Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 48

Ngụy Dư nhàn nhạt nói: "Chuyện này liên quan gì anh? Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?"

Lý Hà Nghiên cụp mắt nhìn cô, một lúc sau, anh đột nhiên nở nụ cười: “Chúng ta đã chia tay, em còn chạy đến thành phố Y tìm anh làm gì.”

Sắc mặt Ngụy Dư không thay đổi: "Chỉ là vì bà ngoại thôi."

Lý Hà Nghiên gật đầu hai lần, nói: "Nhớ rồi, được, anh chờ em nguôi giận."

Lý Hà Nghiên về ký túc xá, quăng mình xuống giường, anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, điện thoại trong túi quần vang lên. Lý Hà Nghiên lấy ra, lười biếng alo.

Lữ Tấn: "Cậu đang ở đâu vậy? Tôi gọi điện thoại có làm phiền cậu không?"

Lý Hà Nghiên: "Ký túc xá."

Lữ Tấn: "Mẹ kiếp, mãnh liệt vậy, mang người về ký túc xá?"

Lý Hà Nghiên không kiên nhẫn: "Có chuyện gì nói đi, không thì cúp máy."

Lữ Tấn vội vàng nói: "Đừng, đừng, chuyện nghiêm túc. Vừa rồi tôi nói với huấn luyện viên về việc thành lập đội, ông ấy muốn chúng ta xác định tên đội và đội trưởng trước. Tôi hỏi Đại Hắc, cậu ấy không có ý kiến gì về tên đội, bảo tôi hỏi ý kiến ​​của cậu, cậu nghĩ nên đặt là gì?"

Lý Hà Nghiên không có hứng thú nói: "Cậu tự nghĩ đi."

Lữ Tấn: "Mẹ kiếp, nghĩ như thế nào, nếu không thì chúng ta dùng tên năm trước, winner-LXC, có chút kiêu ngạo quá không nhỉ?"

Lý Hà Nghiên cười nhạo: "Sợ à."

"Sợ gì mà sợ, gừng càng già càng cay.” Lữ Tấn nói: "Vậy đặt tên như vậy đi, lát nữa tôi báo cáo với huấn luyện viên."

"Ừm."

"Tối mai 7 giờ tập trung ở phòng máy, tiện thể gặp các thành viên khác trong đội, các cậu đã rời hơn một năm rồi, trong đội có rất nhiều người mới. Đến lúc đó làm quen một chút, đừng đến trễ đấy."

Lý Hà Nghiên hai tay ôm sau đầu, lơ đãng nói: "Được, biết rồi, còn chuyện gì không, không thì cúp đây."

Lữ Tấn: "Thế quái nào mỗi khi thành lập đội, tôi cảm thấy tôi giống như mẹ già vậy."

Lý Hà Nghiên: "Giờ cậu mới biết à?"

Lữ Tấn hung hăng cúp điện thoại.

Lý Hà Nghiên cầm điện thoại gửi cho Ngụy Dư một tin nhắn, đợi một lúc cũng không thấy cô trả lời. Lý Hà Nghiên nhíu mày chậc một tiếng, ném điện thoại sang một bên, anh xuống giường, lấy quần áo trong tủ rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Ngụy Dư lấy chìa khóa ra mở cửa, theo bản năng liếc nhìn cửa phòng Vương Tuyết, cửa vẫn đóng, bên trong mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Vương Tuyết, hình như cô ấy đang nói chuyện điện thoại, nghe giọng nói thì tâm trạng có vẻ không tệ.

Ngụy Dư vào phòng, sạc điện thoại, bấm vào thì thấy tin nhắn của Lý Hà Nghiên, nói ngày mai cùng nhau ăn tối. Ngụy Dư không trả lời, đang định đặt điện thoại xuống thì có tiếng gõ cửa, là giọng của Vương Tuyết: "Ngụy Dư, em về rồi sao?"

Ngụy Dư đi mở cửa: "Em vừa mới về, đàn chị, có chuyện gì sao?"

Vẻ mặt Vương Tuyết có chút xấu hổ, cắn c.ắn môi dưới: "Lúc ấy không phải chị phớt lờ em đâu, khi đó tâm tình không tốt, em đừng để ý."

Ngụy Dư: "Em hiểu mà."

Vương Tuyết cẩn thận nhìn Ngụy Dư, thấy vẻ mặt cô tự nhiên, mới thở phào nhẹ nhõm: "Chị đi siêu thị mua vài thứ, em có cần gì chị mua hộ không?"

Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Không cần đâu."

Vương Tuyết cười nói: "Vậy chị đi siêu thị mua đồ đây. Đúng rồi, sau chín giờ tối nay sẽ cắt nước, em muốn tắm rửa thì tắm ngay đi."

Ngụy Dư: "Được."

Ngày hôm sau, Ngụy Dư đang ở trong ký túc xá thì nhận được cuộc gọi từ văn phòng giáo viên, bảo cô đến văn phòng lấy chìa khóa và mang đến phòng máy tính 302, nói rằng có sinh viên trong đội huấn luyện muốn sử dụng phòng máy tính. Ngụy Dư vừa mới tắm xong, mái tóc còn ướt một nửa xõa ra sau gáy, cô còn chưa kịp sấy khô đã rời khỏi ký túc xá.

Khu ký túc xá cách văn phòng giáo viên không xa. Ngụy Dư mở cửa, đến bàn của giáo sư Lâm tìm chìa khóa rồi mang đến tòa nhà phòng máy tính. Trong tòa nhà phòng máy tính, có một số phòng học vẫn sáng đèn và sinh viên đang học.

Ngụy Dư đi lên tầng ba, trong hành lang có rất nhiều nam sinh đứng cười đùa với nhau, rất náo nhiệt. Ngụy Dư ngay lập tức nhìn thấy Lý Hà Nghiên trong đám đông, anh chống khuỷu tay lên lan can, nghiêng đầu nghe Lữ Tấn khoa tay múa chân nói gì đó.

Bước chân của Ngụy Dư dừng lại không dễ nhận ra, dường như Lý Hà Nghiên cũng đã nhìn thấy cô, đôi mắt anh lướt qua bóng dáng mấy nam sinh và rơi xuống trên mặt cô. 

Ngụy Dư đối mặt với ánh nhìn của nhóm nam sinh, cô cảm thấy da đầu tê dại khi mở cửa.

Lữ Tấn tiến lên, cười nói: "Cám ơn đàn chị."

Ngụy Dư thừa dịp nói: "Tôi đưa chìa khóa cho cậu, về sau mọi người dùng phòng máy tính này luyện tập, phòng máy tính trước kia đang bảo trì."

Lữ Tấn gật đầu: "Được."

Các nam sinh lần lượt vào trong phòng, Ngụy Dư đi vòng qua Lý Hà Nghiên, đang định đi về phía cầu thang, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô: “Sao em ra ngoài mà không sấy tóc?”

Ngụy Dư sợ có nam sinh nhìn thấy nên rút tay về: “Không phải sợ mọi người đợi lâu sao?”

Lý Hà Nghiên khẽ ừ, còn muốn nói gì nữa, nhưng Ngụy Dư nhìn thấy thầy Tề từ đầu hành lang đi tới, liền cắt ngang anh: "Mau vào đi, huấn luyện viên của anh đến kìa."

Khi Lý Hà Nghiên đi vào, Lữ Tấn và những người khác đã ngồi vào chỗ. Lữ Tấn giơ cánh tay lên, ra hiệu bảo Lý Hà Nghiên ngồi đây.

Lý Hà Nghiên vừa tới gần, Lữ Tấn liền buôn chuyện hỏi: "Cậu với đàn chị đàn Ngụy nói chuyện gì thế?"

Lý Hà Nghiên liếc mắt một cái: "Muốn nghe?"

"Nói tôi nghe một chút."

Lý Hà Nghiên: "Vậy lát nữa cậu phụ trách gõ code."

“Quên đi.” Lữ Tấn nói, “Tôi phát hiện bây giờ tôi không hứng thú nữa.”

Đại học Thanh Hoa có một nền tảng OJ chuyên dụng, huấn luyện viên của đội- thầy Tề cũng không nói nhảm, chỉ yêu cầu một vài thành viên giới thiệu ngắn gọn, sau đó cho mọi người đăng nhập vào nền tảng và bắt đầu làm đề.

Phải mất bốn tiếng để làm một bộ đề. Nhưng bình thường huấn luyện không nghiêm khắc như thi đấu, tương đối thoải mái hơn, cũng không có bóng bay. Trong thi đấu chính thức, sau khi hoàn thành một câu hỏi, trên ghế ngồi sẽ có một quả bóng bay lên, thông qua số lượng bóng bay trên mỗi ghế có thể ước lượng sơ bộ tình hình của đối thủ.

Khi còn là sinh viên năm nhất, Lý Hà Nghiên và Lữ Tấn có cách làm bài của riêng họ. Nói chung, Lữ Tấn và Đại Hắc giải quyết phần đầu, còn anh chịu trách nhiệm gõ code và kiểm tra. Phần sau khó hơn, Lý Hà Nghiên phụ trách. Đại Hắc và Lữ Tấn chịu trách nhiệm debug, nhưng rất hiếm khi tìm thấy bug trong đoạn code của Lý Hà Nghiên.

(*) Debug là quá trình xác định vị trí và loại bỏ các lỗi mã hóa trong các chương trình máy tính.

Phòng máy ồn ào với tiếng gõ bàn phím và tiếng thảo luận liên tục. Một số nam sinh bị đề bài làm khó nên họ hút thuốc để nâng cao tinh thần giải đề.

Sau khi Lý Hà Nghiên gõ dòng code cuối cùng, anh nhấp chuột nộp bài, hệ thống trực tiếp trả về kết quả AC.

(*) AC là viết tắt của từ accept, có nghĩa là đã vượt qua tất cả các câu hỏi.

Lữ Tấn hai tay xoa xoa mặt, thở dài một hơi: "Mẹ kiếp, tốc độ giải đề của cậu vẫn không thay đổi."

Lý Hà Nghiên: "Đề này không khó."

“Đừng giả bộ, lát nữa người khác nghe thấy sẽ tới đánh cậu.” Lữ Tấn nhếch miệng cười, “Tôi và Đại Hắc không vào giúp cậu đâu.”

Lý Hà Nghiên yên lặng cười cười, kéo ghế đứng lên, Lữ Tấn ngẩng đầu lên: "Đi đâu thế?"

"Ra ngoài hút một điếu," anh nói.

“Tôi cũng đi.” Lữ Tấn nhìn Đại Hắc, “Cậu có đi không?”

Đại Hắc vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, cau mày: "Các cậu đi trước đi, tôi xem hai câu hỏi cuối cùng về cấu trúc dữ liệu đã."

Lý Hà Nghiên và Lữ Tấn ra khỏi phòng máy tính và đi đến cuối hành lang.

Lý Hà Nghiên lấy hộp thuốc lá ra và châm một điếu, phía dưới là con đường xanh rợp bóng cây, rất nhiều sinh viên đi qua.

Lữ Tấn nói: "Cảm giác quay về thế nào?"

Lý Hà Nghiên nhếch khóe miệng lên cười: "Cũng không tệ."

Bình Luận (0)
Comment