Quy Dã - Kim Vụ

Chương 61

(*) Tên chương editor tự đặt

Trước khi gặp ông cụ Hứa, Thẩm Thanh Đường đã hỏi Hứa Kim Dã về sở thích và tính cách của ông cụ, có điều gì cô phải chú ý không. Trước ngày đi một ngày cô càng căng thẳng hơn, hỏi anh lỡ như ông cụ không thích cô thì phải làm sao?

Hứa Kim Dã bảo cô không cần lo lắng, ông cụ cũng giống với những ông bà cụ khác thôi.

Vào ngày hai người đến, ông cụ đang đợi họ ở ngã tư vừa chắp tay phía sau xem người ta chơi cờ. Bạn chơi cờ kéo ông ấy xuống chơi, ông cục xua tay bảo cháu trai và cháu dâu sắp đến rồi, ông chỉ đứng đây đợi thôi. Khi một chiếc ô tô từ xa xa chạy đến, các cụ già đang chơi cờ đều dừng lại, nói với ông cụ Hứa cháu trai và cháu dâu ông đến rồi kìa.

Ông cụ quay người lại, vui vẻ phấn chấn.

Hứa Kim Dã xuống xe trước, mặt ông cụ chẳng có mấy biểu cảm gì, đến khi trông thấy Thẩm Thanh Đường liền lập tức thay đổi sắc mặt, từng đường nét trên gương mặt chất chứa nụ cười, vui vẻ sắm vai một ông già tốt bụng hiền hòa.

“Ông nội.”

Hứa Kim Dã giới thiệu Thẩm Thanh Đường và ông cụ làm quen.

Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn gọi: “Cháu chào ông ạ, cháu tên Thẩm Thanh Đường, ông gọi cháu Tiểu Thẩm là được.”

“Thẩm Thanh Đường, ông thích cái tên này.” – ông cụ Hứa gật đầu: “Đi đường có mệt không, nó có chăm sóc cháu cẩn thận không?”

“Ông yên tâm, anh ấy rất biết chăm sóc người khác.”

“Cháu là người đầu tiên nói nó biết chăm sóc người khác, là thật hay giả còn phải đợi nghiên cứu sau. Về nhà nào, cơm nước đã được chuẩn bị xong rồi, đợi hai đứa thôi.”

Nói xong ông cụ lại đưa Hứa Kim Dã và Thẩm Thanh Đường đi chào hỏi các cụ đang chơi cờ.

Một bạn cờ trêu chọc: “Lão Hứa à, số ông tốt thật nha, cháu dâu vừa xinh xắn vừa lễ phép, xứng đôi với cháu trai nhỏ nhà ông lắm nhé, trai tài gái sắc.”

“Bạn học của cháu trai nhỏ nhà ông hả, vậy là tốt nghiệp trường giỏi rồi, nhà họ Hứa mấy người quá thể rồi.”

“Nghĩ đến mấy đứa cháu nhà tôi, chúng đều không đáng nhắc tới.”

“Hiếu thảo như vậy thật hiếm có.”

“…”

Ông cụ Hứa vừa cười vừa xua tay, dắt cháu trai và cháu dâu về nhà.

Thẩm Thanh Đường ăn cơm cùng ông cụ xong thì ngồi trò chuyện cùng ông, cô phát hiện ông cụ không khác với Hứa Kim Dã miêu tả là mấy. Sau khi dành nửa phần đời chìm nổi trên thương trường, mỗi ngày ông cụ chỉ chơi cờ đánh bài đi tản bộ, giống như một ông lão cao tuổi bình thường, có thể thấy rằng ông cụ rất hưởng thụ những ngày tháng bình yên này.

Sau khi ăn cơm xong hai ông cháu chơi cờ, Hứa Kim Dã biết chơi cờ là được ông cụ dạy cho, về sau thì bất phân thắng bại. Thẩm Thanh Đường chống cằm ngồi xem, nghe ông cháu trò chuyện, cô chỉ ngồi xem không nói chuyện, im lặng và tập trung, thật khó khiến ông cụ không yêu thích.

“Quả là được hời cho thằng nhóc này.” – ông cụ hừ cười, lại hỏi: “Tiểu Thẩm, nó có kể với cháu chuyện hồi bé của nó không?”

“Ông này.”

“Ông cũng nói con được hời rồi, đừng có dọa cô ấy chạy mất chứ.” – Hứa Kim Dã nhắc nhở.

Thẩm Thanh Đường hứng thú, hỏi: “Ông nội, ông kể đi, con muốn nghe.”

“Con nhìn đi, con bé muốn nghe kìa.” – ông cụ ra chiều bất lực.

Hứa Kim Dã nổi loạn từ nhỏ, như một con nhím, gây ra rất nhiều tai họa khiến giáo viên gọi phụ huynh rất nhiều lần. Mới ban đầu ông cụ còn vui vẻ trải nghiệm, nhưng sau nhiều lần thì ông cụ bắt đầu cứng rắn, ông nói với giáo viên, tính tình Hứa Kim Dã phá phách, sau này những chuyện này nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế ấy, đừng gọi ông đến trường nữa. Có một lần, ông cụ còn có suy nghĩ con trai ông ấy gửi Hứa Kim Dã đến là để chọc cho mình tức chết.

Con trai luôn có một nguồn năng lượng vô biên. Hầu hết những chuyện phá phách mà các nam sinh làm, lúc nhỏ Hứa Kim Dã đều đã từng làm qua, những chuyện không ai làm như đua xe các thứ Hứa Kim Dã cũng từng làm. Trên người Hứa Kim Dã sẽ luôn bị băng bó, không phải mặt thì là tay là chân, theo cách nói của ông cụ thì Hứa Kim Dã không khác gì hỗn thế đại ma vương.

Lúc nhỏ thì là tiểu ma vương, sau này là đại ma vương, vẫn bắt nạt mọi người như cũ. Thẩm Thanh Đường âm thầm bổ sung trong lòng.

Hôm đó kể rất nhiều chuyện, đến khi ván cờ đã xong, Hứa Kim Dã bị ông cụ sai đi pha trà, ông cụ liếc thấy anh đã rời đi, mới đè nén giọng nói với Thẩm Thanh Đường: “Ông còn biết một chuyện chưa kể với con, với tính cách của thằng nhóc này thì nó không nói đâu.’

“Chuyện gì ạ?” – Thẩm Thanh Đường cũng hạ thấp âm lượng.

“Ông biết hai đứa từng chia tay, hai năm đúng không. Con đừng thấy nó tự tin ngập tràn như thể em quay lại thì chúng ta sẽ lại ở bên nhau này nọ. Lúc mới chia tay, nó đến gặp ông liên tục, nói muốn học quản lý công ty, nhưng thật ra nó muốn tìm ông để tâm sự.”

“Chuyện gì nó cũng đều giữ trong lòng. Chỉ có lần đó nó uống rượu của ông, say quắc mới nói ra lời thật lòng. Nó cứ ngồi trên ghế sofa hệt như thằng đần.”

“Ông hỏi nó, mới đầu nó còn không chịu nói đâu, hỏi một hồi lâu nó mới nói nói thật đáng tiếc, ông vẫn chưa gặp được cháu, cháu là một cô gái rất tốt. Ông nói không sao, không cần gấp, con đợi con bé quay về thì đưa đến gặp ông.”

Ông cụ dừng lại hồi lâu, thấy Hứa Kim Dã vẫn chưa quay lại mới yên tâm kể tiếp: “Ôi chao, ông vừa nói vậy thôi mà mắt nó đỏ hoe, rồi nó nói, nếu như cháu không trở lại thì sao, nếu như cháu gặp người tốt hơn nó thì sao.”

“Ông chỉ có thể nói vậy thì chứng tỏ hai đứa không có duyên phận, nếu đã như thế, thì tên nhóc con cháu cũng có thể gặp được một cô gái tốt khác. Ông vừa nói xong nó liền đập bàn với ông, nói cháu không về nó sẽ bay qua đó, nếu có người khác xuất hiện nó sẽ cướp cháu về.”

Ông cụ kể sống động đến nỗi tông giọng trầm cũng không thể ngăn cản ông cụ phát huy.

Dường như Thẩm Thanh Đường cũng tưởng tượng ra được ngày hôm đó, anh nói những lời đó trong cơn say. Lúc hai người chia tay, không ai nói sẽ đợi đối phương. Một khoảng thời gian sau, cô về nước, hai người tự nhiên mà trở về bên nhau, giống như chưa từng chia xa.

Tất cả nỗi đau, những chi tiết nhỏ nhặt trong câu chuyện, chỉ có anh và cô là người rõ nhất.

Thẩm Thanh Đường nghẹn ngào.

Hứa Kim Dã bưng trà đã pha xong đến, hỏi: “Đang nói gì vậy?”

“Kể chuyện xấu của anh, ông nội kể hết tất cả mấy chuyện hư hỏng hồi bé của anh cho em rồi.” – Thẩm Thanh Đường nghiêng đầu, dịu dàng cười, hốc mắt chua xót.

Hứa Kim Dã đưa tay véo nhẹ sống mũi cô: “Ông nội lừa em đó.”

Ông cụ hừ nhẹ: “Ông chỉ nói sự thật.”

Đêm đã khuya nên ông cụ đi ngủ sớm, Hứa Kim Dã nhắn tin bảo Thẩm Thanh Đường ra ngoài, nói đưa cô ra vườn hái cam.

Không biết anh lấy ở đâu ra một chiếc moto, màu sơn đỏ trên xe đã bị trầy xước, để lộ ra màu kim loại nguyên bản, trông hơi cũ kĩ. Hứa Kim Dã ngồi dựa lên thân xe, giống như thước phim điện ảnh của thập niên tám mươi, anh gác chân dài lên một cách thản nhiên, nhìn về phía cô, mím môi cười nhạt, không có mũ bảo hiểm, chỉ có hai trái tim can đảm.

“Lên xe.”

Vườn cam nằm hơi xa, lái xe mười mấy phút mới đến, cũng không có đèn, chỉ có đèn pha có hạn của xe moto. Càng chạy về phía trước, giống như bóng đêm không thể nguôi ngoai, hai bên đường là bóng cây đen kịt um tùm.

Thẩm Thanh Đường ôm chặt Hứa Kim Dã, bên tai tiếng gió thổi rít, gió vừa lạnh vừa ẩm, trong màn sương có thể ngửi thấy mùi cam nhẹ nhàng khoan khoái.

Xe dừng bên đường, từ vệ đường nhảy thẳng xuống chính là vườn cam, Hứa Kim Dã nhảy xuống trước, sau đó đỡ Thẩm Thanh Đường. Anh mở đèn pin, cành cam sum suê trĩu quả gần như không chịu nổi sức nặng mà bị kéo xuống mặt đất.

Sự tươi mát của hương cam hòa lẫn với mùi bùn đất.

Trải nghiệm chưa từng có trước đây, vui vẻ tươi mới.

Cô đã nghe Hứa Kim Dã kể vườn cam này do ông cụ Hứa trồng nên mới yên tâm hái mà không cần kỹ năng chuyên môn gì cả. Những cành cây trĩu quả lay động trong màn đêm tĩnh lặng. Cô mở to mắt háo hức như một tên trộm nhìn về phía Hứa Kim Dã, đợi cành cây đang đung đưa yên ắng trở lại.

Hứa Kim Dã cười cô là một tên trộm ngốc nghếch.

Sau khi hái được mấy quả mới phát hiện không đem theo đồ để đựng, hai tay có giới hạn, trong lúc cô chuẩn bị từ bỏ thì Hứa Kim Dã cởi áo khoác ngoài, buộc hai đầu lại để cô đựng cam.

Một người hái một người cầm, công việc phân chia rõ ràng. Thẩm Thanh Đường thích thú vặt quả.

Cho đến khi bầu trời đêm bị xé nát bởi tiếng chó sủa chói tai, vang lên như thể khoảng cách đã rất gần, chỉ một giây nữa thôi là nó sẽ lao tới cắn người.

“Chạy!”

Không quan tâm đến gì nữa, Hứa Kim Dã kéo cô chạy gấp, anh kéo cô chạy ra đường lớn, chống hai tay nhảy lên, cam vừa mới hái không thể giữ được nên lăn lông lốc xuống đất. Nhưng không thể quan tâm đến chúng nữa, anh mặc áo khoác vào nhấc chân lên xe.

Tiếng chó sủa vang trời nối tiếp nhau, nhiệm vụ của chúng là trông chừng vườn cam, tiếng sủa phải lớn phải hùng hồn phải vang dội thì mới có thể dọa được bọn trộm cam.

Cả hai người lên xe, sau khi vặn chìa khóa, thân xe nổ ra tiếng ầm ầm, suy cho cùng thì nó cũng đã có tuổi, mỗi khi khởi động đều sẽ phát ra tiếng ồm ồm ồm như thể nó sẽ nổ tung trong lúc lái. Sau khi nỗi sợ bị chó rượt vơi đi, Thẩm Thanh Đường túm chặt quần áo của Hứa Kim Dã, không khỏi bật cười thành tiếng.

Trên đường đi, Thẩm Thanh Đường hỏi: “Không phải anh nói vườn cam này của ông nội hả?”

“Phải, anh cũng thật sự là cháu trai của ông, nhưng mấy con chó không biết anh.”

Lời anh nói bị gió thổi bay đi nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn nghe rất rõ vế câu: “nhưng mấy con chó không biết anh”. Cô nhắm mắt cười, tiếng chó sủa càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ. Cô mở miệng, gió luồn vào phổi, giống như được gột rửa đến tận cùng, không còn lại gì, chỉ còn lại niềm hạnh phúc duy nhất dâng tràn.

Thẩm Thanh Đường nhìn anh, mái tóc ngắn bị gió thổi tung, trong lúc gấp gáp dây kéo của áo khoác vẫn chưa được kéo lên, nó bị gió mở rộng giống như cánh buồm căng phòng.

Trong thoáng chốc, dường như cô lại nhìn thấy cậu bé Hứa Kim Dã mười tuổi.

Trên đường đua, người đầu tiên lao về đích, khí thế hăng hái, buông tay cầm giơ cao hai cánh tay, thiếu niên hào hoa, chói mắt rạng ngời.

Có những chuyện giống như mãi mãi không hề thay đổi.

Đích đến cuối cùng là nơi các ông cụ chơi cờ vào buổi sáng. Đó là một cái cây đại thụ hàng trăm tuổi, bên cạnh thân cây to lớn là một cái bàn đá và những băng ghế dài. Nơi lý tưởng để tận hưởng thời tiết mát mẻ vào mùa hè, cũng chỉ còn nơi này có ngọn đèn thắp sáng.

“Tiếc quá cam rơi hết rồi.” – Thẩm Thanh Đường bị ôm ngồi trên yên xe, nhớ lại số cam hai người đã hái, cuối cùng vẫn trắng tay, không biết nên khóc hay cười.

“Cũng không hẳn mất hết.”

Hứa Kim Dã như chơi một trò ảo thuật, anh lấy trong túi áo ra một quả, nhét vào tay cô: “Còn lại một quả.”

Đôi mắt Thẩm Thanh Đường lấp lánh.

Vỏ cam mỏng được bóc ra, bên trong là múi cam mọng nước, vị axit tràn ngập trong không khí. Hai người chia nhau ăn sạch, nước cam chua ngọt thấm qua từng kẽ răng môi. Nhiều năm sau đó, anh và cô không thể nếm được vị cam nào ngọt như buổi tối ngày hôm nay.

Đôi tình nhân hôn nhau dưới ánh sáng mờ ảo, trên mặt đất phản chiếu hai cái bóng mơ hồ nhập lại làm một.

Hứa Kim Dã lấy trong túi áo ra một hộp trang sức bằng nhung tinh xảo, anh mở nó bằng một tay, một chiếc nhẫn kim cương màu trắng bạc: “Hai năm trước anh đã tìm người làm, từ thiết kế cho đến thực hiện, đến gần đây mới làm xong.”

“Ý nghĩ hai chúng ta sẽ kết hôn đã bắt đầu từ hai năm trước. Bây giờ, anh muốn hỏi em…”

“Em có muốn thử cùng anh không?”

Thẩm Thanh Đường gần như không nói nên lời, dường như ngoài gật đầu ra cô không biết phải làm gì. Một lúc lâu sau, cô cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình, trả lời được.

Kích cỡ chiếc nhẫn vừa vặn, cô nhìn chiếc nhẫn rồi lại ngước mắt nhìn Hứa Kim Dã, trong đáy mắt lấp lánh sáng ngời, cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà, đây là lần đầu em làm vợ người khác, không am hiểu lắm, có lẽ phải nhờ anh kiên nhẫn nhiều hơn một chút.”

Giống như lần tỏ tình đầu tiên.

Anh nói chúng ta thử xem, Thẩm Thanh Đường thú nhận đây là lần đầu cô yêu đương, cô chỉ ước rằng ngay lúc này có một cuốn cẩm nang nhập môn cho bạn gái mới trên tay.

Hứa Kim Dã nở nụ cười, nhưng chỉ được vài giây, vẻ mặt của anh đã trở nên nghiêm túc, anh cúi người xuống ôm cô, như thể muốn hòa tan cô vào trong máu thịt mình, nói rằng dường như từ trước đến nay anh chưa từng nói những lời này.

“Anh yêu em. Thẩm Thanh Đường. Anh con mẹ nó yêu em chết đi được. Cả đời này của anh đều nằm trong tay em, cả đời này của anh đều thua trên tay em.”

Thẩm Thanh Đường sững sờ, đáy lòng sụp đổ, tan chảy.

“Hứa Kim Dã, em cũng rất yêu anh.”

Ước muốn trong đời chẳng có gì ngoài sớm chiều có nhau.

Không cầu kiếp sau. Chỉ mong trước mắt.

~~ Hoàn chính văn ~~

Bình Luận (0)
Comment