Trong những ngày Lý Hà Nghiên đến thành phố Y, Ngụy Dư đã gọi điện cho anh hỏi về tình hình của chú Uông.
"Hồi phục khá tốt."
Lý Hà Nghiên nghe thấy tiếng ồn ào bên kia điện thoại, anh nhướng mày hỏi: “Em ở bên ngoài à?”
Ngụy Dư ngẩng đầu nhìn vào màn hình: "Ừ, ở bệnh viện."
Lý Hà Nghiên cau mày: "Làm sao vậy?"
“Dạ dày không thoải mái nên em đi mua thuốc.” Ngụy Dư nói.
Lý Hà Nghiên: "Nghiêm trọng không?"
“Không sao.” Ngụy Dư nói, “Khi nào thì anh về?”
Lý Hà Nghiên khẽ cười: "Nhớ anh à?"
Ngụy Dư: "Không nhớ."
“Cái tật xấu nghĩ một đằng nói một nẻo này của em khi nào mới sửa được?” Lý Hà Nghiên hừ một tiếng, “Phụ nữ thành thật một chút mới đáng yêu.”
Ngụy Dư không khỏi bật cười: "Vậy tật xấu tự cao của anh định bao giờ sửa?"
Lý Hà Nghiên ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Không sửa được."
Tên của cô vang lên trong chỗ lấy thuốc, Ngụy Dư ở đầu bên kia nói với Lý Hà Nghiên: "Em đi lấy thuốc, không nói với anh nữa."
"Ừm."
Ngụy Dư cúp điện thoại đi lấy thuốc, vừa mới đi ra khỏi đại sảnh, điện thoại lại vang lên, cô còn tưởng là Lý Hà Nghiên, tùy ý nhấn nút nghe, áp vào tai. Hóa ra là của Tống Lộ, giọng cô ấy lanh lảnh: "Đoán xem bây giờ mình đang ở đâu?"
Ngụy Dư sửng sốt: "Đừng nói là cậu đến Gia Thành đấy."
"Tại sao cậu lại thông minh như vậy?" Tống Lộ nói, "Mình đang ở cổng trường của cậu. Đại học Thanh Hoa này quả nhiên là trường đại học số một ở Trung Quốc. Cổng trường này trông hoành tráng hơn nhiều so với cổng trường mình."
Ngụy Dư cười nói: "Bây giờ mình không ở trường, cậu tìm một chỗ ngồi một lúc đi, khoảng nửa tiếng nữa mình về."
"Ok, chờ cậu đấy."
Ngụy Dư bắt xe đến Thanh Đại, Tống Lộ đang đợi cô ở một quán đồ uống đối diện. Tống Lộ liếc nhìn túi thuốc trong tay Ngụy Dư: "Cậu không khỏe à? Sao lại uống thuốc?"
“Dạ dày có chút không thoải mái.” Ngụy Dư nói: “Sao đột nhiên lại tới Gia Thành?”
Tống Lộ: "Ba mình có quen một khách hàng mở cửa hàng ở đây, mời ông ấy đến đây, nên mình đi theo, tiện đường gặp cậu."
Ngụy Dư cười cười: "Về ký túc xá trước đi để mình cất đồ, rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Hai người đi dạo trong khuôn viên Đại học Thanh Hoa, Tống Lộ nhìn quanh một lượt, thỉnh thoảng lại thở dài: "Thật lớn, diện tích bao nhiêu vậy?"
Ngụy Dư: "Nghe nói là 382 héc-ta."
Tống Lộ quay đầu nhìn cô: “Lý Hà Nghiên đâu? Cuối tuần hai người không ở cùng nhau sao?”
Ngụy Dư: "Hai ngày trước anh ấy trở về thành phố Y, ba của Uông Dương bị tai nạn xe cộ, anh ấy quay về thăm một chút."
Tống Lộ quan tâm hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
Ngụy Dư: "Phẫu thuật mổ não, nhưng may là đã qua cơn nguy kịch."
Tống Lộ gật đầu: "Lý Hà Nghiên kỳ thật cũng rất trọng tình."
Đến dưới tầng ký túc xá, Ngụy Dư lấy thẻ phòng ra, quẹt một cái. Lên tới tầng bốn, hôm nay Vương Tuyết ở ký túc xá. Ngụy Dư mở cửa đi vào, Vương Tuyết vừa mới tắm xong, khẽ cười nói: "Ngụy Dư, đây là bạn của em à?"
Tống Lộ cũng cười đáp lại: "Xin chào, em tên là Tống Lộ, là bạn đại học của Ngụy Dư."
Vương Tuyết: "Xin chào, chị là Vương Tuyết."
Hai người giới thiệu đơn giản với nhau.
Ngụy Dư dẫn Tống Lộ vào phòng của cô, Tống Lộ đứng trước bàn học: "Điều kiện của ký túc xá sau đại học này cũng khá tốt, có cả phòng đơn, quá thoải mái."
Ngụy Dư dọn dẹp sổ sách trên bàn: "Tốt hơn hệ đại học một chút."
Tống Lộ lại khơi chuyện cũ: "Nếu đãi ngộ ký túc xá ở Đại học Y cũng tốt như vậy, mình đã không phải cãi nhau với Ngô San mỗi ngày."
Ngụy Dư nhìn cô ấy: "Đã tốt nghiệp rồi mà cậu vẫn nhớ rõ à?"
Tống Lộ bĩu môi: “Mình là người nhỏ nhen, ai đối xử tốt với mình, mình sẽ nhớ mãi người đó, không tốt thì sẽ hận cả đời.”
Ngụy Dư: "Đặt phòng khách sạn chưa?"
"Đã đặt rồi." Tống Lộ nói, "Hai ngày này cậu ở bên ngoài với mình đi, trường cậu hẳn là không quan tâm đến việc nghiên cứu sinh không về ký túc xá nhỉ?"
“Không quan tâm lắm.” Ngụy Dư nói, “Cũng có vài người ở bên ngoài.”
Tống Lộ cười nói: “Nói tới chuyện này, mình lại nhớ hồi năm nhất, dì quản lý không chỉ nghiêm khắc, còn không cho chúng ta ra ngoài vào buổi tối, mỗi ngày mười giờ đều phải bấm dấu vân tay đúng không?
Vừa dứt lời, giọng nói của Vương Tuyết vang lên từ phòng cô ấy, nghe có chút mất khống chế, cũng không nghe rõ cô ấy nói cái gì.
Tống Lộ ngậm miệng, nhìn Ngụy Dư và nói: "Hay là cậu đi hỏi chuyện gì đang xảy ra đi?"
Ngụy Dư mở cửa, đi đến phòng của Vương Tuyết, cô gõ cửa, một lúc sau Vương Tuyết đi ra mở cửa, giả vờ bình tĩnh nói: "Ngụy Dư, làm sao vậy?"
Ngụy Dư nhìn cô ấy chằm chằm, Vương Tuyết né tránh ánh mắt của cô: "Tại sao lại nhìn chị như vậy?"
Ngụy Dư thăm dò: "Đàn chị, vừa rồi em nghe thấy tiếng của chị, chị xảy ra chuyện gì sao?"
Vương Tuyết: "Không có chuyện gì, vừa rồi chị nói chuyện điện thoại với mẹ, nhất thời có chút nóng nảy nên nói hơi to, xin lỗi vì đã làm phiền em nhé."
Ngụy Dư lắc đầu nói: "Đàn chị, nếu chị gặp phải vấn đề gì có thể nói cho em biết, chúng ta cùng nhau giải quyết."
Vương Tuyết kéo khóe miệng cười: "Ừ, được, chị không sao, em yên tâm, có việc gì chị sẽ nói cho em biết."
Vương Tuyết đóng cửa lại, Ngụy Dư đứng đó một lúc rồi quay người đi về phòng.
Tống Lộ đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới: "Đàn chị của cậu sao vậy?"
Ngụy Dư nhíu mày: "Chị ấy nói không có việc gì, vừa rồi gọi điện thoại cho mẹ."
Tống Lộ thò đầu nhìn phòng Vương Tuyết, thấp giọng nói: "Mình cảm thấy đàn chị của cậu có chút kỳ quái."
Ngụy Dư cũng cảm thấy như vậy, dường như Vương Tuyết đang che giấu điều gì đó, Ngụy Dư đã hỏi nhiều lần, nhưng Vương Tuyết đều lảng tránh. Ngụy Dư không muốn hỏi quá nhiều, cô đóng cửa sổ lại nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Hai người đi ra khỏi phòng, Ngụy Dư lấy chìa khóa khóa cửa lại, trong phòng Vương Tuyết không có tiếng động, Tống Lộ thấp giọng nói: "Hay là gọi đàn chị của cậu đi cùng?"
Ngụy Dư nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra gửi cho Vương Tuyết một tin nhắn, Vương Tuyết rất nhanh trả lời lại, nói rằng không đói.
Ngụy Dư: Vậy chị nghỉ ngơi đi, có lẽ đêm nay em sẽ không về ký túc xá, chị không cần mở cửa cho em.
Vương Tuyết: Được.
Hai người không đi đâu xa mà đi ăn trong một trung tâm mua sắm gần Đại học Thanh Hoa. Bởi vì dạ dày của Ngụy Dư không thoải mái, hai người chỉ ăn chút gì đó đơn giản.
Khách sạn Tống Lộ đặt trước cũng ở đây, sau bữa tối, Ngụy Dư cùng Tống Lộ đi dạo trung tâm mua sắm một lúc, mãi đến hơn chín giờ mới trở về khách sạn.
Tống Lộ vào phòng vệ sinh tắm rửa, Ngụy Dư mở TV, dựa vào đầu giường xem điện thoại.
Lý Hà Nghiên gửi tin nhắn hỏi dạ dày cô có thoải mái không, Ngụy Dư trực tiếp gọi cho anh: "Anh còn ở bệnh viện không?"
“Ở chỗ ông ngoại.” Lý Hà Nghiên uể oải nói, “Uống thuốc xong em thấy thế nào rồi?”
"Tốt hơn nhiều."
Ngụy Dư nhớ tới lần trước gọi điện thoại hỏi anh khi nào quay lại nhưng anh không trả lời, cô liền hỏi lại, Lý Hà Nghiên khẽ mỉm cười: "Còn nói không nhớ, thứ ba anh về."
Lúc này, Tống Lộ tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Ngụy Dư đang nói chuyện điện thoại, liền đùa: "Nói chuyện điện thoại với Lý Hà Nghiên?"
Ngụy Dư gật đầu, Lý Hà Nghiên cũng nghe được giọng nói của Tống Lộ: "Tống Lộ đến gặp em à?"
Ngụy Dư giải thích nói: "Cô ấy đến Gia Thành chơi hai ngày."
Lý Hà Nghiên ừ một tiếng, mở tủ quần áo, lấy quần áo nói: "Anh đi tắm trước."
"Được."
Chiều hôm sau, sau khi Ngụy Dư và Tống Lộ ăn trưa xong, Tống Lộ đi tìm ba cô ấy. Ngụy Dư ngồi xe buýt trở về Đại học Thanh Hoa, cô xuống xe ở cổng trường rồi đi bộ về ký túc xá, đột nhiên trời đổ mưa, bầu trời u ám.
Ngụy Dư chạy nhanh về ký túc xá, lấy chìa khóa mở cửa, tóc và quần áo cô đều bị mưa làm ướt, bên ngoài sấm sét ầm ầm, đèn trong phòng khách vẫn sáng, cửa phòng Vương Tuyết khép hờ.
Ngụy Dư theo bản năng liếc nhìn, xuyên qua khe hở, cô thấy Vương Tuyết đang nhắm mắt nằm trên giường, cánh tay buông thõng ở mép giường, giống như chìm vào giấc ngủ bình yên thường ngày.