Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 17

Ngày hôm đó, sau khi xem phim xong, Ngụy Dư và Từ Tằng bắt xe buýt trở lại trường học.

Từ Tằng dọc đường lẩm bẩm: "Nam thần của mình thực sự diễn rất tốt. Đây là lần đầu tiên anh ấy đóng phim, diễn xuất rất tốt, cũng rất giỏi trong việc chọn kịch bản. Vừa rồi ở đại sảnh, mình nghe thấy rất nhiều cô gái khen anh ấy."

Ngụy Dư mỉm cười, bộ phim thực sự được quay tốt, cốt truyện hấp dẫn. Ít nhất trong hai tiếng đồng hồ ở trong rạp chiếu phim, Ngụy Dư không nhìn thấy bất cứ ai nghịch điện thoại di động của họ.

Xe buýt đến trạm ở cổng Tây.

Từ Tằng không vội trở về ký túc xá mà đi theo Ngụy Dư đến phòng trọ.

Đi ngang qua cửa nhà Lý Hà Nghiên, Ngụy Dư liếc nhìn kệ giày, trống trơn, hẳn là anh cất ô đi rồi.

Cô lấy chìa khóa ra và mở cửa.

Từ Tằng đi vào trong, nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống giường: "Phòng khá sạch sẽ, tiền thuê hàng tháng bao nhiêu?"

Ngụy Dư đưa cho Từ Tằng một hộp sữa chua: "Năm trăm."

Từ Tằng nói: "Khá là rẻ. Nếu công ty thực tập ở gần trường học, cậu có thể thuê ở đây, nhưng việc phơi quần áo có vẻ bất tiện."

Đồ lót của Ngụy Dư được treo trong nhà, mặc dù chủ nhà nói rằng tòa nhà chỉ có sinh viên ở và không có công nhân ngoại tỉnh, nhưng người tốt và người xấu lẫn lộn là điều khó tránh khỏi, việc con trai ra vào tòa nhà thoải mái vẫn nhiều ít có phần bất tiện.

"Đồ lót nên phơi trong nhà. Mình có một người bạn tốt thuê nhà ở Lâm Thành. Một số kẻ bi.ến thái thậm chí còn ăn cắp đồ lót phơi trên ban công của cô ấy." Từ Tằng nói, “Mình nghĩ sau khi tốt nghiệp mình sẽ trở về quê và tìm việc ở đó, sống với ba mẹ sẽ an toàn hơn.”

Ngụy Dư mỉm cười.

Từ Tằng lại nói: "Mà này, cậu đã đặt vé về quê vào dịp nghỉ Quốc khánh chưa?"

"Đã đặt rồi."

Một tuần trước, Chu Ngọc Như lại gọi điện, giục Ngụy Dư đặt vé. Ngụy Dư không muốn vì chuyện này mà chọc giận bà, liền đặt vé trở về Hoài Thành.

Lý Hà Nghiên chống khuỷu tay lên lan can, cong lưng, phòng khách phía sau anh đang bật TV, Trình Tiểu Vũ, Kinh Kinh và những người khác đang chơi đùa ầm ĩ.

Ngôi nhà này được ba mẹ Uông Dương mua khi Uông Dương đang học trung học dạy nghề, nhân lúc giá nhà rẻ nên định dùng làm nhà tân hôn của Uông Dương trong tương lai. Giá nhà đất mấy năm nay tăng chóng mặt nên căn nhà này không lỗ.

Lý Hà Nghiên cụp mắt xuống, trầm ngâm nhìn điện thoại.

Một lúc sau, giọng dì Uông từ trong phòng khách truyền đến: “Đừng chơi nữa, mau đi ăn cơm, Nghiên Tử, cháu mau vào đi.”

Lý Hà Nghiên cất điện thoại di động đi vào nhà, dì Uông cởi tạp dề nói với Lý Hà Nghiên: "Tối nay đừng về, ăn cơm xong liền ở chỗ Uông Dương ngủ một đêm, ngày mai đến nhà dì ăn cơm."

Uông Dương bưng bát đũa đi ra: "Mẹ, mẹ không ăn sao?"

"Các con ăn đi, mẹ phải về nhanh, nếu không ba con thừa lúc mẹ không ở nhà, ba con lại uống say."

Dì Uông vừa rời đi, Uông Dương lén lút từ trong phòng ngủ lấy ra một thùng bia.

"Chết tiệt, cậu còn giấu trong phòng, bây giờ không phải học cấp ba, dì Uông còn quản cậu uống rượu bia?" Hoàng Tử nói.

"Mẹ tôi không thích ba tôi uống rượu, nếu như bà ấy nhìn thấy thùng bia này, còn không lột da tôi à?"

Uông Dương lấy ra vài lon đặt lên bàn, mọi người bắt đầu mở ra uống.

Kinh Kinh vươn tay lấy bia, Hoàng Tử ném cho cô ấy một lon nước dừa: "Em uống cái này đi, cho nở ngực."

Kinh Kinh lườm anh một cái: "Ngực em không đủ lớn sao?"

Hoàng Tử ôm lấy eo cô ấy cười xấu xa và thì thầm, như này không phải do anh xoa lớn à.

Lý Hà Nghiên dựa vào lưng ghế, ngón tay đặt trên lon bia, một tiếng cười nhẹ phát ra từ trong cổ họng anh.

Kinh Kinh nóng mặt: "Em cứ uống, kệ anh."

Hoàng Tử: "Em đến kỳ kinh nguyệt, uống rượu gì chứ?"

Kinh Kinh lúc này mới vui vẻ nói: "Vậy anh giúp em mở đi."

"Vâng, thưa bà cô."

Kinh Kinh nói chuyện với Tiểu Vũ: "Tôi nghe Uông Dương nói rằng cậu và Lý Hà Nghiên đã đi xem phim, xem gì vậy? Hay không?"

Trình Tiểu Vũ: "Nam chính khá đẹp trai."

"Có phải tên là Tống Duyên không? Hình như có quan hệ tình cảm với Tuyết Nhi." Kinh Kinh nói.

Trình Tiểu Vũ: "Tôi không biết anh ấy tên gì, tôi chỉ nhìn khuôn mặt của anh ấy, anh ấy rất đẹp trai."

Kinh Kinh nói với giọng điệu kỳ lạ: "Có đẹp trai bằng Lý Hà Nghiên không?"

Trình Tiểu Vũ nhìn Lý Hà Nghiên: "Không đúng, ai có thể đẹp trai bằng cậu ấy chứ."

Kinh Kinh nhất thời buột miệng nói: "Lý Hà Nghiên, anh định khi nào hẹn hò với Tiểu Vũ? Cậu ấy đã thích anh từ khi còn nhỏ, anh không biết sao?"

Bầu không khí chợt lạnh đi.

Kinh Kinh thầm mắng mình nhanh mồm nhanh miệng, Trình Tiểu Vũ, Uông Dương và Lý Hà Nghiên lớn lên cùng nhau. Uông Dương cũng biết Trình Tiểu Vũ có ý với Lý Hà Nghiên, nhưng Uông Dương còn chưa nói gì, cô ta đã vội vàng nhúng tay vào.

Kinh Kinh hối hận muốn chết, thực sự muốn cho mình hai bạt tai.

Uông Dương xoa dịu: “Mau ăn đi, mau ăn đi, mẹ tôi đã vất vả nấu nhiều món như vậy, sao các cậu còn nói nhảm nhiều như vậy?”

Hoàng Tử gắp cho Kinh Kinh một miếng sườn heo: "Ăn cũng không cản được miệng em."

Khi kết thúc bữa ăn, Kinh Kinh biết mình đã lỡ mồm  nên kéo Hoàng Tử nhanh chóng rời đi.

Trình Tiểu Vũ uống quá nhiều, ngồi xổm bên bồn hoa nôn mửa, thanh âm có chút mệt mỏi, nghe có chút thống khổ.

Lý Hà Nghiên đứng dưới đèn đường, đợi cô nôn sạch sẽ, mở nắp chai, đưa cho cô một chai nước suối, súc miệng.

Khi Trình Tiểu Vũ nôn xong, cô ấy đã tỉnh táo hơn một chút, xung quanh cô ấy là những thứ bẩn thỉu mà cô ấy nôn ra, cô ấy cũng cảm nhận được mùi hôi nên bịt mũi tránh đi.

"Cậu uống nhiều như vậy làm gì?"

Lòng bàn tay Trình Tiểu Vũ đổ mồ hôi, nắm chặt thân chai nước khoáng: "Cậu còn nhớ câu hỏi hôm sinh nhật mình hỏi cậu không?"

Lý Hà Nghiên khẽ nhíu mày.

Trình Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, nhìn qua rất tỉnh táo: "Cậu thích cô ấy, phải không?"

Trình Tiểu Vũ biết Lý Hà Nghiên đối xử với cô giống như anh đối xử với Uông Dương, anh là một người đàn ông giàu tình cảm. Nếu một ngày nào đó Trình Tiểu Vũ gặp tai nạn và nằm trên giường, anh sẽ giúp cô ngay cả khi anh mất tất cả. Nhưng nếu bạn muốn bắt cóc anh ấy để ở bên bạn bằng tình bạn thuở nhỏ thì thật viển vông, anh ấy không phải người như vậy.

Trình Tiểu Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc tỏ tình với anh, cô đã biết át chủ bài, vì vậy không cần phải đánh cược nữa.

Cho nên tối nay cô chỉ muốn hỏi anh có thích Ngụy Dư hay không, không phải là “tôi thích cậu”.

Lý Hà Nghiên liếc nhìn cô ấy và gật đầu.

Uông Dương mở cửa đi ra, nhìn thấy bên cạnh bồn hoa có một bãi nôn: "Mẹ kiếp, Trình Tiểu Vũ, cậu không sao chứ, hay là đêm nay ngủ lại nhà tôi."

Lý Hà Nghiên nhìn Uông Dương: "Cậu đưa cậu ấy về đi."

Lý Hà Nghiên đi ngang qua một vườn hoa, dừng lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng bên phải, so với những tòa nhà bên cạnh, tòa nhà này ít người sống hơn, chỉ có một vài tầng đèn sáng.

Lý Hà Nghiên ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, dừng lại ở một chỗ nào đó thật lâu, sau đó anh nhấc chân bước vào tòa nhà.

Khu dân cư cũ, không có thang máy, tường bong tróc từng mảng.

Lên tầng bảy, Lý Hà Nghiên lấy chìa khóa tra vào ổ khóa, vặn hai lần, cạch một tiếng, anh đặt tay lên nắm đấm cửa, giữ nguyên ở đó một lúc lâu cho đến khi đèn cảm biến trên đầu vụt tắt. .

Xung quanh im lặng, Lý Hà Nghiên giơ tay nhéo chính giữa lông mày, hít một hơi thật sâu, cuối cùng buông tay, rút ​​chìa khóa ra.

Anh ngồi xuống bậc thềm, rút ​​một điếu thuốc ra nhét vào miệng rồi lại nhìn vào điện thoại.

Lúc này Ngụy Dư vừa mới tắt đèn nằm xuống, điện thoại đột nhiên rung lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Lý Hà Nghiên.

Đơn giản và rõ ràng: Ngủ?

Ngụy Dư: Chưa ngủ.

Lý Hà Nghiên: Uông Dương cho tôi leo cây.

Lời nói không đầu không đuôi, nhưng Ngụy Dư hiểu ý của anh, cô không biết nên nói gì đành đáp "ừm".

Lý Hà Nghiên: Ừm nghĩa là gì?

Lý Hà Nghiên: Ghen hay không?

Hồi lâu không có hồi âm, màn hình điện thoại tối đen, một lúc sau mới sáng lên, một tin nhắn hiện lên.

Ngụy Dư: Lý Hà Nghiên, cậu thật kiêu ngạo.

Lý Hà Nghiên ngậm điếu thuốc, cầm điện thoại di động, nhếch khóe môi khẽ cười một tiếng, sau đầu khẽ đập đầu vào vách tường phía sau, ngẩng đầu lên, một mảng trăng sáng hiện in trên bầu trời đêm đen kịt.

Bình Luận (0)
Comment