Chương 185. Đây là nơi nào?
Đợi thời điểm Nhậm Thanh tỉnh lại lần nữa, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, ngay cả sức lực mở mắt ra cũng không có.
Hắn nằm ngang há mồm thở dốc, phần ngực bụng lên xuống chập trùng.
Không biết qua bao lâu, Nhậm Thanh miễn cưỡng mở mắt, phát hiện bốn bề một mảnh đen như mực.
Hắn thấy vậy con ngươi thu nhỏ lại.
Sau khi tấn thăng song sinh yểm ma, Nhậm Thanh ở trong hoàn cảnh lờ mờ cũng không biết được xung quanh là nơi nào.
Trong lòng của hắn không khỏi hoảng hốt, không biết lính cai ngục đường có truy cứu việc thuật pháp tấn thăng quá nhanh hay không, dù sao thiên phú mọi người là không giống nhau, ta có thiên phú cao thì tấn thăng nhanh thôi.
Mà chỉ cần có thể tiếp nhận tác dụng phụ mà dị hoá mang tới thì bất luận tu sĩ gì cũng có thể dựa vào tài nguyên trong thời gian ngắn tấn thăng Quỷ Sứ cảnh.
Chỉ ba lần ngụy biến liền cần bỏ thời gian ra để mài dũa.
Nhưng Nhậm Thanh thông qua thần túc kinh thể hiện ra trình độ dị hóa khác hoàn toàn, thân thể dựa vào vật quỷ dị đã coi như không phải người.
Nhậm Thanh lập tức trấn định lại.
Chí ít hắn trước khi hôn mê thấy được Tống Tông Vô, người này từ trước tới nay đều chiếu cố hắn rất nhiều.
Cho nên cũng không phải không có đường lui, có thể là sau khi mình hoàn thành một số điều kiện, hẳn là có thể trở về hiện thực.
Nhưng mà hắn lập tức ý thức được vấn đề mấu chốt nhất, không biết vì sao mà ở nơi này không có cách nào thi triển thuật pháp.
Cộng thêm việc thọ nguyên Nhậm Thanh đang khô kiệt, hiện tại thể chất thậm chí còn không bằng người thường.
Hắn lục lọi lòng bàn tay phải, dị miệng cũng đã khép lại.
Chớ nói chi là lao tù trong bụng.
Bên trong đó còn chứa người truyền đạo và không ít vật quỷ dị bị hắn đánh giết rồi nuốt vào, may mắn có vật quỷ dị thần túc kinh nên mới không gây ra rối loạn.
Nhưng mà cứ như vậy, Nhậm Thanh liền không cách nào bổ sung thọ nguyên.
Lính cai ngục đường chỉ tính tạm thời giam giữ mười ngày nửa tháng thì còn dễ nói, vạn nhất nếu là mấy năm, vậy hắn rất có thể sẽ chết bởi thọ nguyên khô kiệt.
Nhậm Thanh bất đắc dĩ ngồi xếp bằng, tiếp theo cố gắng gọi hệ thống ra.
Không nghĩ tới hệ thống lại không nhận ảnh hưởng của nơi đây, khiến cho trong lòng hắn nhiều hơn mấy phần an ủi, xem ra trời không tuyệt đường người tốt.
【 Nhậm Thanh! 】
【 Tuổi tác: Mười tám! 】
【 Thọ nguyên: Ba tháng mười bảy ngày! 】
【 Thuật: Thao Thiết Pháp ( lao tù trong bụng), Vô Mục Pháp ( song sinh yểm ma), Thần túc kinh ( Binh Họa Trì Lang), Nhân Thư Bì ( Luyện Bì Giả), Phi Giáp Công ( Tích Cốt Giả), Kính Trung Tiên ( Kính Diện Giả). 】
【 Đạo Sinh Đạo ( chưởng đạo)! 】
Ba tháng. . .
Thọ nguyên còn lại so với Nhậm Thanh tưởng tượng còn muốn ngắn hơn nhiều, thậm chí không đủ để chống đỡ đến cuối năm.
Hắn nhìn tuổi tác của mình mà thở dài, hẳn là trong lúc hôn mê cũng qua ngày sinh nhật, cũng biết mẫu thân già ở quê sẽ nghĩ như thế nào.
Tin tức tốt duy nhất chính là, Đạo Sinh Đạo đã tấn thăng làm "Chưởng đạo", hẳn là hấp thu đạo vận Tiên Chủ sau khi chết.
Hắn thử tiến vào Vô Vi đạo tràng, nhưng cũng có thể vì thân thể quá mức suy yếu, ý thức chỉ vừa mới tiếp xúc, khí huyết liền có cảm giác như bị rút ra.
Nhậm Thanh đành phải từ bỏ, hai tay chạm vào sàn nhà cũng không có tin tức gì.
Chẳng lẽ đây cũng không phải trong lính cai ngục đường?
Hắn nằm trên mặt đất suy nghĩ ngàn vạn, hai mắt nhắm lại vậy mà ngủ thiếp đi.
Sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, Nhậm Thanh hơi khôi phục khí lực một chút, chí ít có thể đứng lên lọ mọ tìm đường.
Hắn dọc theo một phương hướng để tiến lên, đi vài chục bước liền phải dừng lại nghỉ ngơi một lát, tình trạng cơ thể so với mấy ngày mới vừa xuyên đến còn tệ hơn.
Nhậm Thanh rất nhanh mò tới vách tường rắn chắc.
Hắn đem lỗ tai dựa vào vách tường, dùng ngón tay gõ gõ.
Thanh âm thanh thúy vang lên, cùng tường gạch phổ thông không khác biệt nhiều, cũng không giống vách tường huyết nhục như là A Tỳ Địa Ngục.
Nhậm Thanh đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Ký ức trước khi hôn mê của hắn rất là có hạn, ngoại trừ Tống Tông Vô cũng không có phát giác được thân ảnh của đạo nhân mắt mù.
"Chẳng lẽ đạo nhân mắt mù đem hai vị lính cai ngục Âm Sai cảnh giết chết, hiện tại bản thân mình ở bên trong cấm khu do vật quỷ dị hình thành?"
Nhậm Thanh lại lắc đầu.
Hai vị Âm Sai cảnh không phải thứ mà một tên đạo nhân mắt mù trọng thương cũng có thể giải quyết được.
Phải biết thiên đạo chi noãn đạo nhân mắt mù cũng không có ấp trong cơ thể.
Hắn chỉ có tìm cơ hội tự cứu, nếu như bởi vì thọ nguyên khô kiệt mà chết cũng quá ủy khuất.
Nhậm Thanh đi theo vách tường tìm tòi hồi lâu, rốt cuộc tìm được cửa sắt băng lãnh, nói rõ có thông hướng đường đi thông ra bên ngoài.
Hắn dùng sức gõ gõ, thanh âm trầm muộn quanh quẩn trong phòng.
"Có ai không, nơi này là nơi nào?"