Sau khi Lâm Giang Uyển quay về, Ngụy Dư tìm được một công việc bán thời gian. Điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là tiết kiệm tiền đóng học phí và đi thực tập ở công ty. Tiền lương thực tập như muối bỏ biển, sau khi trừ đi tiền thuê nhà, không biết cô sẽ phải tiết kiệm bao lâu nữa.
Về phần quan hệ hiện tại giữa cô và Chu Ngọc Như, Chu Ngọc Như chắc chắn sẽ không cho cô học phí để cô học cao học nên cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ngụy Dư làm việc trong một quán cà phê ở khu du lịch, với mức lương khoảng bốn nghìn tệ, tan làm sau 10 giờ tối. Lý Hà Nghiên lái xe mô tô đến đón cô mỗi tối.
Khi màn đêm buông xuống, tiếng xe cộ huyên náo.
Ngụy Dư vòng tay qua eo anh, cùng anh băng qua dòng xe hỗn loạn. Hai bên là những ánh đèn đang vụt xa nhanh chóng và những tòa nhà cao tầng điểm xuyết bằng đèn neon, lướt qua trước mắt như đèn kéo quân.
Gió đêm hiu hiu, lần đầu tiên Ngụy Dư cảm thấy ở một thành phố xa lạ, cô có chỗ để dựa vào.
Hai tay cô ôm chặt eo của anh. Lý Hà Nghiên chú ý tới, trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Giọng nói của anh bị gió thổi từ phía trước, có chút mờ ảo.
Ngụy Dư úp mặt vào vai anh, nhỏ giọng nói: "Không có gì, em chỉ cảm thấy ngồi sau lưng anh như vậy rất thoải mái."
“Vậy thì anh lái xe chậm hơn nhé?” Giọng nói của anh mang theo ý cười.
“Ừm, lái xe chậm thôi.” Ngụy Dư cười nói.
Xe dừng ở đầu ngõ, Lý Hà Nghiên cởi mũ bảo hiểm, tùy ý chải lại mái tóc bù xù: "Khi nào quán cà phê của em nghỉ?"
"Ngày mai nghỉ."
Lý Hà Nghiên nhìn cô: “Đặt vé về chưa?”
Ngụy Dư nói: "Đặt từ hai ngày trước rồi."
"Đặt vé lúc mấy giờ, ngày mai anh đưa em ra bến xe nhé?"
“Không cần.” Ngụy Dư nói, “Ngày mai Tống Lộ sẽ tới đón em.”
Lý Hà Nghiên không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Vậy được, về đến nhà thì nhắn tin cho anh."
Lý Hà Nghiên cũng không sống ở phòng trọ mà trở về nhà của bà ngoại. Ngụy Dư đã nhắn tin cho Tống Lộ, nếu Lý Hà Nghiên hỏi thì giúp cô giấu anh.
Tống Lộ gọi điện đến, khó hiểu hỏi: "Sao cậu không đến nhà Lý Hà Nghiên ăn Tết. Dù sao hiện tại hai người đang hẹn hò, đến nhà bạn trai ăn Tết cũng không có gì lạ."
Ngụy Dư cười nói: "Quên đi, dù sao bọn mình mới hẹn hò không bao lâu."
Tống Lộ gật đầu: “Đúng rồi, mẹ cậu không nhắn tin bảo cậu về ăn tết sao?”
Ngụy Dư ngữ khí thản nhiên: "Không, sau trận cãi vã hôm đó, mình và mẹ chưa liên lạc với nhau."
Tống Lộ: "Hay là cậu đến nhà mình đi?"
"Đừng, thực sự không sao đâu, đừng lo lắng cho mình."
"Không phải sợ người khác đoàn tụ gia đình còn cậu trốn trong phòng trọ nước mắt lưng tròng ăn mì gói sao?" Tống Lộ cũng bị tưởng tượng của bản thân lây nhiễm, "Nghĩ lại cũng thật đáng thương, cậu thật sự không muốn đến nhà mình sao?"
Ngụy Dư cúi đầu, dùng ngón tay mân mê chiếc bút dạ đen trong ống đựng bút, cười nói: "Thật sự không cần."
Hai người hàn huyên một hồi mới cúp điện thoại.
Hầu hết người ở trong khu nhà cho thuê đều đã về hết, chỉ còn phòng của Ngụy Dư ở tầng này là còn sáng đèn.
Sáng sớm mùng 1 Tết, Ngụy Dư tắm rửa xong xuôi, cô xuống nhà mua ít trái cây và mấy thùng mì gói. Đến trưa, hầu hết các cửa hàng sẽ đóng cửa.
Cô xách chiếc túi đi về phía con ngõ, dưới chân cột điện, chú chó vàng vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Khi Ngụy Dư lần đầu tiên chuyển đến đây, chú chó ấy sẽ sủa hai tiếng mỗi khi nhìn thấy cô.
Sau này, có lẽ do cô thường xuyên ra vào đây, chú chó không sủa cô nữa.
Ngụy Dư chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy xúc xích vừa mua ra, xé lớp vỏ ngoài rồi đặt xuống đất.
Chú chó vàng cúi đầu, lại dùng mũi ngửi ngửi, có lẽ xác nhận đây là thứ ăn được nên hạ thấp cảnh giác, li.ếm miếng xúc xích.
Trở lại phòng trọ, Ngụy Dư đem bộ quần áo tối qua thay ra lên sân thượng giặt, thỉnh thoảng nghe thấy mấy tiếng pháo nổ rải rác bên ngoài. Quần áo mùa đông vừa dày vừa nặng, khi vắt khô quần áo, cổ tay cô bị đau. Sau khi Ngụy Dư giặt xong thì đem phơi. Cô đứng trên sân thượng tòa nhà tận hưởng gió thổi một lúc rồi mới đi xuống.
Ngụy Dư đun nước nóng, xé gói mì ăn liền, mở gói gia vị. Chuông điện thoại vang lên, Ngụy Chí Thành gửi cho cô phong bao lì xì một nghìn, bảo cô mua thứ gì đó cho bản thân.
Có lẽ Ngụy Chí Thành bí mật gửi số tiền này cho cô sau lưng Chu Ngọc Như. Ngụy Dư không nhận lì xì, cô nhắn tin chúc mừng năm mới cho Ngụy Chí Thành rồi đặt điện thoại xuống.
Nước nóng sôi, Ngụy Dư đứng dậy định đổ vào mì thì có tiếng gõ cửa.
Cô nghi hoặc đi mở cửa, nhìn thấy Lý Hà Nghiên ở ngoài cửa, cô sửng sốt một chút, Lý Hà Nghiên liếc nhìn cô một cái: "Em lừa anh?"
“Làm sao mà anh biết?” Ngụy Dư đặt ngón tay lên khung cửa.
“Tống Lộ gửi tin nhắn cho anh.” Lý Hà Nghiên nói.
Ngụy Dư để anh vào, thấy ánh mắt của Lý Hà Nghiên rơi vào thùng mì ăn liền trên bàn, cô giơ tay đặt chồng sách che đi, Lý Hà Nghiên nhướng mày, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt cô: “Vừa rồi ăn mì gói?"
"Giờ này cũng không ai bán đồ ăn nên em tùy tiện ăn thôi."
Lý Hà Nghiên nhíu mày: "Đi thay quần áo, anh dẫn em đến nhà bà ngoại ăn cơm."
Ngụy Dư có chút do dự, cô không muốn để Lý Hà Nghiên biết chuyện này chính là vì là không muốn quấy rầy ông bà ngoại của anh.
Lý Hà Nghiên tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cô: "Lúc anh đi có nói với ông bà rằng sẽ đưa em về ăn cơm."
Nghe anh nói như vậy, Ngụy Dư không còn cách nào khác, đành phải đi tới tủ lấy một bộ quần áo, sau đó đi vào phòng vệ sinh thay quần áo.
Bốn mươi phút sau, Ngụy Dư đi theo Lý Hà Nghiên đến tiểu khu của ông bà ngoại. Đêm qua tuyết rơi, thảm thực vật xanh tốt ở trong tiểu khu bị bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.
Hai người vừa đi vào hành lang, điện thoại di động của Lý Hà Nghiên vang lên, là ông ngoại gọi tới, hỏi anh đã tới chưa.
Lý Hà Nghiên nói: "Cháu đang ở dưới tầng rồi."
Khi bọn họ đến tầng bốn, Lý Hà Nghiên giơ tay bấm chuông cửa, vừa rồi vội vàng đi nên anh không mang theo chìa khóa.
Bà ngoại đi tới mở cửa, nhìn thấy Ngụy Dư đứng bên cạnh Lý Hà Nghiên, trên mặt bà lộ ra nụ cười: "Đến rồi à, mau vào đi."
Ngụy Dư gọi một tiếng chào bà ngoại.
Lý Hà Nghiên đưa dép lê cho cô, nửa đùa nửa thật: "Miệng khá ngọt."
Ngụy Dư khẽ liếc anh một cái.
Lý Hà Nghiên đi tới xoa tay cô: "Ông ngoại đang nhìn."
Ngụy Dư quay đầu lại, liền thấy ông cầm muỗng từ trong phòng bếp đi ra, đứng ở đó nhìn hai người bọn họ. Mặt Ngụy Dư nóng bừng, cô gật đầu với ông cụ, gọi ông ngoại.
"Nào, đừng ngại, coi như nhà của mình."
Ngôi nhà của ông bà ngoại anh nằm trong một khu chung cư cũ, đồ nội thất đều có màu gỗ óc chó đen phổ biến, mang nét đẹp của thời gian. Ngụy Dư ngồi xuống sô pha, bà ngoại rửa sạch hoa quả mang ra giục cô ăn.
Thịnh tình khó thể chối từ, Ngụy Dư cầm lấy một quả cam trong tay. Bà ngoại mỉm cười nhìn cô, ngữ khí dịu dàng: “Lát nữa ăn tối xong, hãy ở lại đây một đêm, cháu ngủ trong phòng của Nghiên Tử, còn nó ngủ ngoài phòng khách."
Lý Hà Nghiên cười nói: "Bà ngoại, cháu ngoại của bà là ai?"
Bà ngoại hàn huyên một hồi, sau đó đứng dậy: "Cháu ngồi với Tiểu Dư đi, để bà vào bếp giúp ông ngoại cháu."
Bà ngoại vừa đi, Lý Hà Nghiên liền nói: "Vào phòng của anh xem không?"
Ngụy Dư đứng dậy và đi theo anh. Phòng của Lý Hà Nghiên không lớn, nhưng có thể thấy rằng có dấu vết anh sống trong đó khi còn nhỏ. Ngụy Dư đi đến giá sách, có một số sách giáo khoa từ cấp hai và cấp ba của anh, cũng có một số sách về ngôn ngữ lập trình.
Ngụy Dư tùy ý rút một cuốn sách hóa học cấp ba, lật qua lật lại, đột nhiên đôi mắt cô dừng lại ở một trang nào đó, có một bức ảnh kẹp giữa những trang sách.
Ngụy Dư lấy ra xem, đó là bức ảnh Lý Hà Nghiên tám hoặc chín tuổi chụp chung với một người phụ nữ.
Thấy Ngụy Dư cầm sách không nhúc nhích, Lý Hà Nghiên đi tới, nhìn thấy bức ảnh trong tay cô, anh khẽ nhíu mày, Ngụy Dư quay đầu nhìn anh: “Đây là mẹ anh sao?”
Lý Hà Nghiên khẽ ừ một tiếng.
Ngụy Dư đem ảnh chụp nhét vào trang sách, đặt trở lại trên giá: "Anh và mẹ rất giống nhau."
“Bình thường.” Lý Hà Nghiên chiếu lệ.
Ngụy Dư mấp máy khóe miệng. Lý Hà Nghiên cau mày, đột nhiên nói: "Có thể đừng nói đến chuyện này không?"
Ngụy Dư nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó gật đầu: "Anh không muốn nói, vậy thì không nói."
Ngụy Dư lướt qua Lý Hà Nghiên, Lý Hà Nghiên nắm tay cô, ấn cô vào giá sách, nhướng mày đánh giá cô, tựa như đang thử xem cô có tức giận hay không.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Lý Hà Nghiên buông ra, Ngụy Dư đứng thẳng người, điều chỉnh lại sắc mặt, quay đầu nhìn về phía cửa.
Bà ngoại cười nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta ra ngoài ăn thôi.”
Tay nghề nấu nướng của ông ngoại Lý Hà Nghiên thực sự rất tốt, ông đã nấu thêm một số món ăn mang ngụ ý, trong đó có đậu phụ hầm cá diếc.
Bà ngoại nói: “Bà nghe Nghiên Tử nói cháu rất thích món canh này, lát uống thêm hai bát nữa.”
Ngụy Dư cười đồng ý.
Trên bàn ăn, bà ngoại thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Ngụy Dư: “Ăn nhiều một chút, nhìn cháu gầy quá.”
Ngụy Dư rất phối hợp, dù sao cũng là tâm ý của bà cụ nên cô ăn sạch hết.
Sau bữa ăn, Ngụy Dư giúp bà ngoại dọn dẹp bát đĩa, bà ngoại dùng giẻ lau vết dầu mỡ trên quầy bếp: "Có lúc Nghiên Tử rất nóng tính, cháu đừng so đo với nó."
Ngụy Dư: "Cháu biết rồi, bà ngoại."
Bà ngoại thở dài: "Nghiên Tử cũng là một đứa trẻ tội nghiệp."