Quy Dã - Kim Vụ

Chương 76

Editor: Mễ

~ Ngoại truyện 15: Thế giới song song 05 – Kết thúc kỳ thi đại học ~

Lớp mười hai được chia thành nhóm để đi du xuân, đi trekking 10km ở vùng ngoại ô gần trường , ngày đi là một ngày nắng đẹp, các lớp xếp hàng ngay ngắn, được giáo viên chủ nhiệm và một thầy dạy thay phụ trách.

Học sinh đeo balo trên vai, đã được dặn trước chuẩn bị nước và đồ ăn. Bị giam cầm trên bàn học quá lâu nên nên mọi người đều rất mong chờ vào hoạt động lần này.

Vóc dáng của bạn cùng bàn nhỏ nhắn, nhưng balo là loại siêu lớn, lúc bị Thẩm Thanh Đường chỉ ra mới hào hứng mở balo, để lộ ra bên trong là một đống đồ ăn vặt: “Cái gọi là binh mã vị động, lương thảo tiên hàng(*) là giống với kiểu hoạt động này, bổ sung đúng lúc rất quan trọng. Tớ đem theo nhiều lắm, đến lúc đó sẽ chia cho cậu.”

“Có thể chia cho tôi nữa được không?” – nạm sinh bên cạnh bất ngờ nói chen vào.

“Cậu?”

“Chính là tôi.”

Bạn cùng bàn bĩu môi: “Cậu thì phải thu tiền, nể tình cậu là bạn cùng lớp, không tính thêm tiền công.”

“Cậu chính là nhìn địa vị đối xử.” –

“Cậu là con trai, cậu còn không biết mắc cỡ lo tới đồ ăn của tôi. Tôi đeo nặng chết đây này.”

“Thì tôi đeo giúp cậu.”

“Không thèm!” – bạn cùng bạn nhích sang bên cạnh: “Đưa cho cậu là giống như đưa dê vào miệng cọp, có đi không có về.”

“…”

Thẩm Thanh Đường cười, nghe hai người họ đấu khẩu.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mấy hôm trước có mưa nên thời tiết cũng ẩm ướt và trong lành hơn ngày thường. Nắng xuân không gay gắt, chiếu lên người cũng chỉ cảm thấy ấm áp.

Cô nghiêng đầu, đối diện là A10, cách đó một quãng là A7, như vậy thì không thấy được.

Bàn cùng bàn nghiêng người qua nói nhỏ với cô: “Tiếc ghê, A7 cách chúng ta tận mấy lớp, đến lúc đó không đi chung được rồi.”

“Ừ.”

Chủ nhiệm đang đếm quân số, nói: “Lần này chúng ta treekking mười cây số, chỉ mười cây số thôi, nhưng nếu có bạn nào đi không nổi thì phải lên tiếng, nhà trường có chuẩn bị xe chuyên dụng, có thể ngồi xe để về.”

“Có chuyện tốt vậy ạ.”

Lúc này có người giơ tay, nói muốn ngồi xe từ đầu tới cuối, từ cửa sổ xe nhìn bạn học đi bộ trong khổ sở không phải sướng sao?

Chủ nhiệm gật đầu: “Nhưng mà tên hơi khó nghe.”

“Gọi là gì ạ?”

“Xe vô tích sự.”

Tiếp đó là một tràng cười lớn, bạn học mới giơ tay lẳng lặng bỏ tay xuống.

Chủ nhiệm mới nói tiếp: “Không cần có áp lực tâm lý, vô tích sự thì cứ vô tích sự thôi, cơ thể chịu được hay không mới là chuyện cấp thiết.”

Sau khi Hiệu trưởng và Chủ nhiệm phát biểu xong thì chuyến đi chính thức bắt đầu. Đội hình được xếp gọn gàng, thành một hàng rất dài, phải mất rất nhiều thời gian mới đi hết ra khỏi cổng trường. Chủ nhiệm đứng bên ngoài để bảo đảm không ai bị bỏ lại.

A7, chủ nhiệm híp mắt nhìn lướt qua đám con trai, nói có thể không ngồi xe thì đừng ngồi, đều là đàn ông hết cả đừng làm mất mặt đàn ông.

Có một bạn nữ nhảy ra hỏi: “Vậy còn tụi em, đi không nổi thì được ngồi không ạ?”

“Thôi, em còn mạnh mẽ hơn con trai, trong túi nhét bao nhiêu thứ phồng lên thế kia, mười cây số đủ em ăn không?” – thầy chủ nhiệm cười cười, phất tay, ý bảo cô ấy đi vào hàng.

Đường đi dài nên thầy chủ nhiệm có thể dành thời gian trò chuyện với học sinh, thầy tìm Trần Đường, vỗ vai khích lệ: “Gần đây biểu hiện của em rất tốt, cứ như vậy phát huy, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Vẫn là do thầy dạy giỏi.”

“Thôi thôi, tôi dạy em ba năm, em là kiểu gì chả lẽ tôi không biết. Thầy biết em có sự ưu ái đặc biệt từ thằng nhóc Hứa Kim Dã kia chứ gì, không ngờ thằng nhóc đó vậy mà cũng đáng tin cậy quá.”

Trần Đường cười: “Em bất đắc dĩ bị ép thôi thầy.”

Thầy chủ nhiệm quay đầu tìm bóng dáng của Hứa Kim Dã: “Hứa Kim Dã đâu rồi?”

Thầy chủ nhiệm còn định khen ngợi một chút, khoảng thời gian gần đây biểu hiện của Hứa Kim Dã làm cho thầy ấy nở mày nở mặt, trong văn phòng còn có thể khoác lác vang trời.

“Hứa Kim Dã tạo phản từ lâu rồi!” – trong hàng có người gào lên.

“Đi đâu?”

“Báo cáo, qua A10 rồi ạ!”

Lại là một tràng cười vang, chuyện của Hứa Kim Dã và Thẩm Thanh Đường hai lớp đều biết rõ. Cả hai ở trong lớp đều không có hành vi vượt quá giới hạn, đa số đều ngồi làm đề cùng nhau, thành tích thì cứ một đường đi lên, gia đình hai bên cũng biết, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, nên giáo viên chủ nhiệm hai lớp cũng mắt nhắm mắt mở. Giáo viên chủ nhiệm A10 còn nói đây là chàng rể tuyển của mình.

Giáo viên chủ nhiệm A7 xoa mặt mình, nhìn xa xa về phía trước, chỉ thấy những cái đầu người chen chúc, hừ cười: “Đúng là phản đồ, về trường biết tay tôi!”

Lúc đến, Thẩm Thanh Đường đang đi chung với bạn cùng bàn. Phía trước phía sau còn có mấy bạn nam, đôi lúc cũng sẽ nói qua nói lại.

Tính cách của Liễu Tuệ hoạt bát, dù miệng nói đồ ăn vặt phải thu tiền nhưng trên thực tế vẫn mở ra chia một vòng cho mọi người, còn nói đồ ăn vặt phải chia sẻ thì ăn mới ngon.

Bạn nam kia cũng quàng tay qua vai cô ấy, dưới sự thúc giục của vài người khác cũng đưa nước đã chuẩn bị tới: “Cũng không thể ăn chực của cậu được, Liễu Tuệ, mời cậu uống nước.”

“Tốt vậy sao, cám ơn nhé.” – Liễu Tuệ nhận lấy.

“….Thẩm Thanh Đường, cậu, uống nước.” – bạn nam kia sắc mặt không tự nhiên, ngày thường ở trên lớp cũng không nói được mấy câu với Thẩm Thanh Đường, nếu tính nói chuyện cũng chỉ là hỏi đề.

Thẩm Thanh Đường cười từ chối: “Không cần đâu, tôi có đem nước.”

“Không giống cái của cậu đâu, cái này uống ngon lắm, không có đường, uống không mập đâu.” –  cậu bạn kia gãi đầu: “Tớ mở giúp cậu.”

“Thật sự không cần đâu, cám ơn cậu nhé.”

Cậu nam sinh kia vẫn còn muốn nói gì đó nhưng trước mặt xuất hiện thêm một người. Hứa Kim Dã cười: “Nếu không có ai uống, tôi uống cho. Nhưng mà làm phiền cậu mở giúp nhé.”

“…..Anh Hứa.”

Cậu nam sinh kia cười xấu hổ, rụt tay lại mở nắp chai, tìm cơ hội liền đi về hướng khác chung với bạn mình.

Liễu Tuệ cười ha ha chào một tiếng, nói không muốn làm bóng đèn nên quay đầu đi tìm chị em của mình. Càng đi về phía trước, đội hình càng khó duy trì, dần dần tan rã, vài người tụm lại thành một nhóm. Mọi người chỉ đang đi cùng một hướng.

“Sao cậu lại qua đây?” – Thẩm Thanh Đường hỏi.

“Nhiều người muốn đào góc tường quá, không đề phòng không được.” – Hứa Kim Dã cầm balo của cô, tiện tay đeo lên một bên vai của mình. Trong mắt Thẩm Thanh Đường trọng lượng của balo rất lớn, nhưng trên bả vai rộng lớn của anh rõ ràng nó nhỏ bé vô cùng.

Lúc nói câu này giọng điệu của Hứa Kim Dã vẫn nhàn nhạt, chỉ có lông mày thì nặng nề, như có như không quét mắt một vòng, xung quanh càng lúc càng trống trãi, mọi người tự giác duy trì khoảng cách.

Mới có một lúc mà mấy tên con trai kia đã muốn vặn nắp chai đưa nước, anh mà không đến thì bước tiếp theo là muốn kề vai sát cánh?

Thẩm Thanh Đường cười anh nói chuyện khoa trương, giải thích rằng cậu ta đưa nước cho cô là vì Liễu Tuệ chia đồ ăn cho họ, nên họ đưa nước cho cô ấy, vậy nên cũng thuận tiện đưa cho cô.

Hứa Kim Dã chỉ cười, anh cũng là con trai, liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý đồ của mấy tên kia.

Đi tới buổi trưa thì nghỉ ngơi tại chỗ một tiếng, ăn chút đồ ăn để bổ sung thể lực. A7 dừng lại đến đúng chỗ bằng phẳng thoáng đãng. Ánh mặt trời ấm áp, báo hiệu dấu hiệu đầu hè đã đến. Bản chất của việc đi bộ sẽ đổ mồ hôi, đa số mọi người đều đã cởi áo khoác và thắt hờ quanh eo, để lộ áo đồng phục mùa hè ngắn tay bên trong.

Thẩm Thanh Đường cảm thấy buộc kiểu tóc đuôi ngựa cứ quét qua lại sau lưng, khiến cô nóng hơn nên cô búi nó lên.

Liễu Tuệ cách đó không xa, cô ấy còn đang nói với hội chị em của mình cô ấy che chắn suốt mùa đông nên da của cô ấy cũng trắng lên được chút, ánh mắt liếc về phía nơi nào gần đó, làn da trắng phát sáng kia, cô ấy lại r3n rỉ màu da quả là do trời sinh, cô ấy có che cả đời cũng không thể nào trắng đến trong suốt như kia được.

Trên gương mặt ửng hồng Thẩm Thanh Đường lấm tấm mồ hôi, cô lấy khăn giấy ướt trong balo ra đưa cho Hứa Kim Dã.

Đồ ăn cô đem theo không nhiều, vừa đủ một bữa trưa cho hai người, chuẩn bị hai phần bánh mì sandwich. Cô chuẩn bị cho ai  là chuyện rõ mười mươi, Hứa Kim Dã ngồi dưới đất, những thứ mà anh mang theo nhiều đến kinh ngạc, tất cả đều là cơm bento tình yêu do mẹ Hứa chuẩn bị. Bà nghĩ rằng Thẩm Thanh Đường bé nhỏ thích ăn trái cây nên đã chuẩn bị một hộp đầy ắp.

Hai người không thể nào ăn hết được, nên rất hào phóng chia sẻ cho bạn học.

Liễu Tuệ nhét đầy thức ăn trong mồm, bi ba bi bô nói: “Dì chu đáo quá đi, đồ ăn dì làm đều ngon, tớ đã cảm nhận được sự ấm áp của mẹ.”

Lúc Hứa Kim Dã chuyển trường cô ấy có nghe nói, biết anh rất đẹp trai và có khí chất.

“Ừm, rất ấm áp.” – Thẩm Thanh Đường gật đầu.

“Ồ, vậy cậu phải hòa thuận đó, sau này mẹ chồng nàng dâu không được xảy ra mâu thuẫn đâu. Đường Đường, tớ hâm mộ cậu quá à!” – Liễu Tuệ nói rất nhanh, lúc định nói thêm gì đó đã bị nhét một miếng dưa lưới vào miệng.

Thẩm Thanh Đường hừ khẽ: “Cậu ăn nhiều chút đi.”

Nói ít lại chút.

Liễu Tuệ cắn dưa lưới, cười cười, gì đâu mà, chuyện sớm muộn thôi mà có gì xấu hổ đâu.

Thẩm Thanh Đường ăn quá nhiều đồ ăn nên cô ăn không hết một phần sandwich, vì vậy cô định cất nó lại vào hộp nhựa sau đó sẽ ăn sau. Hứa Kim Dã hỏi cô không ăn nữa sao, cô gật đầu. Anh cũng tiện tay cầm lấy như một lẽ đương nhiên, trong lúc cô còn chưa kịp phản xạ lại thì anh đã nhanh chóng giải quyết nó.

Hiện tại trong đầu chỉ có học tập, đối quan hệ nam nữ, hôn môi ôm nhau đều là những chuyện thân mật, Thẩm Thanh Đường chớp mắt, trong đầu nhảy ra vấn đề hôn gián tiếp Liễu Tuệ thường hay nhắc đến.

Như thế này có tính là hôn gián tiếp không?

Hứa Kim Dã rút khăn giấy lau miệng, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Đường đang ngẩn ngơ, anh gõ nhẹ lên trán cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Không…” – Thẩm Thanh Đường lắc đầu, đá những suy nghĩ rối rắm trong đầu đi.

“Đi thôi.”

Thầy chủ nhiệm xem giờ, cũng nhìn thấy tin nhắn thầy Hiệu trưởng gửi trong nhóm, đứng dậy vỗ tay, bảo học sinh dọn rác xong thì đứng dậy tiếp tục đi.

Chiều ngày hôm đó, thời tiết nói đổi là đổi, trời đột nhiên đổ mưa. Nhà trường đã kiểm tra dự báo thời tiết trước, ai cũng không nghĩ đến trời đang trong xanh lại mưa đột ngột, may mắn là mưa không lớn, lộ trình cũng sắp đến đích, dầm mưa một lúc là có thể về đến trường học. Nửa ngày còn lại được nghỉ, tắm rửa thay quần áo nên không sao.

Học sinh lấy quần áo đồng phục che trên đỉnh đầu, cánh tay lộ ra ngoài nên khó tránh khỏi việc bị ướt.

Trên đỉnh đầu của Thẩm Thanh Đường là áo của Hứa Kim Dã, cô vốn muốn dùng áo của mình nhưng dưới sự cố chấp của anh bắt cô phải mặc áo vào, cô chỉ đành nghiêng đầu nhìn anh bị ướt mưa, hỏi: “Lạnh không?”

“Mưa nhỏ, không sao.”

“Ừm.”

Đột nhiên mưa to, học sinh nhốn nháo tìm chỗ trú mưa một lúc.

Hứa Kim Dã kéo tay cô, trốn dưới mái hiên của một tiệm nhỏ ven đường. Dưới mái hiên chật kín học sinh, càng ngày càng nhiều người hơn. Diện tích nhỏ, mọi người chen chúc nhau, ai cũng không muốn bị ướt. Những người đến sau đều nói xin lỗi xin lỗi rồi chen vào Thẩm Thanh Đường bị chen đến sắp đứng không vững, khi cô đang loạng choạng có hai cánh tay vươn ra, giữ chặt vai cô, kéo cô về phía đó, cô bị ấn vào vòng tay anh, gương mặt ép sát lên lồ ng ngực anh. Qua lớp quần áo mỏng manh, cô có thể cảm thấy được hơi ấm lan tỏa từ cơ bắp của anh cũng như mùi hương chỉ thuộc về Hứa Kim Dã.

Cô cảm thấy như thế này không hay lắm nhưng xung quanh kín mít người, nếu như không phải cánh tay của Hứa Kim Dã tạo ra một không gian ngăn cách với cô với bên ngoài thì không biết cô đã bị chen đến nông nỗi nào.

“Khi nào mưa mới tạnh?” – có người bắt đầu than phiền.

“Chán ghê, rõ ràng thời tiết đang đẹp, mưa chi không biết?”

“Cụt hứng ghê.”

“Giày tớ sắp ướt rồi, vớ cũng vậy..”

“Cũng may nơi này có thể trú mưa, đi thêm xíu nữa là trống hoắc luôn, chắc chắn phải dầm mưa.”

“Cũng phải, trong họa có phúc đi.”

“…..”

Một bên tai Thẩm Thanh Đường nghe mọi người nói chuyện, một bên dán lên lồ ng ngực của Hứa Kim Dã, nghe tiếng nhịp tim anh đập mạnh mẽ “thình thịch thình thịch”. Cô chưa từng học y, cô không biết tần suất tim đập bình thường như thế nào, khi nào là nhanh. Cô bình tĩnh cảm nhận nhịp tim của mình, lạ lùng thay, cô phát hiện nó cũng đang đập nhanh giống anh.

Nơi đó, có phải đang có cùng chung cảm nhận với cô không?

Mười phút sau mưa có dấu hiệu tạnh, học sinh nhìn thấy mình bị tụt lại phía sau một khoảng lớn vì thế không còn quan t@m đến việc có bị dính mưa hay không. Bước thấp bước cao chạy đi, chỉ muốn mau chóng về trường, khoảng thời gian còn lại thuộc về bản thân, ai cũng muốn trở về nghỉ ngơi.

Người đã đi hết, Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã tách ra, từ ôm nhau thành kề vai. Cô nhìn mưa, âm thầm điều chỉnh lại hơi thở của mình, hỏi anh: “Chúng ta cũng đi thôi.”

“Ừm.”

Hứa Kim Dã đi về phía trước, Thẩm Thanh Đường vẫn còn đứng im.

Cô giơ tay lên ra hiệu rằng hai người vẫn còn đang nắm tay nhau.

“Trời mưa đường trơn, đề phòng bị ngã, nắm tay nhau tớ sẽ yên tâm hơn.” – Hứa Kim Dã trợn tròn mắt nói dối: “Người mẹ yêu dấu của tớ thương cậu lắm. Nếu cậu mà có chuyện gì không ổn, lúc về bà ấy sẽ mắng tớ cho xem.”

Câu này nói là nói điêu thì cũng không phải.

Cô nghiêng đầu nhịn không được mỉm cười, đi theo anh đi về phía trước. Ít người thì sẽ nắm một lúc, đông người cộng thêm sẽ để lại hình ảnh xấu trong mắt thầy giáo nên hai người sẽ tự động buông tay ra, chậm rì rì đi về phía trước.

Mưa dần tạnh hẳn, trừ con đường bị ướt nhẹp thì không có gì khác biệt. Áo khoác bị ướt không thể mặc tiếp nữa, cô cởi nó ra vắt trên cánh tay, chú Tề đã lái xe đến đang đợi cô, xe của nhà họ Hứa cũng ở đó, hai người nói chuyện một lúc rồi cũng lên xe.

Chú Tề nhìn Hứa Kim Dã từ kính chiếu hậu, anh vẫn chưa đi, thong thả đứng đó, rõ ràng đang đợi họ đi trước, chú Tề quay đầu hỏi Thẩm Thanh Đường: “Hôm nay hẹn hò như thế nào?”

“….Không phải, chú Tề, không phải hẹn hò. Là trường con tổ chức hoạt động.” – Thẩm Thanh Đường giải thích.

“Chú hiểu mà hiểu mà.” – chú Tề gật đầu, dáng vẻ chú hiểu hết chú không nói thôi, dù cho Thẩm Thanh Đường giải thích thế nào chú Tề cũng sâu xa nói đã hiểu rồi, chú từng trải mà. Cô dở khóc dở cười, biết giải thích cũng vô dụng nên chỉ cười bất lực. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn chú Tề đang cười.

Cô dựa vào lưng ghế, cắn móng tay. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Chỉ là….con rất vui.” – cô chuẩn bị tâm lý rất lâu, mới có can đảm nói ra tiếng lòng của mình.

Mỗi một ngày mỗi một giây ở bên cạnh Hứa Kim Dã cô đều cảm thấy rất vui vẻ.

Chú Tề bật cười, cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt.”

*

Một tuần trước khi thi đại học, ai ai cũng mất ngủ và lo lắng. Ngày thường tố chất tinh thần của Liễu Tuệ khá ổn còn phải phàn nàn với Thẩm Thanh Đường rằng mấy ngày này ngày nào cô ấy cũng thức hai ba ngày mới ngủ được, dù sao cũng liên quan đến kết quả của ba năm qua, Liễu Tuệ dụi mắt nói: “Không được, đây là bóng tối cuối cùng của bình minh, tớ phải vượt qua nó.”

Cô ấy lấy cà phê gói ra, kéo dài cuộc sống của mình.

Thẩm Thanh Đường cũng căng thẳng, có rất nhiều ví dụ về trạng thái không tốt, đi thi không tỉnh táo dẫn đến phát huy thất thường. Ngày thường thành tích của cô không tệ nhưng dù vậy vẫn có nhiều người thi trượt, giáo viên chủ nhiệm còn cố ý gọi cô đến văn phòng, tận tình khuyên bảo cô nhất định phải giữ vững tâm lý.

“Em không cần căng thẳng quá, chỉ cần phát huy như mọi lần là được. Thi đại học cũng không có gì quá ghê gớm cả, có thể còn không khó như kỳ thi tuyển sinh của trường ta. Em phải tin tưởng vào chính mình, em là thí sinh, chỉ cần nghĩ phải hoàn thành bài thi thật tốt là được.”

Từ văn phòng bước ra, cô cũng không cảm thấy bản thân thả lỏng hơn được bao nhiêu.

Con số đếm ngược trên bảng đen đã chỉ còn lại một đơn vị.

Trần Đường còn căng thẳng hơn những người khác, cậu ta vốn không đặt quá nhiều tâm tư vào việc học. Trần Đường cho rằng không gieo hạt thì không cần trông mong đến ngày thu hoạch, thi tuyển sinh đại học chẳng qua chỉ là hình thức, nhưng không hiểu sao khoảng thời gian này bị buộc phải cố gắng học tập, có thể thi lên tuyến một, từ đó mong chờ đi kèm với lo lắng, cậu ta đề xuất phải thư giãn trước khi thi mới được.

Cách thư giãn của cậu ta chính là lái xe, tuy Hứa Kim Dã không còn chơi đua xe nữa, cũng không có điều kiện để anh tìm được một chiếc moto thật nên để vẫn có thể chơi được, ba người chọn xe điện, còn là loại xe điện đụng công cộng quét mã.

“Lái xe dạo một vòng thành phố, tớ nghĩ tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Thẩm Thanh Đường không phản đối đề xuất này, cô nghĩ nó ổn.

Trần Đường nói nghiêm túc: “Cậu không biết trước đây A Dã đua xe điên cỡ nào đâu. Cậu ta có một chiếc xe tự lắp ráp, ngầu lắm đó.”

Trần Đường kể về những chuyện hoang đường trong khoảng thời gian đó. Hứa Kim Dã đắm chìm trong các cuộc đua xe, không chỉ đơn thuần là đua xe, anh còn tự lắp xe, mỗi ngày đều lăn lộn ở những xưởng xe khác nhau, sống như công nhân lao động.

“Ngầu đúng không?” – Trần Đường nói.

Thẩm Thanh Đường gật đầu.

Hứa Kim Dã đã quét mã xong, anh ngồi co chân trên xe điện, cộng với lời kể của Trần Đường đột nhiên cô có cảm giác không đúng lắm, giống như đại ca xã hội đen đột nhiên không cầm dao nữa mà thay vào đó là ngồi trong nhà hàng, tay cầm dao cắt bít-tết, một cảm giác rất ư là kỳ diệu. Một người đua xe với vận tốc 100km/h, giờ đây ngồi xe điện công cộng bị giới hạn vận tốc 40km/h.

Thẩm Thanh Đường không biết lái xe điện nên được xếp ngồi chung một chiếc với Hứa Kim Dã, ba người thong thả chạy quanh thành phố hai tiếng đồng hồ, nhìn hàng cây ven đường, ngắm người đi bộ, có người vội vã có người thong dong, cảm  nhận làn gió mát lướt qua mặt, hai tay cô nắm eo anh, cảm nhận những cơ bắp săn chắc của anh, tâm trí của cô trôi dạt về nơi xa.

“Được rồi, tớ đã thấy được chữa lành.” – Trần Đường dừng xe, thở ra một hơi, dang hai cánh tay, như được cứu rỗi.

Hứa Kim Dã khẽ hừ một tiếng: “Tính giác ngộ của cậu cao vậy từ bao giờ?”

“Có thể là khi nãy lúc chạy qua đường Xuân Hỷ, nhìn thấy việc làm ăn của hai bên đường khá tốt, nghĩ tới đây là nhà mình, lòng đột nhiên bình tĩnh lại.”  – Trần Đường nói: “Thi không tốt tớ phải về nhà kế thừa tài sản, đúng là một câu chuyện bi thương.”

“……” – nhất thời Thẩm Thanh Đường cảm thấy cạn lời.

Vừa dứt lời liền bị ăn một đạp, Hứa Kim Dã nói: “Nói tiếng người.”

“Tớ còn chưa đủ chân thành sao?” – Trần Đường lùi một bước để trốn, cậu ta hỏi Thẩm Thanh Đường, cô nghiêng đầu cười, trong lòng đỡ căng thẳng hơn nhiều, cô nhấc chân đi vào trong trường.

Kỳ thi đại học đúng hẹn mà đến.

Tiệc chia tay được tổ chức vào ngày cuối cùng của kỳ thi. Rời khỏi phòng thi, thu dọn sách vở, chào tạm biệt bạn bè, mọi thứ vội vã hơn trong tưởng tượng, ngay cả việc xé sách cũng giống như chỉ làm cho có. Bọn họ đã quen với việc giải đề sửa lỗi sai học thuộc lòng, lúc này đột nhiên gánh nặng trên vai được trút bỏ, có loại cảm giác như đang trong mơ, loại cảm giác không chân thật, mơ hồ như thể chỉ ngay giây tiếp theo sẽ phải nên tỉnh dậy, trước mắt vẫn là bầu trời xám xịt mờ mịt, sau đó dụi mắt, bước vào lớp học với trạng thái chưa tỉnh ngủ.

Cho đến khi cởi đ ồng phục, thay bằng quần áo của mình, đến địa điểm hẹn tiệc chia tay, cảm nhận được thứ ánh sáng không còn thuộc về thời học sinh nữa, mới chính thức cảm nhận được mọi chuyện đã thật sự kết thúc.

Tiệc bữa tiệc chia tay sẽ uống bia dù độ cồn không cao. Trong bầu không khí cụng ly, lời tạm biệt tạm thời không cần nói, trong trí tưởng tượng, một thế giới khác đang đợi họ, đợi họ thể hiện tài năng của mình.

Không có nỗi buồn yêu sớm, người có đối tượng yêu thầm đã mạnh dạn tỏ tình, trong lòng rõ ràng cũng hiểu sẽ không có kết quả nhưng vậy thì sao, nói ra được mới không hối hận. 

Ở ven đường ngoài nhà hàng có một bà cụ bán hoa hồng, bán lẻ từng cành một, thậm chí còn không gói trong giấy gói hoa. Cả giỏ hoa bị bọn họ mua hết, lúc tỏ tình sẽ tặng nó, coi như có bị từ chối thì cũng sẽ nhận hoa. Đó là tình yêu đơn thuần và trong sáng của tuổi trẻ.

Lúc tiệc chia tay kết thúc, Thẩm Thanh Đường nhận được khá nhiều hoa, cô tháo dây buộc tóc ra cột chúng lại với nhau như thể chúng là một bó. Sau khi ăn uống xong, có bạn học đòi đổi địa điểm, đến quán KTV gần đó đi hát, Thẩm Thanh Đường không đi, cô và Liễu Tuệ ôm chào tạm biệt nhau.

Lần sau gặp lại không biết phải đến khi nào?

Ai cũng không thể biết.

Tiệc chia tay của A7 cũng được đặt ở gần đó, Hứa Kim Dã gửi tin nhắn cho cô. Cô nhìn tòa nhà sau lưng mình, gửi định vị cho anh, Hứa Kim Dã bảo cô đứng im, anh sẽ đến tìm, Thẩm Thanh Đường đi sang một bên, cô cũng mệt, ôm bó hoa đứng đợi bên đường.

Lúc cô nhìn thấy Hứa Kim Dã có một đứa trẻ đang gọi “ba ơi” bằng giọng trẻ con đáng yêu, người đàn ông được gọi là ba không cưỡng lại được đã cúi xuống bế đứa bé lên, một nhà ba người đi về phía trước, Hứa Kim Dã đột nhiên xuất hiện. Anh chỉ mặc quần jean và áo T-shirt đơn giản, nhưng lại vô cùng nổi bật trong đám đông.

Trái tim lại vụng trộm không bình thường, cô nắm chặt hoa, dặn bản thân bình tĩnh một chút.

Hứa Kim Dã nhìn thấy Thẩm Thanh Đường còn sớm hơn.

Cô mặc một chiếc váy trắng, để lộ ra cổ chân, dáng người cô cao và mảnh khảnh, giống như những bông hoa dại màu trắng mọc ven đường, có lẽ cách nói này không thích hợp lắm, hoa dại rất dễ bị bỏ qua, nhưng cô sẽ không, hơn cả sự xinh đẹp, cô thu hút người khác bằng khí chất điềm tĩnh và trầm lặng của mình. Đôi mắt màu hạnh nhìn qua đó, núi sông mờ ảo như mực, bó hoa nhiều màu sắc rực rỡ cô đang ôm trong tay, tóc đen da trắng môi đỏ, bầu trời rất tối giống như một tấm ảnh cũ.

“Được nhiều người tỏ tình vậy sao?” – anh đi tới gần, cách cô chỉ một bước chân.

“Ừm.”

“Tớ không có mua hoa, chẳng phải đã thua ngay từ phút đầu rồi sao?”

Thẩm Thanh Đường mím môi cười, có cơn gió thổi qua, tóc cô cũng bị thổi rối lên, cô vuốt tóc mai bên trán, lấy hết dũng khí nhìn anh: “Cậu sẽ không đâu.”

“Vì cậu là Hứa Kim Dã mà.”

“Hứa Kim Dã ở chỗ Thẩm Thanh Đường, vĩnh viễn là sự độc nhất.”

Giọng cô rất nhỏ, còn nhỏ hơn ngày thường, giống như có thể bị gió thổi ngay tức thì. Lúc được tỏ tình cô cũng nghĩ có phải cô cũng nên nói gì đó không, cô chưa bày tỏ tình cảm của mình bao giờ. Có lẽ vì hôm nay là ngày đặc biệt, cũng có thể là vì đã uống chút rượu, cô có nhiều can đảm hơn bình thường.

Hứa Kim Dã nắm cổ tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, anh không hề có bất kỳ sự phòng bị nào, bị đánh bại chỉ bởi vài câu nói. Có nơi nào đó trở nên mềm mại lạ thường.

Thẩm Thanh Đường bị anh nhìn có chút xấu hổ, cô cúi đầu, nhìn bó hoa trong tay mình: “Ban đâu tớ cũng muốn mua một cành hoa, nhưng bà cụ bán hết rồi. Bó hoa này cũng không thể tặng cậu, đây là tấm lòng của người khác.”

Cô nói rất chân thành, giống như anh đang thật sự thèm muốn hoa của cô.

Hứa Kim Dã cười thành tiếng, ngẩng đầu ôm cô vào lòng, muốn dừng sức, muốn mạnh mẽ khảm sâu cô vào thân thể mình, cằm anh tì l3n đỉnh đầu cô, lồ ng ngực không khỏi rung động: “Thẩm Thanh Đường, hay em giết anh đi.”

May mà trời tối, người qua đường không nhìn thấy được mặt cô đã đỏ lựng, cô nghĩ nguyên nhân là vì khó thở do bị ôm quá chặt.

“Được chưa, không thở được.” – Thẩm Thanh Đường yếu ớt nhắc nhở.

Hứa Kim Dã cười, buông cô ra nắm tay cô, giờ đây cả hai có thể quang minh chính đại nắm tay nhau, như bao cặp tình nhân khác trên đường. Nhưng có lẽ cũng không giống lắm, cô thấy những cặp tình nhân trên đường đều muốn dính chặt vào nhau lúc đi đường, cô cũng bất ngờ khi nhìn thấy những cặp đôi đang hôn nhau ở góc tường. Thẩm Thanh Đường như một con thỏ hoảng sợ, theo bản năng muốn nhanh chóng trốn khỏi hiện trường nhưng tay vẫn đang bị Hứa Kim Dã nắm lấy, đi được hai bước đã bị cản lại, giây tiếp theo cô bị kéo trở về, hỏi cô chạy cái gì.

“Hơi khát, muốn uống gì đó.” – tầm mắt Thẩm Thanh Đường nhìn về một phía, bịa đại một lý do.

Hứa Kim Dã cười cười, không vạch trần cô, nắm tay kéo cô đi về phía trước.

Càng lúc càng tối, người trên đường dần thưa thớt, mẹ Thẩm đã gửi tin nhắn hỏi cô khi nào trở về, lúc biết cô đi cùng Hứa Kim Dã bà chỉ dặn dò đi về cẩn thận. Sau đó hai người đi đến một cây cột đèn yên tĩnh đợi xe, không người, cũng rất ít xe, điện thoại hiển thị xe còn cách 3km, cần phải đợi thêm vài phút nữa.

Thẩm Thanh Đường vẫn còn ôm bó hoa, một tay khác đang bị nắm, cô ngửi mùi hương của hoa, ngước mắt nhìn anh, đúng lúc bắt gặp anh cũng đang nhìn mình, đáy mắt tối đen như thể không nhìn thấy đáy. Mang theo một loại bùa chú mê hoặc lòng người, anh cúi thấp người, tầm mắt hai người chạm nhau, đột nhiên đến rất gần.

Cô chớp mắt, dường như có thể cảm giác được sắp xảy ra chuyện gì đó.

“Được không?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Thẩm Thanh Đường nắm chặt váy theo bản năng, trái tim đập thình thịch, mấp máy môi, có lẽ cô đã trả lời có thể bằng âm lượng rất nhỏ rất nhỏ, cũng có lẽ là không, cô không nhớ nữa.

Lúc hai cánh môi nhích lại gần, trong giây phút mềm mại và dịu dàng đó, như có một luồng điện chạy qua, một cảm giác tê ngứa râm ran lan tỏa. Đầu tiên là môi, sau đó là tâm trí, sau cùng là cả cơ thể, cô căng thẳng đến nỗi trái tim gần như nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Hiện tượng này không biến mất khi hai đôi môi chạm nhau mà trở nên nghiêm trọng hơn, cánh tay cô chống lên người anh, cô phải mượn anh để chống đỡ chính mình.

Rất nhẹ nhàng, đôi môi chạm nhau, như chuồn chuồn lướt nước.

May mắn thời gian không kéo dài, nếu không cô cũng không biết mình sẽ vì thiếu oxy mà té xỉu hay trực tiếp té xỉu, cái nào sẽ nhanh hơn?

Một tay Hứa Kim Dã ôm lấy mặt cô, ngón tay cái xoa lên gò má cô, động tác rất dịu dàng, như đang nâng niu một loại bảo vật quý hiếm dễ vỡ. Anh cũng không hơn Thẩm Thanh Đường là bao, tim đập như sấm, toàn thân nóng bừng. Nhiệt độ và xúc giác vẫn còn lưu lại trên môi, một chút ngọt ngào, không chắc chắn, anh muốn thử lại một lần nữa.

Hôn nhau cũng gây nghiện.

Thật ra thời gian rất ngắn nhưng có những khoảnh khắc, từng phút từng giây dường như được kéo dài ra. Cho đến khi hai người bình tĩnh lại, xe taxi cũng đúng hẹn chạy tới.

Như thể không có chuyện gì xảy ra, Nhưng những ngón tay đang đan chặt vẫn còn cảm nhận được dư âm của dòng điện vừa chạy qua.

Bình Luận (0)
Comment