"Nghiên tử à, tối qua bà nhìn thấy mẹ con."
Sau khi bà ngoại tỉnh lại, đôi mắt trầm đục ngơ ngác nhìn anh, miệng liên tục nói thầm câu này. Kể từ khi ba mẹ Lý Hà Nghiên qua đời, tình trạng của bà ngoại của anh không ổn định, thỉnh thoảng tốt lên một thời gian sau đó lại xấu đi.
Cho đến khi một năm trước, Lý Hà Nghiên đưa bà ngoại đi thăm bác sĩ tâm lý, hơn nửa năm sau đó, tinh thần của bà đã ổn định hơn. Lý Hà Nghiên dần dần nhẹ nhõm, không ngờ đêm qua bà ngoại lén lút một mình bắt taxi đến nhà của ba mẹ anh, ngồi suốt nửa ngày, đến khi trời tối, vì bà không nhìn rõ bậc thang nên đã ngã.
Lý Hà Nghiên an ủi bà một lúc, sau đó cho bà ăn một ít cháo trắng. Anh chờ đến khi bà ngoại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mới ra ngoài. Lý Hà Nghiên đóng cửa phòng bệnh lại, đi đến cuối hành lang rồi châm một điếu thuốc.
Điện thoại reo lên, Lý Hà Nghiên cầm điện thoại bằng một tay để nghe, Uông Dương nói rằng đang ở ngoài cửa phòng bệnh nhưng không thấy anh nên hỏi anh đang ở đâu.
Lý Hà Nghiên tựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn góc trần, có một mạng nhện màu trắng hình thành, trên mạng nhện có một con nhện nhỏ đang chậm rãi bò.
Anh nhả điếu thuốc ra, nhìn sang chỗ khác: "Ở cuối hành lang."
Cúp điện thoại không lâu sau, Uông Dương mở cửa thoát hiểm ra: "Tôi vừa đi phòng bệnh kiểm tra, bà ngoại vẫn đang ngủ."
Lý Hà Nghiên ừ một tiếng.
Uông Dương đi tới, tựa vào tường bên cạnh Lý Hà Nghiên: "Tối hôm qua tôi đưa Ngụy Dư về nhà, cô ấy hỏi vài câu."
"Hỏi chuyện gì?"
“Tôi hỏi cô ấy rằng hai người có ở bên nhau không, cô ấy nói không.” Uông Dương nói: “Sau đó, cô ấy hỏi tôi rằng cậu có nhiều bạn gái cũ phải không, tôi nói có Trình Tiểu Vũ ở cạnh, những cô gái khác không thể lại gần cậu. Nhân tiện, tôi kể rằng chúng ta sống trong cùng một tiểu khu lúc nhỏ, sau đó vì tôi lỡ miệng nên cô ấy hỏi về ba mẹ cậu."
Lý Hà Nghiên cụp mắt xuống, trầm ngâm nhìn điếu thuốc trong tay.
Uông Dương bên cạnh tiếp tục nói: "Tại sao Ngụy Dư biết chuyện của ba mẹ cậu? Cậu có nói với cô ấy không?"
“Tối hôm chú hai đến gặp tôi, cô ấy ở ngoài cửa nghe thấy.” Lý Hà Nghiên cau mày nói: “Nhưng cô ấy chỉ biết chuyện của ba tôi thôi.”
Uông Dương suy nghĩ một chút, liền biết vấn đề là ở mình: "Anh Nghiên, tôi có chuyện giấu cậu, lúc chúng ta đi chơi ở biệt thự suối nước nóng, lúc đó cậu về phòng rồi, tôi thì uống say quá, khi Tống Lộ hỏi về việc gia đình cậu, tôi đã lỡ nhắc đến việc ba mẹ cậu mất, có lẽ Tống Lộ đã nói với Ngụy Dư. "
Lý Hà Nghiên trầm mặc một hồi, đột nhiên nhớ tới hôm đó anh đưa cô đi ăn khuya, khi gặp anh Đông, cô uống chút rượu, lúc trở về anh hỏi cô có chuyện gì mà cần uống rượu giải tỏa, cô hỏi lại rằng anh không có sao?
Uông Dương lau mặt: "Anh Nghiên, chuyện này ngày hôm ấy tôi sơ suất, nhưng tôi chỉ nói qua cho Tống Lộ thôi chứ không nói cụ thể."
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
"Bà ngoại nằm viện, cậu còn tiền không, hay là gọi điện thoại cho chú hai của cậu?"
Lý Hà Nghiên bập điếu thuốc, nhìn Uông Dương, giễu cợt nói: "Ông ấy dựa dẫm vào vợ, còn tôi đi vay tiền ông ấy, chuyện hài gì vậy?"
Gia đình thím của Lý Hà Nghiên rất giàu có, có nhà máy riêng, thím anh là con gái duy nhất. Chú thứ hai của Lý Hà Nghiên ở rể, không có tài cán gì, nhưng may mắn cưới được một người vợ tốt nên sống rất tốt. Thím anh chỉ hướng đông, chú hai không dám đi hướng tây, đúng là một tên hèn nhát.
“Ở đây tôi cũng không có tiền, hay là mượn mẹ tôi một ít?” Uông Dương lo lắng.
"Không cần, tôi chưa đến mức sơn cùng thủy tận, còn có một ít tiền tiết kiệm, hơn nữa còn có lương hưu của ông ngoại."
(*) Sơn cùng thủy tận: mang nghĩa bế tắc, đường cùng.
Kể từ khi Uông Dương đưa cô trở về vào đêm hôm đó, Ngụy Dư không gặp lại Lý Hà Nghiên, anh cũng không trở về trong hai ngày qua, cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt.
Chu Ngọc Như gọi điện cho cô, Ngụy Dư do dự một hồi nhưng vẫn bắt máy. Trong điện thoại, hai người tránh nói về việc cô trở về thành phố Y vào lúc nửa đêm mà nói về những chuyện tầm phào khác. Ba mẹ kiểu Trung Quốc không giỏi cúi đầu trước con cái, Chu Ngọc Như cũng vậy. Cả Ngụy Dư và Chu Ngọc Như đều hiểu ngầm như vậy, hai mẹ con trò chuyện hòa bình trong mười phút trước khi cúp điện thoại.
Ngụy Dư lại ngồi trước bàn lật giở sách một hồi, cô không thể tập trung tinh thần. Cô nhìn điện thoại một lúc, đã mười giờ tối, nhưng cô lại không thấy buồn ngủ. Ngụy Dư đi vào phòng vệ sinh, liếc nhìn bộ quần áo bẩn mà cô đã thay.
Thực ra, trên sân thượng có một chiếc máy giặt, Ngụy Dư đã vài lần thấy những thanh niên sống ở đây ném tất và đồ lót có mùi của bọn họ vào đó giặt, cô thực sự không thể vượt qua chướng ngại tâm lý này nên quyết định tự giặt quần áo bằng tay.
Ngụy Dư không có nhiều quần áo, chưa đến nửa tiếng đã giặt xong rồi phơi khô. Cô xách chậu nhựa xuống tầng, vừa bước xuống hai bậc đã bị một bóng người trong hành lang làm giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện là Lý Hà Nghiên.
Ở hành lang tầng thượng này, mấy ngày nay bóng đèn bị hỏng, không có người tới sửa. Mọi người chỉ lên đây khi giặt giũ nên cũng không ai thúc giục chủ nhà thay bóng đèn.
Sắc mặt Ngụy Dư dịu đi, đi xuống mấy bước: “Cậu trở về lúc nào vậy?”
“Nửa tiếng trước.” Lý Hà Nghiên đứng thẳng người, ánh mắt rơi vào chậu nhựa mà cô đang cầm, “Muộn như vậy còn giặt quần áo sao?”
"Bà ngoại của cậu thế nào rồi?"
“Không sao, hai ngày nữa là có thể xuất viện.” Lý Hà Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, “Có đói bụng không, đi ăn cơm với tôi.”
"Trễ như vậy mà cậu còn chưa ăn?"
"Bận." Anh nói.
Ngụy Dư trở lại trong phòng, thay quần áo rồi cùng anh ra ngoài.
Hình như sau khi trở về anh đã tắm, trên người vẫn còn mùi sữa tắm quen thuộc.
"Tối nay cậu có đến bệnh viện không?"
"Có."
Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ, lần này họ không đi quán thịt nướng. Lý Hà Nghiên bước vào quán mì, Ngụy Dư đi theo sau, anh gọi món mì thịt bò rồi ngẩng đầu nhìn Ngụy Dư và ra hiệu cho cô gọi món.
Ngụy Dư lắc đầu: "Tôi không đói."
Lý Hà Nghiên để thực đơn xuống, người phục vụ xác nhận: "Chỉ một mì thịt bò thôi ạ?"
Lý Hà Nghiên nhàn nhạt nói: "Ừ."
Trong khi Lý Hà Nghiên đang ăn mì, Ngụy Dư rót một ly nước và lặng lẽ uống.
Lý Hà Nghiên chậm rãi ăn xong, đặt đũa xuống, lấy ra hai tờ khăn giấy lau khóe miệng: "Uống ngon không?"
Ngụy Dư đặt ly xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Nước lọc có thể ngon sao?”
Lý Hà Nghiên cười nói: "Muốn biết cái gì, hiện tại có thể trực tiếp hỏi tôi."
“Uông Dương nói với cậu à?” Ngụy Dư bình tĩnh hỏi.
Lý Hà Nghiên không phản bác.
Ngụy Dư lại nói: "Tôi hỏi thì cậu sẽ nói?"
Lý Hà Nghiên nhìn cô chằm chằm một hồi: "Xem cô hỏi cái gì đã."
Ngụy Dư hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Không có gì muốn hỏi."
Lý Hà Nghiên cười khẽ: "Thật sao?"
Ra khỏi tiệm mì, Lý Hà Nghiên tiễn Ngụy Dư đến đầu ngõ, sau đó quay người rời đi.
Trước khi Ngụy Dư bước vào cửa, cô dừng lại nhìn bóng dáng gầy gò của anh dưới ánh đèn đường, anh mặc một chiếc áo phông trắng đã bị mất độ co giãn sau khi giặt nhiều lần, chiếc áo phông bị gió đêm thổi bay dính sát trên người anh rồi lại phập phồng như thể trái tim còn đập.
Anh thực sự không sợ lạnh.
Ngụy Dư thầm nghĩ.
Khi Lý Hà Nghiên trở lại bệnh viện, Uông Dương đang ngồi trên một chiếc ghế trong phòng bệnh, đã tắt âm khi chơi trò chơi .
Lý Hà Nghiên mở cửa đi vào, đá vào chân Uông Dương: "Về đi."
Uông Dương không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại: “Cậu về đi, mẹ tôi đuổi tôi đến bệnh viện thay ca cho cậu, đêm nay tôi sẽ không rời đi, ở lại đây trông."
Lý Hà Nghiên cười lạnh một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Uông Dương nói: "Anh Nghiên, cậu đang hẹn hò với Ngụy Dư phải không?"
Lý Hà Nghiên không nói gì, lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu bỏ vào miệng cắn một hơi nhưng không châm. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện vang lên tiếng còi xe cứu thương.
Uông Dương: "Không phải Tống Lộ nói cậu quen bạn trai cũ của Ngụy Dư sao? Thực sự quen?"
"Ừ."
Uông Dương: "Mối quan hệ của cậu với bạn trai cũ của cô ấy thế nào?"
"Cũng được."
Sau khi một ván game kết thúc, Uông Dương đặt điện thoại xuống: "Vậy nếu cậu ở bên Ngụy Dư thì đối mặt với bạn trai cũ của cô ấy như thế nào? Không phải đều nói không được tán bạn gái của anh em sao?"
Lý Hà Nghiên cầm điếu thuốc lên, nhớ lại lần gặp mặt trước, anh tùy tiện nói một câu: "Xem cô hỏi gì đã”, vẻ mặt cô liền trầm xuống, trong lòng nổi lên một trận khó chịu, dụi dụi điếu thuốc trong tay, thản nhiên nói: "Bọn họ đã chia tay rồi."
“Như vậy cũng không tốt lắm, dù sao cũng là bạn gái cũ.” Uông Dương lại chạm vào cánh tay của Lý Hà Nghiên, “Anh Nghiên, cậu từng gặp Ngụy Dư rồi?”
Lý Hà Nghiên do dự nói: "Chưa từng gặp."