Vòng hai của Đại học Thanh Hoa kéo dài hai ngày. Buổi tối ngày thi xong, Ngụy Dư và Lý Hà Nghiên đáp chuyến bay muộn nhất trở về thành phố Y.
Ngày Ngụy Dư nhận được cuộc gọi từ một giáo viên ở Đại học Thanh Hoa là khi cô và Tống Lộ hẹn nhau đi ăn.
Tống Lộ gần đây đang làm thực tập sinh tại công ty Internet của chú mình, mỗi ngày lê lết đi sớm về muộn đã trở thành thường lệ. Hôm nay cô ấy phải phàn nàn với Ngụy Dư về cuộc sống thực tập khó khăn như thế nào.
Tống Lộ than thở một hồi rồi chuyển đề tài: "Khi nào thì có kết quả vòng hai?"
Ngụy Dư nói: "Có lẽ trong vòng hai ngày tới."
"Cũng sắp rồi."
Vừa dứt lời, điện thoại của Ngụy Dư vang lên, là cuộc gọi lạ, Ngụy Dư nhấn nút nghe máy, là một giáo viên ở Đại học Thanh Hoa thông báo rằng cô đã trúng tuyển và danh sách trúng tuyển sẽ được công bố trên trang web chính thức của trường vào buổi chiều, đến lúc đó cô có thể vào trang web chính thức để xác nhận.
Ngụy Dư nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Tống Lộ chống đũa nhìn cô: "Ai vậy?"
"Giáo viên Đại học Thanh Hoa."
"Thông báo kết quả vòng hai cho cậu à?" Tống Lộ so với cô còn kích động hơn, "Thế nào? Thế nào? Đỗ rồi?"
Ngụy Dư mỉm cười gật đầu, Tống Lộ cầm ly rượu trong tay, cụng ly với Ngụy Dư: "Chúc mừng nhé."
Buổi tối trở lại ký túc xá, Ngụy Dư đăng nhập vào trang web tuyển sinh sau đại học của Đại học Thanh Hoa và thấy tên cô trong danh sách dự kiến nhập học, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể được hạ xuống.
Lý Hà Nghiên mở cửa đi vào, thấy máy tính của cô đang mở, anh đi tới thì nhìn thấy tên cô: "Trúng tuyển rồi?"
Ngụy Dư nhẹ nhàng ừ.
Lý Hà Nghiên nói: "Vậy tối mai mời đám người Uông Dương ăn cơm, mở tiệc ăn mừng."
Ngụy Dư ngẩng đầu nhìn anh: "Chờ em về rồi nói sau."
Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Em đi đâu?"
Ngụy Dư: “Ngày kia anh trai em kết hôn nên em phải trở về một chuyến.”
Sau khi đi ăn với Tống Lộ vào buổi chiều, Ngụy Dư nhận được tin nhắn từ Chu Ngọc Như, bảo cô ngày mai quay về, nói rằng ngày cưới của Ngụy Đào đã được định là ngày kia.
Ngụy Dư: "Anh muốn đi cùng em không?"
Lý Hà Nghiên nhìn chằm chằm cô: "Em nghiêm túc thật à?"
Ngụy Dư gật đầu.
“Nếu anh đến thì mẹ em sẽ đuổi anh ra ngoài nhỉ?” Lý Hà Nghiên cười nói: “Đi đi, khi nào về thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”
Lần này Ngụy Dư về nhà, Ngụy Chí Thành lái chiếc xe van màu xám đến bến xe đón cô.
Ngụy Chí Thành khoanh tay tán gẫu với tài xế bên cạnh, thấy cô xách vali đi ra thì ông ngừng nói: “Thôi, con gái tôi ra ngoài rồi, không nói chuyện với ông nữa."
Ngụy Dư gọi ba từ xa.
Ngụy Chí Thành cười nhận lấy vali từ trong tay Ngụy Dư, nói: "Lên xe đi."
Ngụy Dư ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn. Ngụy Chí Thành bỏ vali vào cốp xe, ngồi vào ghế lái: “Con có thi đỗ thạc sĩ không?”
Ngụy Dư: "Đỗ rồi ạ."
"Trường nào?"
"Thanh Đại ạ."
Ngụy Chí Thành hơi kinh ngạc, nói: "Đại học Thanh Hoa đó á?"
Ngụy Chí Thành không đọc nhiều sách, cũng không biết nhiều về các trường đại học ở Trung Quốc, nhưng ít nhiều ông cũng đã nghe nói về Đại học Thanh Hoa. Ngụy Chí Thành xoay vô lăng, cười nói: "Con gái ba thật lợi hại."
Ngụy Dư mím môi cười.
Xe chạy được một lúc, Ngụy Chí Thành lại nói: “Bao lì xì Tết lần trước ba cho con là mẹ con bảo ba chuyển đấy.”
Ngụy Dư khẽ ừ một tiếng.
Ngụy Chí Thành: “Mẹ con đúng là trọng nam khinh nữ, nhưng bà ấy không phải là người xấu tính, nếu không cuối cùng sao bà ấy lại để con đến Đại học Y. Nếu bà ấy thực sự không muốn, ba cũng sẽ không thuyết phục được, con biết ba con không có bản lĩnh gì, nhà này đều nghe lời mẹ con."
Ngụy Dư nói: "Ba, con không giận mẹ nữa."
Ngụy Chí Thành cười nói: "Không giận là tốt, không giận là tốt, người một nhà phải hòa thuận."
Xe đến dưới lầu, Ngụy Dư cùng Ngụy Chí Thành đi lên tầng, trên lan can cầu thang treo đầy bóng bay đủ màu sắc, kéo dài đến tận tầng bảy.
Ngụy Dư: "Đây là ba và mẹ làm sao?"
“Không phải, đám bạn của anh con làm đấy.” Ngụy Chí Thành nói, “Trông thế này có phải rất vui mừng không?”
Ngụy Dư cười: "Vâng."
Hai người vào nhà. Trong nhà, ngoài Chu Ngọc Như còn có em họ Lương Hinh. Lương Hinh đang ngồi trên ghế sô pha chơi bóng bay, trên sàn phòng khách đã chất đầy mấy quả bóng bay lớn nhỏ khác nhau.
Lương Hinh nói: "Chị, chị về rồi, nhanh giúp em thổi bóng bay, em mệt lắm rồi."
Ngụy Dư: "Chờ chị cất vali vào phòng ngủ."
Ngụy Dư đẩy vali vào phòng, vừa quay người liền thấy Chu Ngọc Như từ phòng bếp đi ra, đi đến cửa phòng ngủ. Ngụy Dư chủ động gọi mẹ, Chu Ngọc Như nói: "Rửa tay trước đi rồi ăn cơm, mẹ nấu mì cho con rồi."
Bầu không khí giữa hai người vẫn có chút không tự nhiên.
Ngụy Dư xoay người vào phòng vệ sinh để rửa tay, sau đó ngồi vào bàn ăn ăn mì.
Chu Ngọc Như đi vào phòng khách, gọi Lương Hinh: "Lương Hinh, cháu cũng ăn chút đi."
“Bác cả, con không đói, để chị ăn đi.” Lương Hinh nói, “Lát nữa con đói sẽ gọi đồ ăn về.”
Sau khi ăn một bát mì, Ngụy Dư rửa chén và làm bóng bay với Lương Hinh trong phòng khách.
Lương Hinh lặng lẽ hỏi: "Chị, chị có bạn trai rồi phải không?"
Ngụy Dư liếc cô bé một cái: "Làm sao em biết?"
"Đương nhiên là nghe mẹ em nói, nghe nói anh ấy là côn đồ?"
Ngụy Dư cười: "Không phải."
"Thật không, nhưng chính mẹ em nghe bác cả nói rằng anh ấy không học đại học gì cả." Lương Hinh lại nói, "Chị, em tưởng người chị thích sẽ giống kiểu nam sinh ưu tú trong phim truyền hình."
Ngụy Dư cười: "Kiểu nào?"
"Không thể diễn tả được, dù sao cũng rất ưu tú, là kiểu lớn lên rất đẹp trai."
"Ừm, anh ấy khá đẹp trai."
Lương Hinh phấn khích: "Vậy chị có ảnh của anh ấy không, cho em xem với, anh ấy đẹp trai đến mức nào?"
Ngụy Dư: "Không có."
Lương Hinh bị dội một gáo nước lạnh, lập tức mất hứng thú: "Chắc chắn không phải là một người đẹp trai."
Ngụy Dư bật cười, bỗng nhiên có tin nhắn đến, là của Lý Hà Nghiên. Ngụy Dư xem qua và gửi lại tin nhắn cho anh.
Lương Hinh lại thò qua, không chịu từ bỏ: "Vòng bạn bè của anh ấy không có đăng ảnh tự sướng gì sao?"
"Anh ấy không chụp kiểu vậy."
Lương Hinh suy nghĩ một chút, sau đó quay lại: "Nghe chị nói như vậy, em nghĩ anh ấy có thể đẹp trai một chút. Nói chung, đàn ông xấu thích đăng ảnh tự sướng trên vòng bạn bè, trong khi đàn ông đẹp trai rất ít đăng."
Lý Hà Nghiên đột nhiên gọi đến, cô bấm nút nghe. Lý Hà Nghiên nghe được những lời Lương Hinh nói: "Bên cạnh em là ai vậy?"
Ngụy Dư về phòng ngủ, đóng cửa lại: "Em họ của em."
"Cô bé vừa mới nói gì vậy, cái gì mà xấu với đẹp trai."
Ngụy Dư ngồi xuống giường: “Nó hỏi em trông anh thế nào, có ảnh của anh không.”
Lý Hà Nghiên khẽ cười một tiếng: "Em thấy anh thế nào?"
"Bình thường."
Lý Hà Nghiên hừ nhẹ một tiếng: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
Ngụy Dư cười cười, nghe thấy tiếng cười của cô, khóe mắt anh cong lên: "Khi nào thì quay về?"
"Chắc không nhanh được."
Lý Hà Nghiên ừm một tiếng thở dài.
Ngụy Dư nói tiếp: "Có lẽ nếu anh tới tìm em, em có thể quay về sớm một chút."
“Vậy em đợi đấy.” Anh thì thầm.
Sau cuộc điện thoại ngày hôm đó, mặc dù Lý Hà Nghiên bảo cô đợi nhưng Ngụy Dư không tin lắm, cô không nghĩ rằng anh sẽ thực sự đến tìm cô.
Vào ngày cưới của Ngụy Đào, Ngụy Dư phải cùng Ngụy Đào đi đón dâu, nhà mẹ đẻ của Tôn Dung không ở thị trấn An Hải mà ở một thị trấn nhỏ khác, lái xe đến đó mất khoảng hai giờ. Cho nên buổi sáng Ngụy Dư phải dậy sớm để đón dâu đúng giờ lành, nếu muộn mất sẽ không may mắn.
Cả một ngày dài Ngụy Dư bận rộn cứ như mình lấy chồng vậy. Khi Ngụy Đào và Tôn Dung kính rượu trưởng bối, Ngụy Dư đi theo giúp họ thu thập phong bao vào một chiếc túi vải đỏ. Đi mười mấy bàn liền khiến gót chân Ngụy Dư đau nhức, cũng may hôm nay cô đi một đôi giày bệt đế mỏng. Khi kết thúc, Ngụy Dư thở một hơi dài, sáng dậy sớm nên không có khẩu vị. Cô đi ra cửa phòng tiệc để hít thở một chút.
Mặc dù trong phòng tiệc truyền đến tiếng cười ồn ào nhưng khi điện thoại đột nhiên rung lên, cô vẫn nghe thấy được.
Ngụy Dư cúi đầu nhìn điện thoại rồi quay người chạy đến thang máy.
Thang máy vừa mới đi xuống, Ngụy Dư chờ một lúc mới thấy thang máy đi lên, cô bước vào mới phát hiện thang máy còn phải đi lên tiếp. Ngụy Dư tự cười nhạo mình, nhìn thang máy đi lên đến tầng mười, lại chậm rãi đi xuống.
Sau khi ra khỏi khách sạn, cô thấy Lý Hà Nghiên quay lưng về phía cô, ngồi trên chiếc xe điện màu vàng, anh cúi lưng, trên tay kẹp điếu thuốc, đôi chân dài tùy tiện chống xuống đất.
Ngụy Dư còn chưa tới gần, anh đã nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu nhìn sang, ném điếu thuốc và thản nhiên cười: "Chậm quá nhỉ?"
"Phải chờ thang máy. Sao đột nhiên anh lại tới đây?"
Anh híp mắt lại: "Không phải nói nếu anh đến đây, em sẽ về sớm hơn à?"
Ngụy Dư đi về phía anh, đứng ở khoảng trống gi.ữa hai chân anh: "Anh nhớ em à?"
Lý Hà Nghiên giật giật khóe miệng, nhướng mi: "Vui không?"
Cô dường như cố chấp muốn một câu trả lời từ anh: "Nhớ em không?"
"Không trả lời có được không?"
Ngụy Dư nhẹ nhàng lắc đầu, Lý Hà Nghiên khẽ cười nói: "Vậy có thể trả lời bằng hành động không?"
Ngụy Dư vừa mở miệng định nói thì cổ tay bị nắm chặt, cô bị kéo ngồi lên đùi anh, anh nhéo cằm cô, chặn môi cô lại.