Quỹ Đạo Màu Xám - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 54

Sau khi trở về khách sạn, hai người đi thang máy lên tầng. Thang máy trống không, chỉ có hai người họ.

Lý Hà Nghiên lười nhác dựa vào tường thang máy, trong khi đó, Ngụy Dư vẫn có chút bất an, quay đầu nói với anh: "Anh nói với Lữ Tấn, mười một giờ bảo bọn họ về khách sạn."

Lý Hà Nghiên nhìn cô chằm chằm hai giây, thấp giọng thở dài, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, gọi cho Lữ Tấn: “Ăn gần xong chưa? Ăn xong thì về khách sạn sớm, 11 giờ lão Tề sẽ gọi video kiểm tra phòng."

Lý Hà Nghiên nói dối một cách tự nhiên, anh buông điện thoại xuống, ngước mắt nhìn Ngụy Dư: “Bây giờ em yên tâm chưa?”

Ngụy Dư khẽ ừ một tiếng.

Lý Hà Nghiên cười khẽ: "Lo lắng vớ vẩn."

Ngụy Dư cãi lại: "Đây là trách nhiệm của em."

Lý Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em nên chịu trách nhiệm với anh trước đi."

Ngụy Dư nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, cô dời tầm mắt, nghe thấy Lý Hà Nghiên ở sau lưng cười khẽ.

Phòng của Ngụy Dư hơi xa thang máy.

Hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, đế giày giẫm lên chiếc thảm mềm mại, hoàn toàn không phát ra âm thanh.

Sau khi rẽ, hai người dừng lại ở cửa phòng 402. Ngụy Dư lấy thẻ phòng, quẹt lên khóa cảm ứng, cửa mở ra.

Hai người lần lượt đi vào, Ngụy Dư lấy chai nước khoáng trong túi ra.

Lý Hà Nghiên cúi đầu nghịch bật lửa: "Chuyến bay ngày mai lúc mấy giờ?"

“Hơn một giờ.” Ngụy Dư: “Em không nhớ thời gian chính xác, để em xem trên điện thoại.”

Nói rồi, Ngụy Dư đi ngang qua anh, muốn lấy điện thoại, nhưng cổ tay cô đột nhiên bị anh nắm lấy, kéo đến phía trước anh.

Lý Hà Nghiên: "Không vội."

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, đầu tiên là hôn nhẹ lên môi cô, Ngụy Dư ôm eo anh, chậm rãi đáp lại anh. Sau khi nhận được phản hồi của cô, anh dường như không hài lòng với việc chạm vào môi, anh cạy hàm răng, ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô.

Tiếng thở d.ốc ngày càng dồn dập, kề bên tai là tiếng còi xe ô tô phía dưới.

Ngày đó quay về Gia Thành, cô không chạm vào anh, nhưng lúc này, cảm giác ấm áp trên đầu ngón tay khiến cô gần như không thể chịu nổi. Mặt Ngụy Dư nóng bừng, không thể tiếp tục.

Lý Hà Nghiên ngửa đầu, nhắm mắt lại, thấp giọng kêu r.ên, âm thanh đó khiến tai cô nóng rực. Lý Hà Nghiên nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, trầm giọng nói: "Em học được rất nhiều."

Anh cúi đầu cắn môi cô, bế cô lên bàn, cố gắng để cô gần hơn, gần hơn nữa. Ngụy Dư ôm chặt lấy đầu anh, hai gò má ửng hồng, cô cảm thấy mình như bị ném lên sóng biển, cuốn theo sự thăng trầm của anh.

Khi kết thúc, hai người đi tắm rửa.

Ngụy Dư mệt mỏi nằm ở trên giường, cầm điện thoại xem vòng bạn bè.

Lý Hà Nghiên tắt đèn trong phòng vệ sinh rồi đi ra ngoài, anh vén chăn lên giường, Ngụy Dư quay đầu nhìn anh: “Đám Lữ Tấn đã về chưa?”

Lý Hà Nghiên nhướng mày: "Em vẫn nhớ việc này sao?"

Anh lấy điện thoại, gửi một tin nhắn WeChat cho Lữ Tấn, Lữ Tấn trả lời gần như ngay lập tức. Lý Hà Nghiên đưa điện thoại cho Ngụy Dư xem, Ngụy Dư nhìn thoáng qua, trong cuộc trò chuyện của hai người, Lữ Tấn nói rằng bọn họ đã về khách sạn.

Ngụy Dư đặt điện thoại xuống, kéo chăn đắp lên người, nhẹ giọng nói: "Ngày đó, em rời khỏi phòng anh, anh có biết không?"

Lý Hà Nghiên thản nhiên nói: "Sao có thể không biết?"

Ngụy Dư quay mặt sang một bên: "Em còn tưởng rằng anh ngủ rồi."

“Không ngủ.” Lý Hà Nghiên nói: “Em tưởng anh không tim không phổi à, cả đêm không ngủ, còn em thì ngủ say nhỉ?”

Ngụy Dư cong môi: "Tại em mệt."

Lý Hà Nghiên nhìn thấy nụ cười trên môi cô, khẽ hừ một tiếng, với lấy bao thuốc lá, rút ​​một điếu, bỏ vào miệng, không châm lửa, chỉ là thỏa mãn cơn nghiện.

"Xem ra đêm nay em cũng không quá mệt."

Cô dùng chân giấu dưới chăn đá nhẹ vào người anh. Lý Hà Nghiên ôm chân của cô chính xác qua lớp chăn rồi xoa bóp chân của cô không nặng không nhẹ.

Ngụy Dư thoải mái nhắm mắt lại.

Lý Hà Nghiên: "Buồn ngủ?"

Ngụy Dư lơ mơ ừ một tiếng, lại như nhớ tới cái gì: "Còn có một chuyện anh chưa nói với em."

Lý Hà Nghiên cụp mắt xuống: “Buồn ngủ thì ngủ trước đi, sau này cũng không phải không có cơ hội nói chuyện.”

Mí mắt Ngụy Dư nặng trĩu, cô thật sự muốn ngủ, cô không kiên trì nữa, anh nói đúng, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, không cần vội.

Ngụy Dư ngủ thiếp đi lúc nào không biết, ngày hôm sau tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy khuôn mặt ngủ say của Lý Hà Nghiên, mí mắt anh hơi mỏng, sống mũi thẳng tắp, còn có quầng thâm mờ dưới mắt.

Ngụy Dư nhìn anh chằm chằm một hồi, sau đó cầm điện thoại xem giờ, đã tám giờ rồi. Ngụy Dư vén chăn lên, nhân tiện gọi Lý Hà Nghiên dậy.

Lý Hà Nghiên buồn ngủ mở mắt ra, vò đầu bứt tóc: "Mấy giờ rồi?"

Ngụy Dư: "Tám giờ."

Ngụy Dư xoay người, Lý Hà Nghiên lại nhắm mắt lại.

Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, Ngụy Dư mặc kệ anh, cô đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt. Mở vòi nước, vốc một nắm nước dội lên mặt. Ngụy Dư đứng thẳng dậy, cô soi gương thì phát hiện trên cổ mình có dấu vết anh lưu lại từ tối hôm qua, màu sắc khá dễ thấy.

Ngụy Dư chạm vào nó, cô tắt vòi nước, lấy khăn giấy lau mặt rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh: "Bữa sáng anh muốn ăn gì để em xuống dưới mua."

Lý Hà Nghiên xoa xoa mặt, nhíu mày: "Chờ tí, anh đi cùng em."

Lý Hà Nghiên xuống giường và đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Tranh thủ thời gian này, Ngụy Dư trang điểm nhẹ. Khi Lý Hà Nghiên đi ra, cô đã trang điểm xong, tinh thần rất tốt.

Ánh mắt Lý Hà Nghiên rơi xuống trên mặt cô: "Xem ra tối hôm qua thật sự không làm em mệt mỏi."

Ngụy Dư trừng mắt nhìn anh.

Lúc hai người ra ngoài, Ngụy Dư hỏi anh: "Chúng ta có nên hỏi bọn Lữ Tấn muốn ăn gì không, thuận tiện mang về cho bọn họ?"

“Bọn họ đói bụng sẽ tự đi mua đồ ăn.” Lý Hà Nghiên nói.

Ngụy Dư: "Chín giờ chúng ta sẽ đến sân bay, lát nữa anh đánh thức bọn họ nhé."

Lý Hà Nghiên: "Ừm."

Sau khi ăn sáng xong trở về, Lý Hà Nghiên vẫn mua bữa sáng cho Đại Hắc và Lữ Tấn, anh gõ cửa phòng Lữ Tấn, Lữ Tấn vẫn đang ngủ, rất lâu sau mới mở cửa.

Lữ Tấn chửi: "Mẹ kiếp, sao dậy sớm thế."

Lý Hà Nghiên ném bữa sáng cho anh ta: "Thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị ra sân bay."

Lữ Tấn liếc bánh mì và cà phê trong tay, kinh ngạc nhướng mày: “Chúng ta quen nhau hơn hai năm rồi, thế mà cậu lại mua bữa sáng cho tôi. Nói thật đi, đàn chị Ngụy bảo cậu mua đúng không?"

Lý Hà Nghiên ừ một tiếng.

Lữ Tấn nhấp một ngụm cà phê: "Tôi biết mà, nếu cậu chu đáo mua bữa sáng cho chúng tôi, lát nữa chắc chắn sẽ có một trận mưa lớn."

Lý Hà Nghiên: “Im đi, lát nữa còn phải đáp chuyến bay về, cậu còn muốn quay về không?”

Lữ Tấn hừ hai tiếng.

Lý Hà Nghiên: "Còn một phần là của Đại Hắc, lát nữa đưa cho cậu ta."

Sau khi mọi người thức dậy, cả nhóm xuống làm thủ tục trả phòng rồi bắt hai chiếc taxi ra sân bay. Sau khi nhận thẻ lên máy bay, họ không mất nhiều thời gian đi xe trung chuyển để lên cabin.

Chỗ ngồi của bọn họ đều gần nhau, Ngụy Dư ngồi trên ghế nhớ lại lần đến Gia Thành thi vòng hai, hai người ngồi cách xa nhau, khi đó cả hai đều biết họ sẽ chia tay nhau.

Ngụy Dư chạm vào cánh tay Lý Hà Nghiên: "Lần đó, anh đưa em đi Gia Thành thi vòng hai, anh nghĩ gì?"

Lý Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn cô: "Gì cơ?"

Ngụy Dư: "Khi máy bay hạ cánh, tất cả mọi người đều đứng dậy để lấy hành lý, chỉ có mình anh ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc đó anh đang nghĩ gì?"

Như nhớ lại, anh nhếch khóe miệng lên cười, thẳng thắn nói: "Anh đang nghĩ tới em."

Bình Luận (0)
Comment