Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 43

Vào ngày bà của Lý Hà Nghiên gặp tai nạn, Lý Hà Nghiên đang ở trong phòng trọ, mở máy tính để giải một số câu hỏi do Trang Chiêu Lâm gửi đến.

Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, mấy ngày nay trời đều mưa.

Ngay khi Lý Hà Nghiên tải tệp lên thì anh nhận được một cuộc gọi từ chú Uông, nói rằng bà ngoại bị ngã trong khi tắm, xuất huyết não và được đưa đến bệnh viện, tình trạng không được tốt lắm.

Lý Hà Nghiên cúp điện thoại, cầm áo phông mặc vào, sau đó lái xe đến bệnh viện.

Rất nhiều người đã đến trước cửa phòng phẫu thuật, ngoại trừ Uông Dương, Tiểu Vũ, chú Uông và dì Lan cũng đến, ông ngoại quỳ gối ngồi dưới đất, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Lý Hà Nghiên lau đi nước mưa trên lông mày, yết hầu lăn xuống, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Chú Uông, tình hình thế nào rồi ạ?

Chú Uông thở dài: "Vừa rồi bác sĩ thông báo tình hình nguy kịch."

Con ngươi của Lý Hà Nghiên hơi co lại, chú Uông lại an ủi: "Bà còn chưa ra, có lẽ lát nữa tình hình sẽ chuyển biến khá hơn."

Bà cụ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt trong hai ngày, tình trạng vẫn không có dấu hiệu cải thiện. Mỗi ngày có thời gian thăm hỏi nhất định. Vào cái đêm khi bà chuẩn bị ra đi, bà ngoại dường như hồi quang phản chiếu, tinh thần bà tốt lên rất nhiều.

(*) Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Sau đó vài tiếng họ sẽ tử vong.

Khi Lý Hà Nghiên bước vào, bà ngoại nhìn anh, đôi mắt bà cụ mờ đục, thân thể không được khỏe nhưng vẫn an ủi anh: "Nghiên Tử, đừng lo lắng, bà sẽ không sao."

Lý Hà Nghiên nắm tay bà, cố gắng kiềm chế gật đầu.

Bà ngoại nói: "Gần đây sao không đưa Tiểu Dư về, bà ngoại rất thích cô bé này, tính tình thận trọng, người như vậy mới quản được cháu. Một thời gian nữa bà ngoại xuất viện, cháu đưa nó về ăn cơm, bảo ông ngoại hầm canh cá cho cô bé uống."

"Hai ngày nữa cháu đưa cô ấy về," anh nói.

Bà ngoại thở dài một tiếng, dường như rất mệt mỏi: "Nghiên Tử, cháu đi học lại đi. Chuyện của mẹ cháu thật sự không trách cháu, muốn trách cũng là trách bà già này, lúc trước nhất quyết ép nó lấy chồng. Mẹ cháu ở trên kia cũng không muốn nhìn thấy cháu sống như này đâu, người còn sống phải sống thật tốt. Ngày giỗ của mẹ cháu năm nay, cháu đến thăm nó đi. Đứa nhỏ này, mẹ cháu thích hoa loa kèn, nhớ mua một bó mang đến."

Thời gian thăm bệnh có quy định, một lúc sau, y tá đến nhắc nhở Lý Hà Nghiên không được ở lại quá lâu.

Lý Hà Nghiên từ phòng chăm sóc đặc biệt đi ra, dì Lan ở bên ngoài mang theo quần áo để thay cho anh: “Tối nay cháu về nhà đi, thuận tiện về thăm ông ngoại, có dì ở đây chăm sóc bà, có chuyện thì dì sẽ thông báo."

Lý Hà Nghiên lắc đầu: “Dì Lan, cháu trông ở đây, chỗ ông ngoại cháu còn cần dì trông giúp.”

Dì Lan cười: "Aida,  đừng khách sáo với dì, dì có mang một bộ quần áo cho cháu thay, sang khách sạn đối diện tắm một chút đi. Dì ở đây trông cho."

Mấy ngày nay Lý Hà Nghiên không rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, anh vẫn mặc chiếc áo phông đen bị nước mưa ngày đó làm ướt sũng, đã mấy ngày rồi không thay, trên người hơi có mùi.

Lý Hà Nghiên nhận chiếc túi từ dì Lan, đi đến khách sạn đối diện bệnh viện, nhận phòng rồi đi tắm. Trên cằm có chút râu ria, Lý Hà Nghiên cầm dao cạo râu cạo đi, trong lúc lơ đãng anh trượt tay, vết thương nhỏ chảy máu. Lý Hà Nghiên không để trong lòng, rút hai tờ khăn giấy lau đi vết máu.

Trong lúc ở dưới chờ thang máy bệnh viện, điện thoại di động của Lý Hà Nghiên vang lên, anh vừa ấn nút nghe, đã có tiếng khóc của dì Lan: “Nghiên Tử, bà ngoại cháu mất rồi.”

Lý Hà Nghiên sững sờ tại chỗ, như người mất hồn.

Thang máy trước mặt mở ra, người bên cạnh lần lượt chen vào, cửa thang máy đóng lại. Lý Hà Nghiên phản ứng lại chạy về phía cầu thang.

Ánh sáng trong cầu thang tối tăm cùng những bậc thang xám xịt giống như cuộc đời u ám của anh, tưởng rằng sắp nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại bước vào một vực thẳm đen kịt khác.

Trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, mắt dì Lan đỏ hoe, liên tục đưa tay lau nước mắt.

Lý Hà Nghiên thở hổn hển nặng nề, gập lưng, chống tay lên đầu gối, hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng người, chậm rãi đi về phía cửa phòng bệnh.

Trình Tiểu Vũ và Uông Dương lái xe đến sân bay đón Ngụy Dư, Uông Dương ngồi ở ghế lái, Trình Tiểu Vũ và Ngụy Dư ngồi ở phía sau, Ngụy Dư hỏi: “Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”

Trình Tiểu Vũ nói: "Sau đám tang của bà ngoại, Lý Hà Nghiên vẫn luôn ở trong nhà của ba mẹ cậu ấy. Kể từ khi xảy ra chuyện của ba mẹ cậu ấy, Lý Hà Nghiên đã không bước chân vào ngôi nhà đó. Tôi và Uông Dương đã gọi điện cho cậu ấy hơn chục lần nhưng không bắt máy, bọn tôi thực sự sợ rằng cậu ấy xảy ra chuyện gì đó...“

Ngụy Dư rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Trình Tiểu Vũ, ngắt lời cô ta: “Anh ấy sẽ không.”

Tâm trạng bất an của Trình Tiểu Vũ đã bình tĩnh lại một cách khó hiểu khi nghe Ngụy Dư nói.

Xe chạy một mạch đến cổng khu dân cư, Trình Tiểu Vũ nói cho Ngụy Dư biết số tầng rồi ngồi trong xe đợi với Uông Dương mà không đi theo.

Trình Tiểu Vũ ấp úng tự nói: "Thật ra, khi gọi cho cô ấy, tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ đến."

Uông Dương mở cửa xe ngồi vào ghế lái, châm một điếu thuốc: "Đó là thành kiến ​​của cậu. Cậu cho rằng anh Nghiên sẽ không buông bỏ được chuyện chia tay, còn cô ấy thì không quay về?"

Trình Tiểu Vũ mím môi, thừa nhận mình đuối lý.

Đến tầng bảy, Ngụy Dư giơ tay bấm chuông cửa, nhưng không có người ra mở cửa. Ngụy Dư đành phải lấy di động ra định gọi cho anh, nhưng điện thoại bị cúp máy, cô gọi lại mấy lần liên tiếp, đằng sau cửa có tiếng bước chân.

"Em đến làm gì?" Lý Hà Nghiên không có chút biểu cảm nào trong mắt.

Anh vừa mở miệng, toàn thân nồng nặc mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu, Ngụy Dư nhíu mày, thành thật nói: "Trình Tiểu Vũ gọi em đến."

Lý Hà Nghiên cười lạnh một tiếng, giơ tay đóng cửa lại. Ngụy Dư đưa tay chặn lại, anh nhìn chằm chằm tay cô đặt trên khung cửa, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Buông ra.”

Ngụy Dư cũng không buông, giằng co một hồi, người ở phòng đối diện phía sau Ngụy Dư mở cửa đi ra, thấy hai người chắn cửa, len lén liếc mấy cái.

Lý Hà Nghiên nhìn sang, người kia giật mình bước nhanh xuống cầu thang.

Lý Hà Nghiên liếc cô một cái, xoay người đi vào phòng khách.

Ngụy Dư thở phào nhẹ nhõm, đi vào và thay dép lê. Phòng khách bừa bộn, rèm cửa kéo xuống, vỏ lon bia chất đống trên bàn trà, tàn thuốc trong gạt tàn, thùng rác gần như không thể đựng thêm hộp mì ăn liền nào.

Lý Hà Nghiên ngồi trên ghế sofa và hút thuốc, coi Ngụy Dư như một người vô hình.

Ngụy Dư vén rèm lên, ánh sáng chiếu vào, Lý Hà Nghiên híp mắt: "Đóng lại."

Cô liếc nhìn anh rồi đóng rèm cửa lại.

"Nhìn xong rồi thì đi đi."

Anh duỗi tay muốn lấy lon bia trên bàn trà, nhưng Ngụy Dư đã giật lấy, Lý Hà Nghiên vươn tay lấy lon khác, Ngụy Dư lại dời lon bia đi, ánh mắt anh tối sầm: "Em làm gì vậy?"

“Anh xong chưa?” Cô nhìn anh, “Còn muốn làm loạn bao lâu nữa?”

Lý Hà Nghiên cũng nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: "Em là gì của anh mà muốn quản anh?"

Ngụy Dư không tức giận với anh, không nên so đo với người say. Cô bình tĩnh lại, đứng dậy nói: “Lý Hà Nghiên, anh cho rằng bà ngoại sẽ muốn nhìn anh như vậy sao?”

Lời nói của cô đã chọc tức anh, Lý Hà Nghiên biến sắc, nắm lấy tay cô, ném cô lên sô pha, anh đè cô xuống, hơi thở nóng hổi phả lên má cô, trầm giọng nói: "Em đến đây làm gì? Không phải nói chia tay rồi sẽ không liên lạc nữa sao? Đến chê cười hay là an ủi anh?"

Ngụy Dư nhướng mi, lạnh lùng hỏi: "Anh nghĩ như vậy?"

Tay cô rơi xuống thắt lưng anh, phát ra âm thanh lạch cạch, Lý Hà Nghiên nhìn cô chằm chằm, khi ngón tay cô luồn vào trong, Lý Hà Nghiên nắm cổ tay cô, kéo tay cô ra, lật người ngồi dậy, anh vuốt vuốt mặt, quay về phòng và đóng sầm cửa lại.

Ngụy Dư nằm ngửa trên sô pha, hơi thở phập phồng một lúc mới bình tĩnh lại. Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa ra, lấy điện thoại di động gọi cho Trình Tiểu Vũ, điện thoại vừa kết nối, Trình Tiểu Vũ đã hỏi: "Cậu ấy thế nào?"

Ngụy Dư nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh ấy không sao."

Trình Tiểu Vũ cảm thấy nhẹ nhõm: "Vậy tôi sẽ bảo Uông Dương đưa cô đến khách sạn."

Ngụy Dư: "Hai ngày này tôi ở chỗ này."

Trình Tiểu Vũ: "Vậy cũng được, nếu cần gì có thể gọi điện thoại cho tôi và Uông Dương."

Trình Tiểu Vũ cúp điện thoại, Uông Dương quay đầu lại nói: "Anh Nghiên thế nào?"

"Ngụy Dư nói không có chuyện gì."

Uông Dương nói: "Vậy còn Ngụy Dư, lát nữa cô ấy không xuống sao?"

"Cô ấy ở lại đó đêm nay."

Uông Dương gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta về trước, ngày mai quay lại xem."

Ngụy Dư gửi tin nhắn cho Vương Tuyết, nói rằng cô đã xin nghỉ phép ba ngày và sẽ không về ký túc xá trong mấy ngày này. Đặt điện thoại xuống, Ngụy Dư nhìn đống thứ lộn xộn trên bàn, cô tìm mấy chiếc túi, gom hết lon bia và tàn thuốc trong gạt tàn bỏ vào túi.

Sau đó, cô đi lấy cây lau nhà và lau dọn phòng khách một lần nữa. Ngụy Dư gõ cửa: "Bữa tối anh muốn ăn gì?"

Lý Hà Nghiên không lên tiếng, Ngụy Dư đợi một lát, định tự mình ra ngoài mua chút đồ ăn. Khi cô cầm túi rác đi xuống tầng thì đụng phải Uông Dương trên tay đang cầm một cái bình giữ nhiệt: "Tôi đem bữa tối cho hai người."

Uông Dương lại chỉ vào túi rác trong tay cô: “Cô định đi vứt rác à?”

"Ừm."

Uông Dương nói: "Đưa cho tôi, tôi đi vứt."

Ngụy Dư cũng không khách sáo với Uông Dương, đưa cho anh ta túi rác.

Uông Dương còn có chuyện muốn nói: "Hai ngày nay có thể tính tình anh Nghiên không tốt lắm, cô đừng so đo với cậu ấy."

Ngụy Dư cười: "Cậu cũng hiểu rõ anh ấy nhỉ?"

Uông Dương nhếch miệng cười: “Đúng vậy, dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lúc nóng nảy thì ăn nói không dễ nghe, tôi cũng quen rồi.”

Ngụy Dư gật đầu ừ một tiếng, Uông Dương dừng lại một chút rồi nói: "Nếu anh Nghiên lần này quay về Đại học Thanh Hoa, cô có quay lại với cậu ấy không?"

Ngụy Dư im lặng vài giây.

Uông Dương nói: "Cô không muốn trả lời cũng không sao, tôi đi trước đây."

Ngụy Dư gọi Uông Dương, Uông Dương dừng lại, quay đầu nhìn cô, Ngụy Dư nói: "Cám ơn cậu, Uông Dương."

Mãi đến nửa đêm Lý Hà Nghiên mới đi ra, nửa ngủ nửa tỉnh, đèn trong phòng khách vẫn sáng. Lý Hà Nghiên từ trong phòng ngủ đi ra, đứng ở bên cạnh sô pha nhìn Ngụy Dư nhắm mắt cuộn tròn ở trên sô pha.

Lý Hà Nghiên nhìn cô chằm chằm một hồi, xoay người trở về phòng, cầm chăn ném lên người cô, nói: "Ngày mai đi đi."

Ngụy Dư mở mắt ra, ở trong bóng tối hỏi anh: "Anh muốn em đi thật à?"

Lý Hà Nghiên không trả lời, xoay người đi vào phòng vệ sinh, một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đàn ông cần có lòng tự trọng mạnh mẽ.

Bình Luận (0)
Comment