Chương 187. Bổ Sung Sức Lực
Hiện nay xem ra thông qua âm thanh hấp dẫn Phi Độc Phách sẽ tương đối nguy hiểm, Nhậm Thanh đành phải mong đợi trong dạ dày sẽ có tồn tại giống như ngục tốt.
Trong dạ dày giam giữ cũng có không ít lính cai ngục, bọn hắn khẳng định đều là đợi ở chỗ này một thời gian dài, tránh không được việc cần cung cấp thức ăn.
Nhậm Thanh ngồi dưới đất kiên nhẫn đợi thời cơ cửa sắt mở ra, đồng thời trong bóng tối mô phỏng quan tưởng Vô Mục Pháp.
Khi hắn đắm chìm trong minh tưởng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi Nhậm Thanh tĩnh hồn lại, phát hiện bản thân không có chút đói khát nào, mà cũng không thấy ngục tốt đến đây đưa đồ ăn.
Vậy thì trong dạ dày hẳn là có cơ chế đặc thù, có thể thông qua hô hấp bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho thân thể, xem ra là đói không chết người.
Khóe miệng Nhậm Thanh co quắp có vẻ như không còn lựa chọn.
Hắn tâm tình bất định nhìn về phía cửa sắt, sau đó dùng lực gõ gõ.
"Cái gì là tiểu nhân trong bình, tiền bối có thể trả lời một vấn đề của ta không? ! !"
"Ngươi. . ."
Nam tử cửa đối diện hô hấp dồn dập, lập tức trong phòng tối sáng lên từng đôi mắt, lít nha lít nhít tựa như Phồn Tinh.
Đối với tu sĩ dị hoá mất khống chế mà nói, dù chỉ là trên cảm xúc có gợn sóng đều có thể sẽ dẫn đến việc bị vật quỷ dị trong cơ thể khống chế, lâm vào trạng thái điên cuồng.
Bước chân Phi Độc Phách lần nữa tới gần.
Nhậm Thanh lựa chọn ngậm miệng, sau đó ngồi tại vị trí cách cửa một mét chờ đợi.
Phanh. . . Phanh. . . Phanh. . .
"Đầu thật là cứng rắn."
Trong lòng Nhậm Thanh chửi bậy một tiếng, sau đó nhắm mắt cảm thụ hồn phách trong Nê Hoàn cung, muốn nhờ vào đó đem điểm hồn gọi ra.
Đáng tiếc đợi cho sau khi Phi Độc Phách đi, hắn cũng chỉ vừa tìm được quy luật song sinh hồn phách, đoán chừng còn phải thử một lần nữa.
Nhậm Thanh nhìn chằm chằm cửa sắt hư hao nghiêm trọng, vì phòng ngừa Phi Độc Phách thẹn quá hoá giận, trong thời gian ngắn không thể hấp dẫn đối phương quá mức nhiều lần nữa.
Nhậm Thanh minh tưởng mấy ngày, sau đó thân thể dần dần khôi phục, chí ít sẽ không cảm thấy suy yếu rõ ràng.
Trong lúc này, hắn mặc dù không có ôm quá nhiều hi vọng nhưng vẫn thử hấp dẫn Phi Độc Phách.
Kết quả điểm hồn thuận lợi trao đổi Vô Vi đạo tràng, nhưng muốn đi vào trong đó thì phát hiện thời gian có chút không đủ, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
Nhậm Thanh ổn định tâm thần.
Tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi ba ngày, hắn lần nữa phát ra tiếng vang, đồng thời phối hợp với gõ cửa sắt, tựa như là bị động kinh.
Sau đó cũng có không ít âm thanh nhỏ từ phòng khác phát ra, hiển nhiên không chỉ có lính cai ngục đối diện đạo tâm bị mất cân bằng.
Phi Độc Phách mang theo bước chân nặng nề mà tới.
Ngay trong nháy mắt cửa sắt bị phá tan tạo một khe hở, đầu lưỡi hẹp dài đưa vào trong phòng, muốn đem Nhậm Thanh cuốn lên nuốt vào bụng.
Nhậm Thanh vội vàng trốn đến nơi hẻo lánh, lấy tư thế nằm vật xuống mới miễn cưỡng tránh thoát.
Nhìn như chật vật, kì thực chả sử dụng chút sức lực nào.
Hắn thuần thục nhất tâm lưỡng dụng, điểm hồn chậm rãi hình thành từ trong Nê Hoàn cung, đồng thời mơ hồ cảm ứng được Vô Vi đạo tràng.
Sở dĩ có thể dễ dàng như thế là bởi vì đã tấn thăng Đạo Sinh Đạo.
Quan hệ Nhậm Thanh cùng Vô Vi đạo tràng trở nên cực kì chặt chẽ, hoàn toàn không phải đại đạo giác quan có thể đánh đồng.
Ngay sau khi điểm hồn ly thể, nét mặt của hắn trở nên hoảng hốt.
Điểm hồn lập tức xuất hiện bên trong điện nghị sự rộng rãi, nhìn quanh thấy được ba pho tượng Đạo Tổ quen thuộc cùng bồ đoàn đầy đất.
Nhậm Thanh nhịn không được mà mặt lộ vẻ vui mừng.
Nhờ có Phi Độc Phách chờ đợi hồi lâu, nếu không thì có thể sẽ tiếp tục thất bại.
Hắn ngậm miệng lại không tiếp tục phát ra âm thanh nữa, chỉ cần Phi Độc Phách rời khỏi cửa sắt, thời gian tiếp theo chờ đợi kết thúc ngồi tù là được rồi.
Nhưng Nhậm Thanh không nghĩ tới chính là, Phi Độc Phách vẫn không buông tha, nó dùng đầu liên tục va chạm cửa sắt mấy lần, thậm chí dẫn đến con mắt trên da cũng mù mấy cái.
Nhậm Thanh mày nhăn lại, không có ý định lại ngồi chờ chết.
Điểm hồn từ lao tù trong bụng lấy ra con mắt, thông qua Vô Vi đạo tràng chuyển dời đến bản thể trong tay.
Chỉ là một quá trình đơn giản mà đầu Nhậm Thanh đã sinh ra căng đau, có thể thấy được thân thể gặp thọ nguyên khô kiệt đến cực hạn.
Hắn nhét con mắt vào trong bụng rồi nuốt vào.
Mặc dù không cách nào thi triển Thao Thiết Pháp, nhưng năng lực tiêu hóa vẫn tồn tại, lập tức con mắt hóa thành nhiệt lưu đi theo huyết dịch rồi vận chuyển đến toàn thân.
Nhậm Thanh khôi phục một chút khí lực, nghiêng người tránh thoát đầu lưỡi Phi Độc Phách.
Dù không thể thi triển thuật pháp nhưng tiêu hóa con mắt cũng khiến cho thân thể tạm thời đạt đến trình độ võ giả tráng niên, tính linh hoạt được gia tăng thật lớn.
Hắn đi vào góc chết, Phi Độc Phách không cách nào từ khe hở cửa sắt xem rõ ràng tình huống bên trong căn phòng.