Trình Tiểu Vũ nghe thấy những lời này, hung hăng nói: "Tôi đâu có điên? Tôi nói có sai không? Cậu hỏi Lý Hà Nghiên xem, sau khi cô ta vào Thanh Hoa, hai người họ có chia tay không?"
Uông Dương: "Chị Vũ, nếu như Ngụy Dư và anh Nghiên thật sự chia tay nhau thì đó cũng là chuyện của bọn họ."
Trình Tiểu Vũ còn muốn nói nữa, Lý Hà Nghiên ném chìa khóa trong tay xuống bàn, sắc mặt lạnh lùng: "Còn muốn ăn không?"
Trình Tiểu Vũ mím môi đáp trả: "Tôi không ăn được, muốn ăn các cậu đi mà ăn."
Uông Dương sợ cô ấy uống nhiều sẽ xảy ra chuyện nên ra ngoài tìm. Hoàng Tử hắng giọng, cùng Kinh Kinh nhìn nhau vài giây rồi hỏi Lý Hà Nghiên: "Anh Nghiên, hai người thật sự định chia tay sao?"
Lý Hà Nghiên nhướng mắt, lạnh lùng nói: "Còn chưa xong phải không?"
Kinh Kinh chọc vào cánh tay của Hoàng Tử, nháy mắt với hắn và nói thầm, "Đi thôi."
Hai người đứng dậy, khi Hoàng Tử đi ngang qua Ngụy Dư, khinh thường mắng câu: "Cái quái gì vậy."
Chiếc bàn lớn đột nhiên trống không, chỉ còn lại cô và Lý Hà Nghiên.
Lý Hà Nghiên nhìn Ngụy Dư, nhẹ giọng hỏi: "Em tức giận sao?"
Ngụy Dư lắc đầu nói: "Không có." Cô thật sự không tức giận, ngược lại còn mừng vì bên cạnh anh có một nhóm bạn như vậy, tuy rằng cô không thích Hoàng Tử lắm, nhưng ít ra hắn đối với Lý Hà Nghiên là thật lòng, không phải là một người bạn xấu tìm đến chỉ để lợi dụng.
Sau khi ồn ào như vậy, hai người họ không có hứng thú tiếp tục ăn, vì vậy Lý Hà Nghiên gọi ông chủ thanh toán.
Trời còn chưa tối, đèn đường đã sáng, gió đêm thổi qua mang theo cảm giác oi bức ngột ngạt.
Xe buýt từ xa đi tới dừng lại ở trạm. Ngụy Dư và Lý Hà Nghiên lần lượt lên xe, bên ngoài cửa sổ là một tòa nhà tự xây bằng gạch đỏ lộ ra ngoài, nơi này được coi là một khu tương đối đổ nát của thành phố Y.
Lý Hà Nghiên ngồi ở ghế phía sau cô, Ngụy Dư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em đã nói chuyện với chủ nhà về việc trả phòng rồi."
Lý Hà Nghiên nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô, nhíu mày: "Khi nào trả?"
Sắc mặt Ngụy Dư không thay đổi: "Chờ khi em quay lại từ Hoài thành."
Một số đồ trong căn phòng thuê của cô, một số cần thiết gần như đã gửi hết đi, cô dự định sẽ vứt bỏ những thứ không cần thiết vào lúc đó.
Hai người không nói gì cho đến khi xe dừng ở cổng Nam, vừa xuống xe, trong đầu Ngụy Dư chợt lóe lên một ý nghĩ, liệu đây có phải là lần cuối cùng cô và Lý Hà Nghiên đi đến cùng một đích chung không?
Cô ngơ ngẩn nhìn bóng lưng anh, Lý Hà Nghiên đột nhiên quay đầu, bắt gặp ánh mắt của cô, thấp giọng hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Ngụy Dư lắc đầu: "Không có gì."
Đi ngang qua quán bi-a, có người gọi Lý Hà Nghiên vào chơi hai ván, Lý Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn Ngụy Dư hỏi ý kiến, Ngụy Dư nói: “Vào chơi đi, em nhìn anh chơi."
Lý Hà Nghiên cười khẽ một tiếng, nhấc chân bước vào quán bi-a.
Thấy hai người trao đổi qua lại, nam sinh đùa giỡn nói: "Lý Hà Nghiên, bây giờ chơi bi-a mà cậu còn phải hỏi ý kiến bạn gái sao? Giỏi nhỉ?"
Lý Hà Nghiên cười cười, từ trong góc tường lấy ra một cây cơ: "Cậu quản à?"
Nam sinh chửi một câu, ánh mắt lại rơi xuống Ngụy Dư, nói: "Nhưng mà chị dâu lớn lên không tồi a."
Lý Hà Nghiên hai tay chống ở trên mặt bàn, thản nhiên nói: "Nhìn nữa, tôi móc mắt cậu đấy."
Ngụy Dư đi tới nhìn anh, Lý Hà Nghiên quay đầu nhìn cô: "Anh chơi hai ván thôi."
Một lúc sau, một vài nam sinh lần lượt bước vào quán bi-a. Chẳng mấy chốc, không gian tràn ngập mùi khói thuốc, bóng đèn trắng treo phía trên bàn bi-a chiếu sáng tấm vải nhung màu xanh, làn khói trắng xám uốn lượn bay lên.
Ngay khi có nhiều người hơn, một số người bắt đầu tổ chức đánh cược, khung cảnh trở nên náo nhiệt và bùng nổ.
Ngụy Dư đứng ngoài quan sát, người tổ chức đánh bạc nhìn Ngụy Dư: “Cô cược thử một lần không?”
Lý Hà Nghiên hứng thú nhìn về phía cô, Ngụy Dư hỏi: "Có giới hạn không?"
"Tối thiểu là mười tệ."
Ngụy Dư nói: "Vậy tôi cược Lý Hà Nghiên."
"Bao nhiêu?"
"Hai trăm."
Uông Dương đưa Trình Tiểu Vũ về nhà rồi đến tìm Lý Hà Nghiên, vừa bước vào quán bi-a liền thấy Lý Hà Nghiên đang dùng cây cơ đánh bi. Uông Dương đảo mắt một vòng, thoáng thấy Ngụy Dư ở đám người đứng ngoài.
Uông Dương đi tới trước mặt cô, do dự không nói, Ngụy Dư quay đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Ngụy Dư đứng dậy và đi ra khỏi quán với Uông Dương.
Uông Dương nhướng mày nói: "Vậy cô với anh Nghiên..."
Ngụy Dư nhìn thấu ý nghĩ của hắn, nói: "Cậu muốn hỏi tôi với Lý Hà Nghiên có chia tay không à?"
Uông Dương gật đầu: "Sẽ chia tay à?"
Ngụy Dư hỏi ngược lại: “Uông Dương, có thể nói cho tôi biết về chuyện của ba mẹ của Lý Hà Nghiên không?”
Uông Dương ngẩn ra, trên mặt hiện lên một chút khó xử. Một lúc sau, anh ta đưa tay lên xoa mặt, khẽ cắn môi nói: "Mẹ kiếp, tôi sẽ nói cho cô, nếu anh Nghiên đánh tôi, tôi cũng chấp nhận."
Uông Dương châm một điếu thuốc: "Anh Nghiên đã nói cô biết ba cậu ấy tự sát rồi chứ?"
Ngụy Dư giải thích: "Tôi vô tình nghe thấy."
"Thật ra chú Lý tự sát là vì chú ấy giết dì Lý."
Ngụy Dư có chút kinh ngạc, tuy rằng cô có thể lờ mờ đoán được một chút về chuyện gia đình của Lý Hà Nghiên, nhưng cô lại không nghĩ tới, cái chết của mẹ Lý Hà Nghiên lại có liên quan đến ba anh.
Ngụy Dư cau mày: “Có liên quan đến chú Ôn, người đưa bà ngoại Lý Hà Nghiên đến bệnh viện sao?”
Uông Dương rít một hơi thuốc: "Ừm, chú Lý nghi ngờ dì Lý và chú Ôn có quan hệ tình cảm. Hôm xảy ra chuyện, hình như chú Lý cũng uống rượu, nghe những người phụ nữ trong tiểu khu bàn tán xôn xao. Mấy người phụ nữ đó không có việc gì làm, cả ngày chỉ thích buôn chuyện, dài thì chuyện nhà họ Lý, ngắn thì chuyện nhà họ Trương. Sau khi về nhà, hai người họ đã cãi nhau, chú Lý lỡ tay dùng dao làm bếp đâm chết dì Lý. Sau đó, chú Lý sợ bị cảnh sát bắt nên chạy lên núi trốn mấy ngày. Lúc cảnh sát tìm được chú, người đã không còn rồi."
Uông Dương nói xong liền nhìn Ngụy Dư, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, không có bất kỳ dao động nào. Uông Dương dừng một chút, rồi nói tiếp: "Thật ra thì anh Nghiên sống cũng không tốt lắm. Chú Lý uống rượu vào sẽ đánh người. Anh Nghiên đã bị đánh rất nhiều khi còn nhỏ. Sau khi lên cấp hai, anh Nghiên ít khi về nhà, cậu ấy sẽ ở nhà tôi hoặc đến nhà bà ngoại. Đó là lúc tôi và cậu ấy trở nên thân thiết hơn."
Uông Dương khẽ thở dài: "Đừng nhắc tới chuyện này trước mặt cậu ấy, cậu ấy đối với chuyện này rất bài xích."
Ngụy Dư trầm ngâm: “Anh ấy vì chuyện này mà bỏ học?”
Uông Dương cười nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm. Anh Nghiên chưa từng tham dự tang lễ dì Lý, cũng chưa từng đến thăm mộ dì ấy. Qua bảy ngày đầu của dì Lý, cậu ấy mới về. Sau đó cậu ấy cũng không quay lại Gia Thành.”
Ngụy Dư không lên tiếng nữa.
Đột nhiên, trong quán bi-a truyền đến một tràng tiếng hoan hô, hai người quay đầu theo tiếng đó.
Lý Hà Nghiên đi ra, Uông Dương dập điếu thuốc: "Anh Nghiên, tôi vào đánh hai ván."
Sau khi Uông Dương rời đi, Lý Hà Nghiên mới rời mắt khỏi Uông Dương: "Nói chuyện gì vậy?"
Ngụy Dư không trả lời mà hỏi: "Em thắng rồi à?"
"Em đặt cược vào anh, anh sẽ để em thua sao?" anh nói.
“Vậy nếu em đặt cược vào người khác thì sao?” Cô lạnh lùng nhìn anh, “Anh sẽ để em thua sao?”
Ánh mắt Lý Hà Nghiên rơi trên mặt cô, hai người yên lặng nhìn nhau, anh nhếch khóe miệng, cười như không cười nhìn cô: "Em nhất định phải ép anh sao?"
Ngụy Dư cười tự giễu.
Sự thất vọng trong chớp mắt của cô bị anh bắt được, Lý Hà Nghiên cau mày, trong lòng như bị lửa đốt: "Về thôi, sáng mai không phải bắt xe sao?"
Đêm đó hai người nằm trên giường, Lý Hà Nghiên ôm cô từ phía sau, Ngụy Dư nhìn đèn đường màu vàng phản chiếu trên kính, cùng bóng cây quay cuồng. Một cảnh như vậy có vẻ quen thuộc. Khi đó, cô cãi nhau với Chu Ngọc Như, cô quay về vào lúc nửa đêm, khóa cửa lại bị hỏng. Anh ngồi trên mặt đất, Ngụy Dư hỏi anh có muốn có một ngôi nhà của riêng mình không, anh nói rằng anh không muốn.
Đó có phải là một dấu hiệu?
Ngụy Dư ở trong lòng anh động nhẹ, Lý Hà Nghiên mở mắt ra: “Còn chưa ngủ sao?”
“Ngủ không được.” Cô nhắm mắt lại, “Lý Hà Nghiên, ngay từ đầu anh không nên trêu chọc em.”
Lý Hà Nghiên kề sát bên tai cô, cười nhẹ một tiếng: "Ai khiêu khích ai?"
Hơi thở nóng bỏng phả vào làn da sau gáy, Ngụy Dư quay người lại ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thấy thế khi nào?”
“Hôm sinh nhật của Trình Tiểu Vũ.” Anh cụp mắt xuống, “Tại sao không thể từ chối?”
Ngụy Dư cũng bàn lại chuyện cũ của anh: “Cô gái hôm đó đến nhà anh là ai vậy?”
"Ai cơ?" anh hỏi.
"Người nằm trên người anh."
Lý Hà Nghiên cẩn thận suy nghĩ: "Ý em là Trần Xảo?"
“Em không biết tên cô ấy, nhưng cô ấy có thân hình rất đẹp,” cô nói.
Lý Hà Nghiên trầm giọng cười: "Thì ra lúc đó em thật sự ở ngoài cửa."
Ngụy Dư: "Anh không thấy?"
"Không."
Lý Hà Nghiên lại nói: "Uông Dương nói gì với em?"
“Không có gì.” Ngụy Dư không lảng tránh, “Không phải nội dung anh muốn nghe.”
Lý Hà Nghiên trầm mặc một lát: "Có phải nếu anh không trở về, chúng ta thật sự sẽ chia tay?"
Đây là lần đầu tiên anh nói rõ ràng, trước đó hai người cũng không nhắc tới từ này, Ngụy Dư nhích gần vào trong lòng anh, nhắm mắt lại: "Ừ."
Lý Hà Nghiên nhỏ giọng nói: "Thật nhẫn tâm."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vậy thì hai người họ đã mặc nhiên chia tay thật rồi, ngày xem pháo hoa họ đã biết nên sẽ không có cảnh cãi nhau chia tay.