Quy Dã - Kim Vụ

Chương 74

Editor: Mễ

~ Ngoại truyện 13: Thế giới song song 03 – Bắt nạt cậu ~

Mối quan hệ giữa hai gia đình ngày càng trở nên thân thiết hơn, tới lui thăm hỏi và những bữa tối ăn uống thường xuyên hơn. Hai người mẹ đều phát hiện tuy hai đứa trẻ, một người thích yên tĩnh, một người thì năng động nhưng bầu không khí lúc ở chung lại hòa hợp đến kì lạ. Thẩm Thanh Đường dần trở nên hoạt bát hơn trước kia, Hứa Kim Dã cũng có thể bình tĩnh ổn định hơn, cây bút đang xoay trong tay anh, anh cũng sẽ làm bài tập, đọc sách.

Nhìn thế nào cũng đều giống những người tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Trong kì nghỉ, vì đang là học sinh cuối cấp nên cũng không thể buông thả được. Lúc hai người ở cùng nhau đa số thời gian cũng là chụm đầu giải đề chuẩn bị cho kỳ thi.

Thẩm Thanh Đường muốn đến Đại học Kinh, với thành tích ổn định và vững chắc của cô thì không có vấn đề gì nhưng cạnh tranh khốc liệt vì thế cũng không dám lơ là. Hứa Kim Dã yếu môn Sinh học, nếu muốn đến Đại học Kinh chỉ có thể kiên nhẫn ra sức học bù. Sinh học thiên về xã hội, những thứ cần phải nhớ quá nhiều, và anh xưa nay thì lười bỏ thời gian học thuộc lòng.

Thẩm Thanh Đường không còn cách nào khác ngoài dùng bộ mặt nghiêm nghị, kiểm tra bất chợt tình hình học thuộc bài của anh.

Hứa Kim Dã hỏi: “Học thuộc cái gì, nhắc chữ đầu đi?”

“…Định luật phân li của Mendel.” – Thẩm Thanh Đường mặt cau mày có, đọc theo sách.

“Có thể bỏ qua luôn không?”

“?” – Hứa Kim Dã cười một cách lười biếng, trong đôi mắt anh chất chứa ý cười: “Lật ra trước nữa đi, phần này chưa học.”

Thẩm Thanh Đường thở dài, lật tiếp về phía trước: “Màng tế bào….”

Cô mở to đôi mắt màu hạnh của mình, nhìn anh với vẻ mong chờ khích lệ, chờ đợi anh nói tiếp.”

“…….”

“Hay là lật tiếp về trước nữa được không?”

“Được.”

Thẩm Thanh Đường đã thỏa hiệp quá nhiều lần, kết quả đều như nhau.

“Hứa Kim Dã.”

Cô gọi thẳng tên anh, cô thật sự tức giận.

Trong cổ họng tràn ra tiếng cười khẽ nghe rất vui vẻ của anh, ngực anh rung rung, lúc đầu chỉ nhè nhẹ, đến khi thấy Thẩm Thanh Đường tức đến đỏ mặt cũng chỉ nói được một tiếng “không được cười”, thì anh thật sự không nhịn được nữa, ngả người về sau, ôm bụng, cười rất vui vẻ.

Thẩm Thanh Đường bị anh cười đến phiền, bỏ sách xuống, cầm bút lên làm đề, vờ như không có gì nói: “Phương Nghị hỏi tớ định thi vào đâu, tôi nói Đại học Kinh, cậu ta nói thật trùng hợp cậu ta cũng định thi vào đó.”

Giọng cô rất thoải mái, giống như chỉ đang trò chuyện về thời tiết.

Phương Nghị là lớp trưởng của A9, vẻ ngoài điển trai. Vào đêm giáng sinh năm ngoái cậu ta tặng cho Thẩm Thanh Đường một quả táo và một tấm thiệp, bị Hứa Kim Dã bắt gặp. Quả táo kia rơi vào miệng cọp, Hứa Kim Dã cắn nó phát ra tiếng giòn tan, trông rất hung hăng, như thể không phải anh ăn táo mà là đang ăn thịt người.

Vừa dứt lời, gò má cô bị véo một cái, ánh mắt Hứa Kim Dã tối lại, nụ cười biến mất: “Còn phải xem cậu ta thi đậu không.”

“Thành tích của cậu ấy rất tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ thi đậu dễ dàng.”

“Đánh giá cao cậu ta vậy cơ à?”

“Không phải tớ đánh giá cao, là điểm thi của cậu ấy luôn không thấp.”

“Biết rõ vậy cơ à?”

“Kỳ thi năm trước đạt hạng nhất khối, khó mà quên được.”

“Hạng nhất khối hay ho lắm à?”

“Có một chút.” – Thẩm Thanh Đường mím môi, đôi mắt hạnh khẽ chớp.

“Cô bé gạt người.” – Hứa Kim Dã hừ cười, kéo ghế lại gần bàn học, đưa tay tùy ý cầm sách lên, vẫn là dáng vẻ lười biếng đó, vẻ mặt thản nhiên: “Sau này ít chơi với Châu Kỳ lại, cái tốt không học, chỉ toàn học mấy cái chuyện khiến người khác tức điên.”

Miệng thì nói vậy, nhưng cuối cùng nội dung trong sách cũng được anh để vào mắt.

Thẩm Thanh Đường chống một tay lên má, đuôi mắt ánh lên ý cười, nhớ lại lời Châu Kỳ nói với cô lúc đó. Châu Kỳ dùng ánh mắt xem thường nói rằng đàn ông đều là đồ ấu trĩ và tính chiếm hữu cao.

Rất đúng nha.

Hứa Kim Dã rất ấu trĩ.

Buổi chiều mưa rất to, mẹ Hứa bảo Thẩm Thanh Đường ở lại qua đêm. Mưa rơi dày đặc, tầm nhìn thấp, lái xe không an toàn.

Nhà họ Hứa có rất nhiều phòng, tùy tiện dọn dẹp một phòng cũng có thể ngủ được.

“Dì mới nói với mẹ con qua điện thoại rồi. Bà ấy cũng nói như vậy. Con yên tâm, ở đây cái gì cũng có hết, tiện lắm.”

Thẩm Thanh Đường ngại ngùng, do dự phải từ chối như thế nào.

Mẹ Hứa nắm tay cô: “Đường Đường, con biết là dì luôn rất thích con mà, xem con như con gái mà yêu thương. Ở đây cũng giống như nhà con, ngủ lại một đêm cũng không sao.”

Không còn cách nào, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể đồng ý.

“Phòng đã dọn dẹp xong rồi, ở đối diện phòng của A Dã, con cần cái gì thì cứ nói với nó.” – mẹ Hứa nhìn về phía Hứa Kim Dã: “Đường Đường giao cho con, có vấn đề gì không?”

“Ừm.” – Hứa Kim Dã gật đầu.

Thẩm Thanh Đường chỉ còn cách báo với người nhà, mẹ Thẩm dặn dò cô phải chú ý phép tắc.

Tuy rằng Thẩm Thanh Đường đã đến nhà họ Hứa rất nhiều lần nhưng ngủ lại qua đêm thì là lần đầu tiên. Ăn cơm tối xong cô đã bắt đầu dè dặt cẩn thận hơn, cô thức tới khuya để ôn tập xong rồi mới về phòng tắm rửa. Cô thay đồ ngủ của mẹ Thẩm đã mua nhưng chưa mặc bao giờ, chất liệu tơ tằm thật, màu xanh nước biển nhạt nên không quá già dặn, mặc nó vào trông cô trắng sáng hơn. Cô lau sạch hơi nước trong gương, khuôn mặt trong gương trắng trẻo, bối rối, đôi mắt hơi mông lung.

Lúc cô sấy khô tóc đi ra ngoài mới nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đi mở cửa, nhìn thấy Hứa Kim Dã, anh đưa dây sạc pin điện thoại cho cô.

“Gõ cửa lâu như thế không nghe thấy?”

“Đang tắm.” – Thẩm Thanh Đường nói.

Đúng là vậy, vì Hứa Kim Dã ngửi thấy mùi hương của sữa tắm sau khi tắm xong. Không giống với loại của anh, tóc cô vẫn chưa sấy khô hẳn, buông xõa nhẹ nhàng trên vai. Khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay trắng nõn còn hơn ẩm ướt, lông mi cũng vậy.

Áo ngủ là kiểu cổ chữ V nhỏ, cổ cô đặt biệt thon dài, làn da trắng mịn như sứ. Quần ngủ chỉ dài đến đầu gối, bắp chân cân đối, cô đang đi dép trong nhà, để lộ ra những ngón chân tròn tròn.

“Cám ơn.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Thẩm Thanh Đường nhận lấy dây sạc,  giơ tay, một tay vẫn giữ chặt cửa, bộ dạng như thể đã sẵn sàng tiễn khách bất cứ lúc nào, dù cô mới chính là khách.

“Trò chuyện chút không?”

Hứa Kim Dã dựa lên cửa, hỏi.

“Được.”

“Nói cái gì?”

Đầu óc Thẩm Thanh Đường mù mịt, có hơi chậm chạp, cô cũng có chút lo lắng không biết vì sao.

Hứa Kim Dã nhướng mắt, ánh mắt toát lên vẻ ám thị: “Cho tớ đi vào trước?”

“Hay thôi cứ nói ở đây đi.”- – Thẩm Thanh Đường lẳng lặng nuốt nước bọt, bàn tay vẫn nắm ở cửa, nửa người cô chặn ở cửa, không có ý định nhường đường.

Trước kia lúc làm bài tập cũng thường ở chung một phòng là chuyện bình thường, cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ cô luôn cảm thấy không nên.

“Được, vậy thì nói ở đây.” – Hứa Kim Dã nhịn cười, nhìn con nai con đang căng thẳng như dây đàn, nếu giật mình sẽ lập tức nhảy lên bỏ chạy.

Hai người không có gì để nói, trong trường ngoài chuyện học những thứ liên quan khác, ít ỏi đến đáng thương. Chủ đề vặt vãnh lại không đầu không đuôi. Thẩm Thanh Đường hỏi tới quyển sách [Thế giới bình phàm] anh đang xem ở đâu. Hứa Kim Dã cười khẽ một tiếng, thành thật nói anh chưa đọc, không phải anh chưa mở, lúc ngủ không được cũng có lấy ra, hiệu quả thôi miên của nó số một.

Thẩm Thanh Đường nghiêng đầu cười, vạch trần anh: “Hôm đó cậu đến đó để mua tạp chí.”

Hứa Kim Dã giả ngu: “Phải không? Không nhớ.”

….

Trò chuyện rất lâu, Thẩm Thanh Đường thậm chí không hề nghe thấy tiếng bước chân đi lên lầu, đột nhiên bóng dáng Hứa Tri Hành xuất hiện, làm cho Thẩm Thanh Đường giật mình. Gan của cô vốn chỉ bằng đầu ngón tay, giờ lại cảm thấy xấu hổ vì ở nhờ nhà của người khác, bị bắt gặp mặc đồ ngủ ở chung một chỗ với Hứa Kim Dã sẽ không hay lắm, theo bản năng cô muốn trốn vào trong phòng.

Cô vừa cử động, Hứa Kim Dã đã nhận ra trước, anh túm lấy tay cô còn nhanh hơn cô trốn, không cần tốn bao nhiêu sức lực cũng kéo về về lại, vai kề vai, cô bị ép phải đối diện với hth.

Thẩm Thanh Đường ngượng ngùng, tim đập thình thịch nhưng lễ phép và lễ nghi vẫn còn, dù muốn chạy nhưng cô vẫn lễ phép gọi một tiếng: “Anh Hứa.”

Hứa Tri Hành đi làm như mọi ngày, lúc về nhà đã rất muộn, thường sẽ không chạm mặt Thẩm Thanh Đường, hai người rất ít chạm mặt nhau, nên không thân, trong ấn tượng cô chỉ là em gái đang học cấp ba.

“Chào em.” – anh ta đang ôm áo, đẩy gọng kính: “Ở có quen không?”

“Quen ạ.”

Thẩm Thanh Đường căng da đầu đáp.

“Vậy thì tốt, có gì không quen cứ nói với A Dã.” – Hứa Tri Hành mỉm cười, cũng không nói nhiều, đi ngang qua bên hông của hai người, đẩy cửa vào phòng mình.

Hứa Kim Dã nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, hỏi: “Có gì mà trốn, là cậu nói chúng ta đứng ở cửa nói chuyện mà, có gì mà xấu hổ?”

“….” – Thẩm Thanh Đường cũng không nói rõ được, tất cả chỉ là phản xạ theo bản năng.

Vả lại, cô cũng có trốn được đâu?

“Tôi đi ngủ trước.” – Thẩm Thanh Đường ho khẽ một tiếng: “Cậu cũng ngủ sớm chút đi.”

“Cậu gọi anh ta là anh Hứa.”

Hứa Kim Dã nhướng mày: “Thế còn tôi, tớ cũng lớn hơn cậu, theo lý mà nói cậu cũng nên gọi tớ bằng anh.”

“Cũng có lớn hơn mấy tháng đâu.”

“Thì cũng là lớn hơn cậu.”

Dù thế nào Thẩm Thanh Đường cũng không thể gọi ra miệng được, cô nắm cánh cửa muốn đóng cửa lại, lười phải nói lý với anh.

Hứa Kim Dã là một tên vô lại, anh chặn cửa, trơ cái mặt ra đòi cô sau này phải gọi mình là “anh”, gọi không được thì anh có thể nhường một bước mà gọi là “anh hai” cũng được. Thẩm Thanh Đường liếc mắt nhìn anh, đáp lại là tiếng đóng sập cửa.

Cô nhất quyết không gọi nhưng thỉnh thoảng Hứa Kim Dã sẽ gọi cô là em gái. Cô hốt hoảng đến mức như thể có luồng điện chạy qua, cả người tê cứng, da dầu tê dại. Nhưng cô vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị và yêu cầu anh sau này không được phép gọi như thế nữa.

*

Chị họ tặng cho cô một con chó con, nói là từ lúc sinh ra cơ thể đã yếu ớt hơn với lứa sinh cùng đợt nên gầy hơn rất nhiều, đưa cho cô chăm sóc cẩn thận, Thẩm Thanh Đường đặt tên nó là Tùy Tùy.

Tuy Tùy Tùy thân thể yếu ớt nhưng rất thông minh và có tính người. Chó con thể hiện ra mình rất thích chủ mới, lần đầu gặp mặt liền dùng cái đầu nhỏ dụi vào lòng bàn tay cô. Thẩm Thanh Đường rất vui, nuôi nó bên cạnh mình, đưa nó đi thú y, theo lời kiến nghị của bác sĩ cho nó ăn uống cẩn thận. Chó con dần tăng cân, nhảy nhót tung tăng, rất hoạt bát.

Chủ nhân thứ hai của Tùy Tùy chính là Hứa Kim Dã, đồ ăn vặt của nó thường đến từ anh. Tùy Tùy rất quấn Hứa Kim Dã, cứ hễ thấy Hứa Kim Dã nó sẽ chạy ra đón anh từ xa, hưng phấn chạy xung quanh anh rồi sủa ầm ĩ.

Thẩm Thanh Đường thường xuyên tự hỏi, rõ ràng Hứa Kim Dã xấu tính như vậy, luôn bắt nạt Tùy Tùy, giả vờ ném bóng để lừa nó chạy lung tung nhưng Tùy Tùy chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, lúc nào cũng thích quấn lấy anh để chơi. Nó không nhiệt tình với cô như với anh.

Cô nhìn không đành lòng, mà chó con thì không biết gì nên cô chỉ có thể yêu cầu Hứa Kim Dã đừng bắt nạt nó nữa.

Hứa Kim Dã ngồi xổm xuống, Tùy Tùy cũng thích dụi đầu vào tay anh. Hứa Kim Dã nghiêng đầu nhìn cô, nâng tay, ngón tay anh cong về phía mình, dáng vẻ cong môi cười vừa xấu xa vừa vô lại.

“Được, vậy cậu qua đây. Bắt nạt cậu.”

Bình Luận (0)
Comment