Quy Dã - Kim Vụ

Chương 56

Hỗn loạn.

Không gian trong phòng tắm có hạn, Thẩm Thanh Đường muốn chạy, cô chống tay lên thành bồn tắm nhưng còn chưa kịp chống người dậy thì eo đã bị kéo xuống lại. Nước bắn tung tóe lên sàn gạch men tối màu, Thẩm Thanh Đường không khỏi nhớ lại buổi tối ở suối nước nóng hôm đó. Nhiệt độ nước rất cao, hơi nước dày đặc, tầm mắt mơ hồ, nhưng cảm giác thì vô cùng mạnh mẽ. Sự đụng chạm và những cái hôn của Hứa Kim Dã giống như những con cá đang bơi ngẫu nhiên, cô bắt không được, còn anh lại tùy ý xâm chiếm.

Lần này và lần trước không giống nhau, cô bây giờ là con cá nằm trên thớt, “tên đồ tể” dính chặt vào sống lưng, cô không còn cách nào khác chỉ có thể chấp nhận số phận.

Cánh cổng thời gian đã hỗn loạn từ lâu, lâu đến mức Thẩm Thanh Đường nghi ngờ đường chân trời đã hé mở, cô hô hấp không thông, lồng ngực phập phồng kịch liệt, sau cùng bị nắm lại, Hứa Kim Dã nói anh là một người tốt, đã giữ lại giúp cô.

Mặt Thẩm Thanh Đường đỏ lựng, cô rất muốn cúi đầu, giấu mình đi. Dù là chìm vào trong nước vẫn tốt hơn nhìn thẳng vào nhau thế này.

Hứa Kim Dã cảm giác được cô xấu hổ, anh phì cười. Những ngón tay thon dài của anh véo nhẹ vào cổ cô một cách nhẹ nhàng hư không, không có một chút sức lực nào, hướng lên trên, bụng ngón tay ấn lên cằm cô, muốn cô mở mắt, nhìn anh, ánh mắt cô sáng ngời, vào lúc này thậm chí còn rực rỡ hơn.

Làn nước lấp lánh, so với cực quang càng lấp lánh hơn.

“Không làm nữa được không? Trời sáng rồi, em mệt lắm.” – Thẩm Thanh Đường không chống đỡ nổi nữa, chơi xấu như thường lệ, ôm lấy cổ Hứa Kim Dã, toàn thân mềm nhũn không còn sức, cô cứ nằm bò lên người anh như thế không muốn đứng lên.

“Trời sáng rồi à?”

Giọng Hứa Kim Dã rất khàn, như thể đã phóng túng quá độ.

“Ừm.”

“Sáng hay chưa xem thử là biết.”

Trước khi bị ôm ra ngoài Thẩm Thanh Đường còn nghĩ lương tâm của Hứa Kim Dã nổi dậy, đã chịu buông tha cho cô, ấy nhưng lúc lòng bàn tay cô chống lên mặt kính thủy tinh lạnh lẽo, cô giật mình run rẩy, khó mà tin được cái “đi xem thử” mà Hứa Kim Dã nói chính là xem như thế này.

Nơi này là cửa sổ để nhìn toàn cảnh, Thẩm Thanh Đường có thói quen dậy sớm, vùi mình trên ghế sofa, bưng tách cà phê ngắm bình minh của thành phố.

Cô nhắm mắt lại, về sau, e là cô không thể nào bình tâm yên lòng mà ngắm nữa rồi.

“Còn chưa sáng.”

Hứa Kim Dã nói, rèm cửa sổ vốn không hề được mở hết ra, chỉ có một khe hở để cô nhìn ra bên ngoài. Ngoài kia màn đêm bao phủ trong sự tĩnh lặng vô tận. Nhìn về xa xa cô có thể nhìn thấy nhà thờ theo phong cách La Mã.

Thẩm Thanh Đường nhắm mắt, tranh thủ khi còn chưa kịp mất hết lý trí cô kéo rèm cửa lại nếu không trong lòng cô luôn cảm thấy xấu hổ, dường như ở bên ngoài khe hở này đang có một đôi mắt đang nhìn trộm vào đây.

Sau đó, không chỉ là cửa sổ, sofa, phòng bếp, huyền quan, rồi đến giường ngủ, không sót một nơi nào. Những nơi cô sinh hoạt ngày thường tất cả đều làm một lần, giọng cô đã khàn đến sắp hỏng mất rồi, Thẩm Thanh Đường nghĩ Hứa Kim Dã chắc chắn là điên rồi, dường như anh muốn dùng một đêm đổi lại hết tất thảy, bù đắp lại toàn bộ những điều tiếc nuối của hai năm qua.

Nước mắt cạn khô, mồ hôi đầm đìa, toàn thân ướt sũng, Thẩm Thanh Đường thiếu nước nghiêm trọng, giữa chừng Hứa Kim Dã phải đ  tiếp nước cho cô, thông cảm cô không còn một chút sức lực nào để nhấc cánh tay lên, anh càng tận tình đút cho cô từng ngụm từng ngụm, có những khi gấp gáp khó tránh khỏi nước tràn ra bên môi, theo cằm, trượt xuống cổ, lại trượt xuống…Thẩm Thanh Đường chỉ có thể nhắm mắt lại.

Thẩm Thanh Đường nghi ngờ Hứa Kim Dã cố ý, nếu không thì sao một vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu.

Mệt, cô mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn cử động, nhưng lại bị Hứa Kim Dã nắm lấy chơi đùa, đặt bên môi hôn từng ngón một, thỉnh thoảng tính xấu nổi dậy anh lại cắn đầu ngón tay cô, cô phản xạ mà cử động.

“Không cần nữa.”

“Thật sự không cần nữa mà.” – cô rên rỉ.

“Sao lại sợ đến thế này?” – Hứa Kim Dã cười nhẹ vài tiếng.

Thẩm Thanh Đường đến cả sức để nhấc mí mắt trừng anh cũng không còn, trong lòng âm thầm mắng chửi anh.

Hứa Kim Dã xoa bụng cho cô, động tác dịu dàng, không mạnh không nhẹ, còn khen cô có tiến bộ, tốt hơn lần đầu tiên, lần đầu tiên làm bị sưng đỏ đến mức không thể không bôi thuốc.

“Em biết lúc mua thuốc bác sĩ nói gì không?”

Thẩm Thanh Đường lắc đầu, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi, cô chả muốn biết chút nào.

“Bác sĩ ho khan một tiếng, rất uyển chuyển mà nói loại chuyện này không thể chỉ để bản thân thoải mái, còn phải quan tâm đến con gái nữa.”

“Anh lại ăn nói xằng bậy.”

Tai Thẩm Thanh Đường đang bị che lại vẫn có thể nghe thấy, cô muốn chôn vùi bản thân trong chăn.

“Anh cho rằng bác sĩ nói đúng lắm.” – Hứa Kim Dã dừng lại, kéo tay cô xuống hỏi: “Đường Đường, khi nãy em có thoải mái không?”

“…”

“Ga trải giường ướt hết rồi……”

Thẩm Thanh Đường mở mắt ra, có lẽ đó là sức lực cuối cùng bộc phát từ sự xấu hổ, cô giãy dụa ngồi dậy, muốn che cái miệng kia lại, cô hốt hoảng, sợ hãi từ miệng anh lại nói ra thêm những lời làm thế gian kinh sợ.

Hứa Kim Dã nhẹ nhàng kéo tay cô ra, hỏi: “Vẫn còn sức cơ à?”

“…”

Dường như động cơ vừa hoạt động sau một giây lại tắt ngóm, cô bỏ tay xuống, vờ ngủ không màng thế sự.

Cô nhắm tịt mắt, giọng cười trầm thấp kia lại lọt vào tai, Hứa Kim Dã ôm chặt cô, thân thể dính chặt, không có một chút khe hở nào, như thể sinh ra phải nên như vậy.

“Thật tốt.” – cô nghe thấy giọng nói của Hứa Kim Dã bên tai.

“Thẩm Thanh Đường, em vẫn là của anh.”

Và, cũng có thể chỉ là của anh.

*

Nộp đơn từ chức là vào của thứ hai đầu tuần, sau đó thì dừng hợp đồng thuê nhà. Đồ đạc ở Anh thì chia cho bạn cùng phòng và bạn bè. Rời khỏi nơi đã sống hai năm là một chuyện không dễ dàng. Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi, vào khoảnh khắc làm thủ tục lên máy bay, cô có một loại hoang mang mình đã từng sống ở nơi này hai năm đúng không.

Thẩm Thanh Đường chỉ mang một chiếc vali. Trở về nhà, khi dì giúp việc mở cửa trông thấy cô đã rất kinh ngạc, không dám tin cô đã thật sự quay về.

“Có lẽ bà chủ không biết hôm nay cô trở về, bây giờ không có ở nhà.”

“Con biết, con mới vừa nói với mẹ.” – Thẩm Thanh Đường cười.

Cô có thể tưởng tượng ra lúc mẹ Thẩm nhận được tin nhắn sẽ tức giận đến thế nào. Sau khi cô tốt nghiệp, quyết định ở lại Anh không nói một lời, bây giờ quay về cũng không nói lời nào. Cuối cùng, mẹ Thẩm chỉ trả lời: Giỏi nhỉ.

Có thể mơ hồ cảm nhận được sự tức giận đang bị đè nén.

Thẩm Thanh Đường đẩy vali lên lầu hai, phòng cô vẫn còn đó, đồ đạc không thay đổi, được lau dọn thường xuyên, không khác gì lúc cô rời đi.

Dì nói: “Sau khi cô đi, bà chủ vẫn thường đến đây, bà ấy không cho chúng tôi dọn dẹp. Hai năm qua đều là bà ấy tự lau chùi sạch sẽ.”

Còn một vài lời muốn nói nhưng lại không thể nói được, đến cuối cùng dì giúp việc nghe Thẩm Thanh Đường nói hai tiếng cảm ơn, bà ấy không biết làm sao nên nói rằng có người gọi rồi đi xuống lầu.

Thẩm Thanh Đường ngồi trong phòng một lúc, rồi đứng dậy mở hành lý, sắp xếp đồ đạc.

Trên hành lang có tiếng bước chân, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, mẹ Thẩm khoanh tay, tựa lên khung cửa không bước vào, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Mẹ còn tưởng con không bao giờ về nữa.”

“Sẽ về.”

Động tác của Thẩm Thanh Đường dừng lại, hai người đối mắt nhìn nhau, một người lạnh lùng cứng rắn, một người yên tĩnh ôn hòa.

“Vậy à? Khó được một lần có cơ hội rời đi, sao lại có thể dễ dàng trở về như vậy. Hai năm qua, lòng con cũng đủ cứng rắn, nói không về là không về, năm mới họ hàng thân thích đều hỏi sao con không về, việc học hành áp lực đến vậy sao?”

“Chuyên ngành gì mà lại áp lực đến như vậy, trong lòng ai mà không rõ mười mươi không phải là không thể về mà là không muốn về. Tôi đã nuôi dạy được một cô con gái ngoan thế cơ đấy.”

“…”

Thẩm Thanh Đường im lặng lắng nghe, không phản bác, cũng không có gì hay ho để phản bác.

Đợi mẹ Thẩm nói xong, Thẩm Thanh Đường mới nói: “Xin lỗi.”

Sắc mặt mẹ Thẩm cực kỳ khó coi.

“Mẹ.” – Thẩm Thanh Đường gọi bà, không phải qua một chiếc điện thoại nữa, là mặt đối mặt gọi một tiếng. Cô đi tới, đưa hộp quà đang cầm trong tay qua: “Đây là quà con tặng mẹ, mua bằng tiền học bổng.”

“Tôi không cần.”

“Lúc đầu cô không nghe tôi nói, tôi đã coi như không có đứa con này.”

Mẹ Thẩm không nhận, nhẹ nhàng nói: “Cô cứ suy nghĩ bữa cơm tối nay làm thế nào giải thích với bố cô đi.”

Bố Thẩm cũng nhận được tin nhắn, hủy cuộc họp, trở về ăn tối.

Đối diện với con gái xa nhà hai năm, ba Thẩm hành động như một người cha yêu thương con cái nhất trên đời, ông không trách cô đột nhiên quay về mà chỉ nhìn cô thật kỹ, cuối cùng chỉ nói cô đã trưởng thành. Ông lộ rõ sự vui vẻ bảo mọi người đến hầm rượu khui một chai rượu, lại hỏi Thẩm Thanh Đường có thể uống một ít không, Thẩm Thanh Đường gật đầu.

Từ đầu đến cuối mẹ Thẩm vẫn luôn lạnh nhạt.

Chủ đề trò chuyện từ trường lớp đến cuộc sống rồi công việc, ba Thẩm hỏi cô có muốn đến Bộ Ngoại giao không. Xét về giới tính mà nói đây là một công việc vẻ vang, còn xét về gia đình thì là sự vinh dự. Nhà họ Thẩm có bạn bè ở Bộ Ngoại giao, có thể hẹn gặp vào một hôm nào đó.

Nói đến đây dường như tương lai của Thẩm Thanh Đường đã được hoạch định xong xuôi. Một con đường rộng lớn rực rỡ, mọi thứ đều tốt, nhưng đó không phải là thứ Thẩm Thanh Đường mong muốn.

Nếu là trước kia, dưới sự uy nghiêm của ba mẹ cô sẽ im lặng không lên tiếng, tuy không hài lòng nhưng cô cũng không dám phản kháng. Cô đã sống như vậy hai mươi năm.

Thẩm Thanh Đường dừng một lúc, từng ngón tay đang cầm đũa khẽ siết chặt, cô nói: “Ba, con không muốn đến Bộ Ngoại giao, con muốn đến công ty khác.”

“Không muốn đi?” – Ba Thẩm thở hắt ra.

“Vâng ạ, trước khi con về đã gửi sơ yếu lý lịch, cũng đã nhận được thư mời làm việc, có thể nhậm chức bất cứ lúc nào. Công ty đó rất được, là Công ty Thương mại Quốc tế, chắc ba cũng biết nó – Tập đoàn Trường Hùng.”

Những lời này lúc đã nói ra được cũng không khó như cô đã nghĩ, lại khiến cô vui vẻ hơn trong tưởng tượng, tại khoảnh khắc đó như thể cô là một người có sự sống thật sự.

“Tập đoàn Trường Hùng.” – ba Thẩm nhắc lại, khóe môi hạ xuống, sắc mặt không còn tự nhiên nữa, ông rút khăn giấy lau miệng: “Quyết định cũng không tồi, con có thể đến đó thì cũng là chuyện tốt.”

Giọng điệu đã lạnh lùng hơn nhiều: “Nhưng những chuyện thế này về sau vẫn nên bàn bạc với người nhà, giống như chuyện con đột ngột về nước này, con cũng không nói trước.”

Mẹ Thẩm khẽ hừ một tiếng, cúi đầu khều móc thức ăn, mất hết cảm giác thèm ăn.

Sau bữa cơm, ba Thẩm nói công ty có về bèn rời đi.

Thẩm Thanh Đường cũng lấy áo khoác và túi xách, rõ ràng là dáng vẻ phải ra ngoài, mẹ Thẩm đang ngồi trong phòng khách, đưa lưng về phía cô, hỏi: “Con đi đâu? Chả lẽ hôm nay phải đi làm luôn à?”

“Con đi gặp bạn.”

“Bạn nào?”

“Mẹ biết, là Tưởng Thanh.”

Cô đã liên lạc với Tưởng Thanh trước hôm về nước, hai người vẫn giữ liên lạc trong hai năm qua, Thẩm Thanh Đường biết Tưởng Thanh sau khi tốt nghiệp đã ở lại Bắc Kinh làm việc, sau đó còn vào trụ sở chính của Tập đoàn Hứa thị, nhân sự ở đây đều có bằng cấp cao, lý lịch của Tưởng Thanh vốn không thể so bì vì vậy mỗi ngày trôi qua đều khá vất vả

Hai người hẹn gặp ở một nhà hàng hải sản, lúc đầu ký túc xá có bốn người, hôm nay tụ họp lại chỉ còn hai người, Tưởng Thanh nói Trương Giai Di ở lại Bắc Kinh được vài tháng, sau đó không chịu nổi sự quấy rối của cấp trên và nhịp sống vội vã ở nơi này cuối cùng từ chức về quê và tham gia thi công chức; Tống Huệ Nhu thi lên nghiên cứu sinh, đang học thạc sĩ ở nước ngoài.

Tưởng Thanh thở dài: “Bây giờ mỗi người một phương, muốn tụ họp lại rất khó, may mắn chúng ta có thể gặp nhau, Đường Đường, cậu không biết tớ có bao nhiêu chuyện muốn kể với cậu đâu.”

“Có rất nhiều thời gian, cậu từ từ nói.” – Thẩm Thanh Đường rót trà cho Tưởng Thanh.

Từ lúc bắt đầu đi làm, Tưởng Thanh đã dồn nén được một đống ấm ức, cô một thân một mình, không có tiếng nói, ở một công ty niêm yết lớn thế này, nội bộ phân cấp nghiêm ngặt, tranh đấu quyền lợi chẳng khác gì một bộ phim cung đấu, minh thương ám tiễn, vài người ngoài mặt cười cười nói nói quay đầu liền đem những câu than thở của bạn chuyển đến cấp trên.

Lần nghiêm trọng khiến Tưởng Thanh suýt chút bị quở trách và sa thải. Rõ ràng là cuộc tranh đấu giữa cán bộ cấp cao nhưng nhân viên quèn lại thiệt mạng. Sếp của Tưởng Thanh đẩy hết tất cả mọi trách nhiệm cho cô ấy, cho dù mọi người đều rõ rành hết thảy nhưng lại không một ai dám đứng lên vì Tưởng Thanh nói một lời. Tất cả đều nghiễm nhiên cho rằng cô chỉ là vật hy sinh, một nhân viên nhỏ bé, có cũng được không có cũng chả sao, cô bước một bước chân ra khỏi công ty thì công ty cũng sẽ tìm thấy người thế chỗ ngay lập tức.

Tưởng Thanh đã nghĩ cô ấy xong đời rồi, ngày hôm sau đi làm với tâm trạng không còn gì để mất, chuẩn bị sẵn tinh thần bị quét ra khỏi cửa, kết quả người rời đi chính là hai vị kia, nhân viên quèn như cô vẫn bình an vô sự.

Vào khoảng thời gian đó tất cả những người trong công ty nều nhìn Tưởng Thanh bằng ánh mắt khác thường.

Mãi cho đến một tuần sau đó, có đồng nghiệp không nhịn được hỏi cô ấy có phải có mối quan hệ không, Tưởng Thanh buồn cười, nếu cô ấy có mối quan thì còn phải nhẫn nhịn thành cái dạng này à.

Thái độ của đồng nghiệp đó rõ là không tin: “Không có quan hệ gì thì sao Tiểu Hứa Tổng lại bảo vệ cô tới vậy?”

Tiểu Hứa Tổng?

Mất một lúc lâu sau Tưởng Thanh mới liên kết lại được được Hứa Kim Dã và Tiểu Hứa Tổng lại chung một chỗ.

Tưởng Thanh nghĩ không ra tại sao Hứa Kim Dã lại giúp đỡ mình, ngẫm đi nghĩ lại thì chỉ có một lý do duy nhất, cô là bạn cùng phòng của Thẩm Thanh Đường.

Sau đó cô ấy và Hứa Kim Dã còn cùng ăn với nhau một bữa cơm, Hứa Kim Dã đã thay đổi rất nhiều, thấy anh mặc tây trang, mím môi ít nói, Tưởng Thanh không thể nào gọi được “Hứa Kim Dã”, vì thế đành cung kính khép nép gọi một tiếng “Tiểu Hứa Tổng”.

Chủ đề của bữa cơm đều xoay quanh Thẩm Thanh Đường, phần lớn là Tưởng Thanh nói, Hứa Kim Dã nghe. Cô ấy kể về những chuyện thú vị trong ký túc xá, kể Thẩm Thanh Đường đã né tránh hầu hết các sân chơi vì bị tỏ tình, kể rằng tính cách của Thẩm Thanh Đường rất tốt, mỗi lần sau khi về nhà đều sẽ đem bữa sáng đến cho mọi người…Rất nhiều chuyện, đến nỗi ngay cả Tưởng Thanh cũng cảm thấy xúc động. Sau khi đi làm, những việc xảy ra khi còn đi học dương như đã cách bọn họ rất xa.

Cuối cùng, Hứa Kim Dã nói cô ấy đã đi rất lâu, lâu đến nỗi những người bên cạnh anh đã không còn đề cập đến tên cô nữa, anh chỉ muốn nghe có người nhắc tới, chỉ cần nhắc đến tên cô thôi là đã đủ rồi.

Tưởng Thanh nói đến khô cổ, trà cũng đã uống được vài ly, cô ấy bưng tách trà đánh giá Thẩm Thanh Đường, uống xong, cực kỳ cẩn thận hỏi: “Hai người, thật sự không còn cơ hội nữa sao?”

Thẩm Thanh Đường lắc đầu cười cười, khẽ liếm môi nói: “Tớ cảm thấy, chúng tớ chưa từng chia tay.”

Cả về không gian lẫn thời gian.

Nơi này cũng không.

Thẩm Thanh Đường chạm lên vị trí nơi trái tim cô.

Nghe có vẻ hơi ra vẻ làm quá, nhưng hiếm khi Thẩm Thanh Đường như thế này, Tưởng Thanh chẹp miệng mím môi cười: “Quá tốt, tốt quá đi thôi.”

“Vậy thì cũng không thể bảo tớ phản bội chị em được.” – Tưởng Thanh ho nhẹ, ánh mắt dừng lại ở sau lưng Thẩm Thanh Đường, cô ấy cắn đầu đũa, ngây ngô cười vài tiếng: “Hết cách, quan chức cấp cao chèn ép chết dân thường, huống hồ, cậu ta cao hơn nhiều lắm.”

Hứa Kim Dã biết hai người họ hẹn nhau ăn cơm, lúc hỏi địa chỉ Tưởng Thanh còn do dự hồi lâu nhưng vẫn nói.

Tưởng Thanh không quay đầu lại thì trong tầm mắt cũng đã xuất hiện thêm một bóng người, Hứa Kim Dã kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, uể oải hỏi: “Đang nói gì vậy?”

Dường như anh đã tới từ sớm.

Tưởng Thanh tranh trả lời: “Chúng tôi đang bàn chuyện tương lai, Đường Đường sẽ ở cùng tôi, sau này hai chị em tôi cùng nhau đi làm tan làm, dạo phố ăn cơm, đi chợ nấu cơm, ở nhà xem tivi….Nhưng sao có thể như thế được, tôi đã từ chối ngay lập tức, sao tôi có thể cản trở hai người được?”

Thẩm Thanh Đường trừng mắt nhìn Tưởng Thanh, vừa vừa phải phải thôi.

Tưởng Thanh lại rất bình tĩnh, bày tỏ rằng đây là phẩm chất cơ bản của loài người.

Hứa Kim Dã cười, khá hài lòng với câu trả lời này: “Còn muốn ăn gì nữa không, nhiêu đây có đủ không?”

“Không dám giấu gì, tôi còn muốn ăn cua hoàng đế. Nếu hai người có nhu cầu tôi có thể đi qua bàn kế bên, tôi đi chọn cua đây.” – dẫu sao cũng là ăn chùa uống chùa, Tưởng Thanh cũng không chậm trễ, nói xong liền đứng dậy, rời đi rất dứt khoát.

“…”

Chỉ còn lại hai người, Hứa Kim Dã hỏi: “Tại sao không muốn sống chung với anh?”

Tuy lời là do Tưởng Thanh nói lung tung nhưng quả thực Thẩm Thanh Đường chưa từng suy nghĩ sau khi trở về sẽ ở chung với anh, cô chớp mắt nói: “Sao chúng ta ở thể sống chung được?”

“Tại sao không thể, nếu như em lo lắng về chuyện nào đó thì có thể ít đi vài lần, muốn bao nhiêu lần, do em quyết.”

Chuyện nào đó.

Là chuyện nào?

Đầu óc cô nhảy số một vòng, Thẩm Thanh Đường mới hiểu rõ ràng được. Những lời như vậy sao anh có thể nói một cách thản nhiên như thế.

Da mặt Thẩm Thanh Đường rất mỏng, cô không xác định được xung quanh có ai nghe thấy không, giọng nói nhỏ bé yếu ớt nhưng giọng điệu lại trầm xuống: “Không phải chuyện đó!”

Nhưng cũng không hoàn toàn không phải vì chuyện đó. Cái lần anh phát điên kia vẫn còn rất sống động, nếu mỗi ngày đều như vậy cô chịu không nổi.

“Vậy thì còn vấn đề gì nữa?” – Hứa Kim Dã dịu giọng, vừa nói vừa cười, như đang dỗ dành: “Sống chung với anh, mỗi ngày làm bao nhiêu lần do em quyết định nhưng không thể ít hơn một lần, còn nếu không sống chung…”

“Vậy em nên cân nhắc việc mua một cái giường êm ái chắc chắn đi, dù sao thì em cũng sống trên đó nửa đời còn lại.”

Bình Luận (0)
Comment