Quy Dã - Kim Vụ

Chương 52

“Anh có thể ăn thịt em à?”

Phải.

Đầu lưỡi đè lên vòm họng, Hứa Kim Dã nhớ lại câu trả lời của cô, rất ngoan, cũng rất thông minh, lòng anh dao động. Ký ức ngày xưa bị ảnh hưởng, từng đợt sóng vỗ vào bờ, sau đó biến mất. Anh nhếch khóe môi, ra vẻ đứng đắn, bảo cô nói bậy, chỉ có cô ăn thịt anh.

Thẩm Thanh Đường: “…”

Cô không đi qua, Hứa Kim Dã đành cầm theo điện thoại đi đến, nói: “Sao lại bất cẩn thế chứ, điện thoại cũng làm rơi được, may mà gặp được người tốt, nhặt được của rơi không bỏ túi như anh.”

“Không phải được dì lao công tìm thấy sao?”

Mặt Hứa Kim Dã vẫn như cũ: “Anh đã giữ nó.”

Anh đi tới, cách cô một bước chân thì dừng lại, khoảng cách lập tức được kéo gần lại, điện thoại ở trên tay anh thì trở nên nhỏ bé: “Vì là đồ cá nhân có giá trị, phòng hờ lừa đảo, trước khi giao cho em sẽ hỏi em vài câu.”

“Được.” – Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng trả lời.

“Điện thoại mất như thế nào?”

“Đánh rơi trong phòng họp.”

“Xác định nó là của em?”

“Ừ.”

“Không phải nhận vơ?”

“Ừ.”

“Có nhớ anh không? – giọng Hứa Kim Dã trầm khàn.

Thẩm Thanh Đường chớp mắt: “Ừ.”

“Được, đã xong, là điện thoại của em. Cầm lấy, đừng làm rơi nữa nhé.”

Cuối cùng Hứa Kim Dã cũng hài lòng nhướng mi trả điện thoại cho cô. Thẩm Thanh Đường cầm lấy nhưng vẫn còn bị giữ lại, cô chỉ có thể ngước mắt nhìn anh. Trong nụ cười của anh chút xấu xa, phảng phất bóng dáng của chàng trai năm đó. Trong khoảnh khắc cô ngẩn ngơ đã cho anh cơ hội, anh cúi người bỏ điện thoại vào túi áo khoác, cất giữ cẩn thận.

Nhưng bàn tay đang nắm tay cô vẫn không buông, dễ dàng ấn lên cửa, một tay khác cũng không thể tránh thoát, hai tay cô bị anh giữ chặt phía sau, Hứa Kim Dã cúi đầu hôn lên môi cô, ấm áp và mềm mại, thoải mái đến mức khiến người ta phải thở dài.

Hứa Kim Dã giỏi nhất là hôn một cách dịu dàng, rồi từ từ nghiền nát, sau đó phá thành đoạt đất, đánh chiếm ao hồ. Đến cuối cùng, vẫn không hài lòng với việc giày vò bằng nụ hôn, thân thể anh áp sát lại, nóng bỏng cứng rắn. Giữa cánh cửa và anh, thân hình mảnh mai của Thẩm Thanh Đường trông thật đáng thương.

Hôn nhau đôi khi cũng sẽ thành thạo. Hôm nay không như ngày trước, cô không còn dễ đỏ mặt tía tai như xưa, nhưng… lưng dựa vào cánh cửa mỏng manh, Thẩm Thanh Đường dường như có thể nghe thấy bất kỳ tiếng chuyển động nào, ví dụ như âm thanh lúc họ hôn nhau.

Có thể là ảo giác, hoặc chăng là vì xấu hổ. Cô trừng mắt, tưởng tượng nếu như những người bên ngoài văn phòng nghe thấy thì sẽ nghĩ thế nào.

Không dám nghĩ tiếp.

Thẩm Thanh Đường cũng không còn sức lực và tinh thần để nghĩ tiếp, cô bị cuốn vào thế giới vô hạn, máu huyết sôi trào, tim đập loạn xạ, ngón tay sắp bị đốt cháy, cuộn tròn rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại không ngừng.

“Cái gì cũng tiến bộ, chỉ có kỹ thuật hôn là không.” – giọng nói Hứa Kim Dã khàn khàn vang lên bên tai cô, xen lẫn với tiếng cười khúc khích phát ra từ cổ họng.

Thoải mái dễ chịu, sung sướng vô bờ.

Mặt Thẩm Thanh Đường phơn phớt hồng, không rõ là thiếu không khí khi hôn hay vì gì khác. Vẻ mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, son môi đã bị trôi đi, nhưng sau nụ hôn cánh môi lại hồng nhuận căng mọng, cộng thêm vết nước lấp lánh, ngược lại càng trở nên quyến rũ hơn.

Cô cúi đầu sửa sang lại quần áo, lúc bước ra ngoài vẻ mặt vẫn như khi bước vào, bình tĩnh thản nhiên, dường như nụ hôn khi nãy chưa hề xảy ra.

Trợ lý ân cần đi tới, hỏi: “Lấy được không?”

“Lấy được rồi.”

“Vậy thì tốt, cô vào đó lâu như vậy tôi còn nghĩ Giám đốc Hứa khó dễ gì cô.” – trợ lý nói.

Thẩm Thanh Đường chớp mắt, đúng là có làm khó dễ: “Không có, chỉ hỏi những việc liên quan đến điện thoại.”

“Ra là vậy, Giám đốc Hứa làm chuyện gì cũng nghiêm túc chu đáo.”

Trợ lý đưa cô đến thang máy, đúng lúc thang máy cũng dừng lại ở tầng này, không cần đợi, Thẩm Thanh Đường đi vào. Trong khoảnh khách cửa thang máy đóng lại cô nhìn thấy trợ lý gãi đầu, lấy hết can đảm hỏi: “Vậy thì, tôi có thể…”

Chữ phương thức liên lạc còn chưa nói xong cửa thang máy đã đóng lại, bắt đầu đi xuống.

Anh ta ảo não vì để lỡ cơ hội.

Sau đó anh ta kể chuyện này với đồng nghiệp, bị vỗ cái bốp lên trán: “Cậu thì hay rồi, cậu nhìn lướt từ trên xuống dưới xem cách ăn mặc và khí chất của cô ấy là biết cô ấy không phải gia đình giàu có bình thường. Không phải cái mà chúng ta có thể với tới đâu.”

*

Sáng sớm hôm sau, dưới khách sạn đã có người đợi.

Hứa Kim Dã không ở đó, anh vẫn còn việc khác nên buổi tối mới đến. Mọi người lên xe, xe chạy suốt hai tiếng, qua đường núi quanh co cuối cùng lên đến đỉnh núi.

Trước cửa khu nghỉ dưỡng có người đứng đón, có mười người đều là nhân viên của khu nghỉ dưỡng. Người dẫn đầu có chút mập mạp, gương mặt kia Thẩm Thanh Đường trông quen quen, sau khi xuống xe nghe người đó nói chuyện cô mới nhận ra là Mập Mạp.

“Tôi liếc mắc một cái đã nhận ra cậu liền, vậy mà hồi lâu cậu mới nhận ra tôi làm tôi đau lòng quá đi.” – Mập Mạp trách.

Thẩm Thanh Đường mím môi mỉm cười: “Cậu gầy rồi.”

“Ôi, làm việc cho thiếu gia nhà họ Hứa ai mà không bị lột mất mấy lớp da. Từ hồi cậu ta bảo tôi trông coi khu nghỉ dưỡng này đến giờ, tôi sụt mất năm mươi cân* tròn.”

*50cân = 25kg (1 cân = ~0.5kg)

“Vậy giờ không thể gọi cậu là Mập Mạp nữa rồi.”

“Vẫn được vẫn được, cứ gọi Mập Mạp đi cho thân thiết.” – Mập Mạp cười haha nói: “Cậu xem thử đi nơi này có phải đã thay đổi rất nhiều không?”

Sau khi Hứa Kim Dã mua nơi này đã chi mạnh tay cho xây dựng lại. Những thứ cũ kỹ đồng loạt bị phá bỏ và xây lại, những khu vực bị hư hại đều được kiểm tra và sửa chữa. Không chỉ suối nước nóng mà bên khu trượt tuyết cũng được sửa lại, có điều nó vẫn luôn không mở cửa kinh doanh.

Thẩm Thanh Đường gật đầu, bây giờ nơi này hoành tráng hơn trước kia rất nhiều.

Mập Mạp đồng hành cùng họ suốt quãng đường, còn muốn đưa ông chủ đi chơi mạt chược, cậu ta gọi nó bằng một cái tên hoa mỹ là tinh hoa đất nước không thể bỏ qua. Đồng nghiệp của Thẩm Thanh Đường đều là người Anh nên không biết chơi, Thẩm Thanh Đường đành phải ngồi chơi cho đủ quân số, cô ngồi đối diện ông chủ.

Cô học chơi mạt chược sau khi đi du học. Trong giới du học sinh đa số đều là người Trung Quốc vì thế chơi mạt chược đã trở thành công cụ hữu hiệu để giải tỏa nỗi nhớ nhà, cô cũng bắt đầu từ con số không, cũng không khó lắm, suy cho cùng nó cũng là trò dùng toán học để hóa giải. Sau khi chơi vài lần cô đã thành thạo.

Mới bắt đầu nên lấy con số làm chủ, chơi được mười vòng, ông chủ không còn là tay mơ, tràn đầy tự tin muốn bắt đầu đại sát tứ phương.

Mập Mạp pha trò, bàn mạt chược luôn rộn ràng không dừng, ông chủ mặt mày đỏ bừng, bình tĩnh chịu thua.

Thẩm Thanh Đường thích đánh lớn, số lần đánh nhỏ của cô rất ít, nhưng lần nào cũng đẩy bài đến đỉnh điểm, chỉ có thắng chưa thua bao giờ.

“Em gái Thẩm dã tâm lớn quá, không nói không rằng mà thắng lớn, lần nào lật bài cũng làm tim tôi run bần bật.”

Mập Mạp nói quá lên sau đó còn ôm tim, giống như thật sự chịu không nổi nữa. Cậu ta liếc mắt nhìn về phía cửa, một thân hình cao lớn bước tới, kêu gào một tiếng chào mừng: “Giám đốc Hứa đến rồi.”

Thẩm Thanh Đường đang hưng phấn vì chiến thắng, lúc này đang một tay chống cằm, giữa ngón tay của bàn tay còn lại đang kẹp con Cửu đánh xuống, cô nghe tiếng nên động tác trên tay thoáng dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng, mặt không đổi sắc rút tay về.

Hứa Kim Dã đến gần, dừng lại giữa Thẩm Thanh Đường và Mập Mạp. Hơi thở của anh âm thầm tiến vào khoang mũi của cô, Thẩm Thanh Đường yên lặng hít thở, lồng ngực tràn ngập mùi gỗ.

Mập Mạp muốn đứng lên nhường cho Hứa Kim Dã chơi, lại bị Hứa Kim Dã đè vai lại, bảo cậu ta cứ chơi, rồi mới chậm rãi nói: “Cậu chơi đi, tôi đi nghỉ một lúc.”

Nói xong anh trò chuyện với ông chủ, hỏi xem ông ấy chơi có vui không. Ông chủ vui vẻ nói mạt chược được coi là tinh hoa của Trung Quốc.

Rồi tiếp tục chơi.

Thẩm Thanh Đường cảm giác được có người đang ở phía sau nhìn bài của mình, cô đã quan với việc xếp bài ngay ngắn, từ nhỏ đến lớn, trên tay cô vẫn còn con Vạn đang định đánh.

Sau khi sờ bài, vận may của cô cực kỳ tốt, con Vạn bị đánh xuống, sau đó Mập Mạp đánh xuống quân bài cô đang chờ – con Bảy, cô mỉm cười dịu dàng, một chồng chip được đẩy ra, Mập Mạp bảo cô nhìn vậy mà không phải vậy, ván này cậu ta nhất quyết không chịu chơi tiếp, buộc Hứa Kim Dã phải ngồi xuống tiếp ứng.

Hứa Kim Dã ngồi xuống, Thẩm Thanh Đường là nhà cái.

“Bài của cô Thẩm đẹp quá nhỉ.” – Hứa Kim Dã khách sáo khen một câu.

Thẩm Thanh Đường vén tóc ra sau tai: “May mắn thôi.”

Mập Mạp ngồi phía sau xem bài, cậu ta vui vẻ cười hihi hôhô, tưởng tượng xem Hứa Kim Dã sẽ thả bài kiểu gì, thả bài thì dễ nhưng thả bài mà người ta không biết mới khó. Ngồi xem nửa này, cậu ta mới biết mình nghĩ nhiều, Hứa Kim Dã là một tay chơi bài xuất sắc, lộ liễu ra quân bài mà Thẩm Thanh Đường đang đợi, anh không âm thầm mà rõ ràng đến trắng trợn gần như là muốn hỏi Thẩm Thanh Đường cô muốn con bài nào.

Chỉ có người mới biết chơi như ông chủ không nhìn ra được thắng thua hôm nay đều do Hứa Kim Dã làm chủ, ông chủ cũng nghĩ nhiều, còn cười nói Hứa Kim Dã hôm nay thật xui xẻo, toàn bị ù.

Hứa Kim Dã cũng cười: “Đã lâu không chơi, lụt nghề rồi.”

Lụt nghề khỉ gió.

Mập Mạp thầm mắng, cậu ta cũng âm thầm nhớ kỹ sau này đánh bài tuyệt đối không thể để hai người này cùng chơi một lúc, quá nhiều chiêu trò, chỉ có thua không thể thắng.

Chơi mạt chược xong mọi người đi ăn cơm. Đầu bếp ở khu nghỉ dưỡng được Mập Mạp tìm khắp cả nước mời đến, không cần bàn đến tay nghề, tất cả rau củ quả đều được trồng dưới chân núi bằng phân bón, nước uống là nước suối giữa dòng, hương vị thuần khiết tự nhiên. Cho dù khẩu vị có kén chọn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chê trách điều gì, ngay cả đối với những khách hàng không am hiểu thì cũng là một cách quảng cáo tuyệt vời.

Một ngày vui chơi thoải mái và vui vẻ, đến khi bàn chuyện hợp tác một lần nữa thì bầu không khí đã dễ chịu hơn nhiều, mỗi người đều nhượng bộ vì vậy mọi chuyện tiến triển thuận lợi.

Ông chủ bảo rằng tuy không phải lần đầu tiên ông đến đây nhưng đây là lần ông chơi vui vẻ nhất.

Tắm suối nước nóng là chuyện sau bữa ăn, khu VIP khác với các bể suối nước nóng thông thường, chia ra khu nam nữ, mỗi khu đều có nhân viên cung cấp đồ bơi và khăn tắm. Thẩm Thanh Đường là cô gái duy nhất trong đoàn vì vậy được đưa đến một hồ nước nóng có tính riêng tư cực kỳ cao.

Nhân viên phục vụ sau khi giải thích toàn bộ công năng thì rời khỏi, Thẩm Thanh Đường dùng chân trần kiểm tra nhiệt độ trong hồ rồi mới tiến vào, ngâm mình trong làn nước ấm áp, cô thả lỏng, dựa vào thành hồ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong hồ nước nóng độc lập xuất hiện thêm một người, anh đi tới gần, tay dài chân dài khiến cho hồ nước tinh xảo nhỏ bé lại càng chật chội hơn. Cô bị vớt lên, đôi chân mở ra ngồi trên đùi anh, ngoài ôm cổ anh thì không còn cách nào khác, nói anh lấy việc công làm chuyện tư.

Hứa Kim Dã nhắm hờ mắt: “Đã hẹn sau này mỗi năm đều đến đây. Thất hứa rồi, bỏ lỡ hai năm.”

Những gì còn thiếu trước đây sau này sẽ bù đắp.

“Vì vậy nên anh mua nơi này?”

“Còn cách nào đâu, phải để em làm bà chủ.” – anh nói như thể rất bất lực.

Thẩm Thanh Đường mỉm cười dịu dàng, hai má trắng nõn vì hơi nóng, đôi mắt ngấn nước, yên tĩnh nhìn anh.

“Ai dạy em chơi bài vậy?” – một tay Hứa Kim Dã vịn eo cô, anh nhướng mi, uể oải hỏi.

“Nhiều người lắm.”

Thẩm Thanh Đường cố ý trầm ngâm sau đó kể ra một vài cái tên, nào là A Đông A Nam này kia, vừa nghe là biết là con trai.

Còn chưa nói hết câu đã bị đánh vào mông, nhưng vì dưới nước, có lực cản của nước nên không đau.

“Nhiều thầy nhỉ.” – Hứa Kim Dã rít qua kẽ răng.

Thẩm Thanh Đường cười: “Anh cố ý thua em.”

Hứa Kim Dã không buông tay, lúc mạnh lúc nhẹ vân vê eo cô trong nước, cả bàn tay cảm nhận được sự mịn màng mềm mại của cô, giọng nói dần khàn đi: “Anh đã thua em từ lâu rồi.”

Thẩm Thanh Đường cảm thấy nhiệt độ nước hình như tăng cao.

Viền áo tắm bị kéo ra, bàn tay kia trở nên mạnh mẽ hơn, giống như muốn chạm vào xương tủy tạo ra một vết tích cả đời không thể xóa nhòa. Một tay Hứa Kim Dã ôm lấy mông cô kéo về phía trước, nói: “Chúng ta chưa làm ở đây bao giờ.”

Bình Luận (0)
Comment