Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 52

Ngụy Dư giơ tay nắm lấy vai anh, Lý Hà Nghiên cắn môi cô, ngón tay dọc theo vạt áo cô đi vào, ngón tay lành lạnh chạm vào làn da ấm áp của cô, Ngụy Dư không khỏi run lên: “Sao tay anh lạnh thế?"

"Vừa mới rửa tay."

Thanh âm trầm thấp khàn khàn, Lý Hà Nghiên hôn cô một hồi. Điện thoại di động trong túi quần đột nhiên vang lên, hai người đều nghe thấy động tĩnh nhỏ đó, Lý Hà Nghiên dừng lại, lấy di động ra, là Lữ Tấn gọi đến.

Anh nhấn nút nghe, cúi xuống nhìn Ngụy Dư đang chỉnh lại cổ áo, bên kia Lữ Tấn nói: "Tôi không cố ý gọi cậu đâu, huấn luyện viên đến đây bảo tối nay muốn nói chuyện với chúng ta."

Lý Hà Nghiên cau mày: "Nói chuyện gì?"

"Trấn an tâm lý trước trận đấu." Lữ Tấn cũng phàn nàn, "Đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta thi, còn phải làm mấy chuyện như vậy, về nhanh lên, tôi nói là cậu đi mua nước."

Lý Hà Nghiên cúp điện thoại, hai người ở gần nhau, Ngụy Dư cũng nghe thấy những gì Lữ Tấn ở đầu bên kia nói, cô ngẩng đầu lên: “Anh mau về đi, đừng để huấn luyện viên Tề chờ anh."

Lý Hà Nghiên nhìn cô, yết hầu của anh lăn xuống, anh cúi đầu hôn cô lần nữa: "Để thầy ấy đợi."

Khi Lý Hà Nghiên trở lại phòng, ngoài Lữ Tấn, Đại Hắc, còn có một số nam sinh năm nhất khác chen chúc trong phòng của họ, giọng nói ồn ào. Huấn luyện viên Tề ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy Lý Hà Nghiên đi vào, hắng giọng rồi bắt đầu nói.

Vẫn lặp đi lặp lại mấy câu như vậy, mấy nam sinh lơ đãng lắng nghe một lúc, huấn luyện viên Tề thấy thế, cuối cùng dặn dò hai câu: “Buổi tối đi ngủ sớm, đừng thức đêm làm phiền tôi.”

Ngay khi huấn luyện viên Tề rời đi, một nam sinh mở miệng nói: "Tôi đã thức đêm hơn một năm rồi, tối nay có thể đi ngủ sớm mới lạ."

Lý Hà Nghiên dựa vào giường, anh cười khẽ như thể đồng tình.

Lữ Tấn nói, "Hay là chúng ta chơi bài poker?"

"Được nha."

Một nam sinh đề nghị: "Có nên mời chị Ngụy đến chơi cùng không?"

Lữ Tấn nhìn về phía Lý Hà Nghiên, Lý Hà Nghiên nói: "Tự chơi đi, cô ấy không có hứng thú với cái này."

Sau khi Lý Hà Nghiên rời đi, Ngụy Dư vào phòng vệ sinh để tắm. Khi cô ra ngoài thì đã gần mười giờ. Cô tắt đèn và lên giường nằm nghỉ. Trên WeChat, Tống Lộ nhắn tin riêng với cô, nói rằng cô ấy đã gặp Uông Dương vài ngày trước, Uông Dương nói rằng Lý Hà Nghiên đã quay lại Đại học Thanh Hoa, đồng thời hỏi hai người đã gặp nhau chưa.

Ngụy Dư: Gặp rồi.

Tống Lộ rất hứng thú, trực tiếp gọi điện thoại: "Ai tìm ai trước?"

Ngụy Dư hơi ngồi dậy, bật đèn bàn bên cạnh lên: “Thật ra cũng không phải ai tìm ai, chỉ là tình cờ gặp thôi.”

Tống Lộ: "Sau đó hai người làm lành?"

Ngụy Dư khẽ ừ.

Tống Lộ nói: "Vậy hiện tại cậu ở ký túc xá?"

"Ở Dương Thành."

Tống Lộ thắc mắc, "Sao lại chạy đến đó?"

Ngụy Dư nói: "Lý Hà Nghiên và những người khác đến đây tham gia cuộc thi. Mình là trợ lý nên đi cùng."

"Cuộc thi gì?"

“ACM.”

Tống Lộ: "Xem ra trước đây Lý Hà Nghiên ở Thanh Đại cũng rất lợi hại."

Ngụy Dư mỉm cười, hai người đã quá lâu không nói chuyện điện thoại. Ngụy Dư lại nằm trên giường, nhưng cô không thấy buồn ngủ, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lý Hà Nghiên, hỏi anh đã ngủ chưa.

Lý Hà Nghiên: Còn chưa ngủ.

Ngụy Dư: Ngày mai phải thi đấu, sao không nghỉ sớm một chút?

Lý Hà Nghiên gửi một đoạn video quay cảnh mấy nam sinh đang chơi bài trong phòng của anh.

Lý Hà Nghiên: Đều là một đám cú đêm, đã quen rồi.

Ngụy Dư: Vậy em đi ngủ trước, anh đừng thức khuya quá.

Ngày hôm sau, Ngụy Dư dậy sớm. Tối hôm qua cô đã đặt đồng hồ báo thức, sau khi Ngụy Dư vào phòng vệ sinh tắm rửa, cô xuống đại sảnh đợi bọn họ. Gần 8 giờ, Lý Hà Nghiên và một nhóm nam sinh ra khỏi thang máy.

Lý Hà Nghiên đút hai tay vào túi quần, sắc mặt không được tốt lắm, tựa như ngủ không đủ, anh đi tới trước mặt cô: “Ăn sáng chưa?”

Ngụy Dư đưa cho anh bữa sáng mà cô đã mua rất nhiều, Lý Hà Nghiên tự mình lấy một chiếc bánh sandwich và một hộp sữa bò rồi ném phần còn lại cho Lữ Tấn.

Mấy nam sinh chia nhau bữa sáng trong xe, ăn vội vàng, có người trong miệng nhai đồ ăn, nói không rõ lời với Ngụy Dư: “Cảm ơn đàn chị, đàn chị thật chu đáo.”

Ngụy Dư cười đáp lại.

Lý Hà Nghiên: "Lần sau để bọn họ tự đi mua."

Ngụy Dư: "Không sao, em dậy sớm mà, cũng tiện tay mua."

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Lý Hà Nghiên cảm thấy chói mắt nên nhắm mắt lại. Ngụy Dư thấy vậy nên đưa tay kéo rèm cửa sổ xe đóng lại, tầm mắt rơi vào bóng tối.

Lý Hà Nghiên quay đầu nhìn cô, Ngụy Dư bắt gặp ánh mắt của anh: "Sao vậy?"

"Sao đột nhiên em lại tốt với anh như vậy?"

Ngụy Dư: "Không thể đối tốt với anh sao?"

Lý Hà Nghiên cười lắc đầu, cất nửa chiếc bánh sandwich đi.

Ngụy Dư hỏi anh: "Ăn không ngon?"

Lý Hà Nghiên: "Buổi sáng không có khẩu vị."

Ngụy Dư: "Đó là bởi vì anh thường xuyên thức quá khuya."

Xe đến cổng Đại học Dương, mọi người xuống xe, còn có đội khác cũng vừa mới tới.

Trận đấu chính thức sôi nổi hơn trận khởi động một chút. Trước khi bắt đầu, người dẫn chương trình đã đọc diễn văn và giới thiệu các đội tham gia, mỗi khi tên một đội được xướng lên liền có các nam sinh vỗ tay hoan hô.

Lý Hà Nghiên và những người khác đều thay đồng phục của đội, áo phông đen đồng nhất.

Chín giờ rưỡi, cuộc thi chính thức bắt đầu. Mười một vấn đề cần được giải trong vòng năm tiếng và các vấn đề được mô tả bằng tiếng Anh. Thứ hạng của cuộc thi dựa trên số lượng vấn đề đã vượt qua và tổng thời gian đã sử dụng. Trong trường hợp số vấn đề vượt qua bằng nhau thì phụ thuộc vào tổng thời gian, đội nào dành ít thời gian hơn sẽ được xếp hạng cao hơn. Nếu mỗi lần gửi bài không được chấp nhận, sẽ bị phạt thêm 20 phút.

Vì vậy, trong mười phút đầu tiên của cuộc thi, vấn đề đầu tiên thường không khó, vẫn như cũ do Đại Hắc và Lữ Tấn làm, Lý Hà Nghiên in code ra để kiểm tra. Họ đã vượt qua vấn đề đầu tiên một cách trôi chảy, tình nguyện viên ở bàn bên cạnh đã cắm một quả bóng bay “FIRST PROBLEM SOLVED” (vấn đề đầu tiên được giải quyết).

Lý Hà Nghiên nhìn xung quanh một chút, về cơ bản, hầu hết các đội đều có một quả bóng bay.

Trong suốt quá trình kéo dài năm tiếng đồng hồ, đến nửa sau của cuộc thi, số lượng bóng bay lên cơ bản là không thay đổi, điều đó cũng có nghĩa là các vấn đề còn lại rất khó. Ban tổ chức đã phân phát hamburger cho mọi người.

Đại Hắc thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, Đỗ Sóng thật lợi hại, trên bàn bọn họ đã có năm quả bóng bay rồi."

Lữ Tấn liếc nhìn bảng xếp hạng: "Chúng ta hiện đang ở vị trí giành huy chương bạc."

Lý Hà Nghiên vẫn thờ ơ, sau khi ăn hamburger, đến lượt anh đọc đề. Đại Hắc và Lữ Tấn ngồi cạnh nhau giúp anh đọc vấn đề tiếp theo, nếu có ý tưởng, họ sẽ thực hiện.

Vào giờ cuối cùng, trước khi công bố kết quả, Lữ Tấn lại nhìn bảng xếp hạng: "Tôi cảm thấy chúng ta giành huy chương vàng không có vấn đề gì. Nhóm Đỗ Sóng WA một vấn đề."

(*) WA (Wrong Answer): kết quả không chính xác.

"Được, vậy tôi đi vệ sinh trước, vừa rồi tôi uống nhiều nước quá, nghẹn muốn chết." Đại Hắc nhìn Lý Hà Nghiên, "Anh Nghiên, tôi đi vệ sinh có được không?"

Lý Hà Nghiên giơ tay xoa xoa cổ tay, sau đó tiếp tục gõ bàn phím, ánh mắt rơi trên màn hình máy tính: "Không thành vấn đề."

Sau khi debug lần cuối cùng, Lý Hà Nghiên nộp lên, thuận lợi thông qua. Năm tiếng trôi qua, cuộc thi kết thúc vừa đúng hai giờ chiều.

Lý Hà Nghiên đứng lên, cầm chai nước khoáng lên, uống mấy ngụm nước.

Lữ Tấn đưa tay búng quả bóng bay bên cạnh bàn, cười nói: "Không chừng lần này sẽ đứng nhất."

Lý Hà Nghiên cúi đầu cười nói: "Có lẽ."

Kết quả của cuộc thi được công bố, 11 đội đã giành được huy chương vàng, Lý Hà Nghiên và đội của anh là đội giành huy chương vàng vượt qua nhiều vấn đề nhất, Đỗ Sóng cũng là một trong những đội giành huy chương vàng, còn Trang Chiêu Lâm giành được huy chương bạc.

Trang Chiêu Lâm  đi tới nói: "Tôi bị mắc kẹt ở vấn đề C trong một thời gian dài, còn tưởng sẽ giành huy chương đồng nhưng không ngờ lại nhận được huy chương bạc."

Lữ Tấn nói: "Các cậu cũng rất mạnh."

Trang Chiêu Lâm: “Đừng đừng, anh Lữ, cậu giành được huy chương vàng mà nói chúng tôi lợi hại, như vậy không phải là chôn chúng tôi sao?”

Mấy nam sinh cười cười.

Trang Chiêu Lâm hướng về phía Lý Hà Nghiên nói: "Lát nữa cùng nhau ăn cơm đi, cậu ở khách sạn nào?"

“Minh Gia.” Lý Hà Nghiên nói.

Trang Chiêu Lâm: “Khách sạn chúng tôi ở cách đó không xa, lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu địa điểm chỗ ăn cơm.”

Lý Hà Nghiên gật đầu, ánh mắt đảo qua khán đài, không thấy Ngụy Dư đâu, anh đang định lấy di động ra gọi cho cô thì Đỗ Sóng lại đi tới nói: "Chúc mừng đội các cậu đoạt vị trí thứ nhất."

Lý Hà Nghiên ngẩng đầu lên từ điện thoại, chiếu lệ nói: "Các cậu cũng không tồi."

Đỗ Sóng gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Anh Nghiên, có thể thêm phương thức WeChat được không, để sau này chúng ta thảo luận cùng nhau."

Lý Hà Nghiên liếc anh ta một cái, lấy điện thoại ra và thêm WeChat với Đỗ Sóng.

Sau khi Đỗ Sóng rời đi, Lữ Tấn giơ tay đụng vào cánh tay anh: "Lại thu hoạch thêm một tên fan cuồng, cảm giác thế nào?"

"Không có cảm giác gì."

"Cậu cứ kiêu ngạo tiếp đi."

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lưu ý: Hệ thống thi đấu ACM trong bài viết này được trích dẫn từ "The Journey of International College Student Programming Competition"

Bình Luận (0)
Comment