhìn dám Hứa Kim Dã cởi trần, nếu không cô sẽ nhịn không được  mải miết nhìn cơ bụng rõ ràng, cơ bắp săn chắc của anh. Thực sắc tính dã (*), cô chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Giống như một tên trộm không mấy thông minh, còn chưa trộm được thứ gì trái tim đã đập loạn.

Hứa Kim Dã như nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô, trong cổ họng anh bật ra tiếng cười khúc khích, nói cô là trộm nhưng không có gan của trộm.

Thẩm Thanh Đường không đáp, ngẩng đầu nhìn tuyết, nâng tay đón lấy hoa tuyết, trong khoảnh khắc chạm đến lòng bàn tay, trong khoảnh khắc cảm giác mát lạnh lướt qua, cô giấu đầu lòi đuôi nói: “Rất đẹp”

Khuôn mặt nghiêng của cô gái có độ cong mềm mại, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy một vết tàn nhang mờ nhạt trên sống mũi, tươi tắn và sinh động.

“Nếu em thích, sau này có thể thường xuyên đến.” – cánh tay Hứa Kim Dã gác lên đá trên thành bể, biếng nhác tùy ý.

Thẩm Thanh Đường mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”

“Đương nhiên được. Sau này. Mỗi năm.”

“Thật tốt.”

Cô thở dài, lông mi khẽ run.

Mỗi năm, thoáng nghe qua như thể là vĩnh viễn là không có kì hạn.

*

Ngâm xong lại thay đồ lần nữa.

Tóc Châu Kỳ ngắn nên gội đầu tắm rửa khá nhanh,  cô ấy thay xong quần áo liền gửi kết bạn cho chàng trai kia, giờ đang đợi đối phương xác nhận. Châu Kỳ nhàm chán bỏ điện thoại xuống,  thấy Thẩm Thanh Đường thay quần áo xong đi ra, áo len thô màu mơ, tóc vẫn chưa sấy, đang quấn trong khăn tắm, ngoan ngoãn đến không chịu được.

Nhớ lại lời nói và việc làm của Hứa Kim Dã lúc ở đại sảnh, trong đầu Châu Kỳ nảy ra ý đồ xấu.

Lúc Thẩm Thanh Đường đang sấy tóc, Châu Kỳ sà lại gần hỏi: “Đường Đường, cậu thấy Hứa Kim Dã đỏ mặt bao giờ chưa?”

Tiếng máy sấy quá to, Thẩm Thanh Đường không nghe rõ, trong mắt ngập vẻ nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”

Châu Kỳ dứt khoát lấy máy sấy tóc tắt đi, hỏi lại: “Tôi hỏi, cậu thấy Hứa Kim Dã đỏ mặt bao giờ chưa?”

“…. Chưa.”

“Chả lẽ cậu không tò mò sao?” – Châu Kỳ hỏi: “Tôi rất tò mò, làm bạn bao năm cậu ta ổn định như một con chó già, tôi rất tò mò cậu ta có rơi vào tay cậu hay không?”

Tò mò.

Chuyện này có hơi siêu thực, Thẩm Thanh Đường không thể tưởng tượng được sẽ có tình huống làm cho Hứa Kim Dã đỏ mặt, sẽ có sao?

Châu Kỳ cười: “Không thể lúc nào cũng để cậu ta chiếm thế thượng phong được, dựa vào cái gì mà Đường Đường của chúng ta cứ là người đỏ mặt xấu hổ chứ, dù thế nào cũng phải chơi Hứa Kim Dã một lần.”

“Tôi có một cách, cậu có dám thử không.”

“Cách gì?” – Thẩm Thanh Đường mím môi dưới, không nhịn được mà hỏi. Giọng điệu của Châu Kỳ như giọng nói ma thuật trong chiếc hộp Pandora quấy nhiễu lòng người.

Châu Kỳ ghé đến bên tai cô thì thầm, sau đó lùi ra, nâng cằm dặn dò: “Sau đó cậu phải chạy thật nhanh.”

“Tại sao?”

Thẩm Thanh Đường bán tín bán nghi.

Châu Kỳ liếm môi cười không đáp, thầm nghĩ thật sự là một đứa trẻ ngây thơ.

Thẩm Thanh Đường nghĩ ngợi một lúc, thẳng thắn nói: “Nhưng mà, có thể tôi không làm được.”

Cô tự hiểu rõ lá gan của mình có bao lớn.

Châu Kỳ vì sự không biết đấu tranh của cô mà thấy buồn bực: “Không thử sao biết được, cậu làm được. Cậu thử vài lần đi, trong tình yêu không thể chỉ một bên bỏ ra được?”

Lúc về phòng, Châu Kỳ gọi một ly sữa bò ấm, đưa đến bên tay Thẩm Thanh Đường, cỗ vũ: “Có thể trở mình hay không là ở lần này, tôi ở đây cầu chúc cậu thắng lợi.”

Phòng Hứa Kim Dã ở sát vách. Lúc hoàn hồn, cô đã đứng trước cửa phòng anh, chần chừ trong chốc lát, cô vẫn đưa tay gõ cửa.

Cửa mở ra, Thẩm Thanh Đường nhìn anh cong môi cười: “Đưa sữa bò cho anh, uống một ly sữa bò vào buổi tối có ích cho giấc ngủ.”

Tầm mắt anh rơi trên ly sữa bò, Hứa Kim Dã khẽ cười, nghiêng người để cô vào. Trong phòng đang bật lò sưởi, vừa khô vừa ấm, lúc cô bước vào nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sữa được đặt trên bàn, nhất thời không ai chú ý đến.

Hứa Kim Dã đi tới, chống hai tay lên bàn, dễ dàng vây cô trong một không gian nhỏ hẹp, cảnh tượng bị anh áp chế, dưới cái nhìn đè ép của anh tạo ra một cảm giác áp bức mãnh liệt.

Sau khi do dự, cô nâng cánh tay, quàng qua cổ anh.

Hứa Kim Dã có chút bất ngờ.

Thẩm Thanh Đường hơi hơi nâng cằm, ánh mắt mơ hồ, môi run rẩy, nhỏ tiếng hỏi: “Em có thể hôn anh không?”

Đáng yêu muốn chết.

Hứa Kim Dã nheo mắt, nhướng môi cười: “Anh nghĩ chắc là được, không có lý do gì để từ chối.”

“Vậy anh cúi đầu thấp xuống một chút.” – Thẩm Thanh Đường mím môi, hồi hộp đến nỗi

 lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi.

“Được.”

Hứa Kim Dã phối hợp cúi đầu, giọng nói trầm khàn gợi cảm, dù vậy, cô vẫn phải hơi kiễng chân, ánh mắt từ môi dời xuống, cô nghiêng đầu qua, đầu tiên môi chạm lên cổ. Cảm giác mềm mại nóng bỏng, như có dòng điện truyền vào, có thể anh lập tức căng chặt, ánh mắt nhất thời lơ đãng vì quá kinh ngạc.

Thực ra nụ hôn này không hề có bài bản, Thẩm Thanh Đường nhận ra nụ hôn này không đúng vị trí, chỉ có thể từ từ tiến lên trên, cuối cùng cũng đến đúng vị trí cô mong muốn, chạm đến yết hầu của anh. Lời Châu Kỳ nói văng vẳng bên tai cô, cô hé môi, cắn nhẹ lại sợ mình cắn hơi mạnh, nên lại liếm nhẹ lên như an ủi.

Sau đó.

Phải chạy, phải chạy thật nhanh.

Thẩm Thanh Đường nhớ kỹ điểm này, cắn xong phải chạy, nhưng cánh tay Hứa Kim Dã như sắt, vây cô chặt chẽ, cô đang định lao ra thì một cái chân dài vắt ngang qua.

Cô chạy không thoát.

Yết hầu anh nặng nề lăn lên lăn xuống, nơi đó vẫn ươn ướt, Hứa Kim Dã cụp mắt xuống nhìn cô, bật cười thành tiếng, từ tốn hỏi: “Hôn xong liền bỏ chạy có phải có hơi không lịch sự không nhỉ?”

“….”

Loại chuyện này còn có thể bàn đến vấn đề lịch sự nữa sao?

Thẩm Thanh Đường phát hiện, Hứa Kim Dã không những không đỏ mặt mà anh vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra. Cách của Châu Kỳ chẳng đáng tin chút nào.

Lúc nói những điều này Châu Kỳ rất tự tin, nói rằng không người đàn ông nào có thể vượt qua được.

“Em phải về ngủ, Châu Kỳ đang đợi em.” – Cô ấp úng.

Tay cô bị một bàn tay to lớn chặn lại, đầu ngón tay cọ xát lên làn da trắng nõn, từng tấc từng tấc lướt qua, Hứa Kim Dã cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Nghe nói, Châu Kỳ ngủ ngáy, tiếng ngáy còn to hơn con trai. Trong hoàn cảnh tệ như vậy em có thể ngủ ngon được sao.”

“Em biết anh không như vậy, không thì anh có thể cho em ở tạm một đêm.”

“…”

“Với lại anh không thấy phiền.”

Sự run rẩy ở mu bàn tay lan tỏa đến tứ chi, cô vốn căng thẳng nhưng lúc này toàn thân còn căng cứng hơn, cô muốn rút tay về nhưng lại bị ấn chặt.

“Không vấn đề gì.”

Hứa Kim Dã cười khẽ, ung dung từ tốn như một quý ông tao nhã: “Dù sao trước khi em đến hình như em cũng chưa từng suy xét đến chuyện sống chết của bản thân.”

_____

*Chú thích của editor:
Khổng Tử cũng từng nói: “食, 色,性也” (thực, sắc, tính dã: thực dục và tính dục, đó là bản năng vậy – “Luận ngữ”). Bản năng “ăn” đã được cổ nhân Trung Quốc đặt lên trước bản năng tính dục trong cuộc sống của con người theo một quan niệm hết sức duy vật, bởi vì không ăn thì không thể tồn tại được
.

Bình Luận (0)
Comment