Chương 191. Tình Huống Trong Dạ Dày
Nhậm Thanh trở lại bên trong gian phòng tối còn có thể nghe được sát vách truyền đến tiếng gào thét.
Nhưng mà lúc này không có khiến Phi Độc Phách tới.
Nhậm Thanh đầu tiên kiểm tra thân thể, cũng không có phát hiện dị dạng gì.
Xem ra huyễn tượng chỉ nhằm vào đại não.
Nhậm Thanh lúc này đột nhiên chú ý tới bóng tối trong mắt đang dần dần sáng lên.
Cũng không phải hoàn cảnh biến hóa, mà là năng lực song sinh yểm ma khôi phục, có cảm giác thoát thai hoán cốt so với trước đó.
Nhậm Thanh nháy nháy mắt.
Không ngừng điều chỉnh góc nhìn, con ngươi như là camera máy vi tính.
Đầu tiên nhìn được bụi bặm đang bay trong không gian, tiếp theo lại chú ý đến vết bẩn không rõ ràng trên quần áo.
Tốc độ trọng đồng chuyển động lúc nhanh lúc chậm, giống như là tự có thần thông.
Nhậm Thanh suy đoán sau khi tiến vào trong dạ dày vì sao không cách nào vận dụng thuật pháp, là bởi vì bản thân cùng vật quỷ dị bị chia ra.
Bởi vậy có thể thấy được, trên bản chất mà nói, thân thể chính là "Cái bình" giam giữ vật quỷ dị.
Tiểu nhân trong bình có lẽ là dựa vào hấp thu ác niệm tu hành của tu sĩ dị hoá sinh ra.
Lính cai ngục đường nhờ tiểu nhân trong bình giam giữ tu sĩ dị hoá mất khống chế, đồng thời còn cho bọn hắn mấy phần hi vọng có thể áp chế dị hoá.
Tiểu nhân trong bình thì đem tất cả tu sĩ bên trong trở thành tài nguyên của mình.
Đương nhiên muốn tạo ra một cái dạ dày như này, chỉ sợ không phải chỉ cần một loại thuật pháp, lính cai ngục đường xác thực đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Nếu như lính cai ngục dị hoá mất khống chế đem vật quỷ dị trấn áp thì có thể hoàn toàn khống chế thuật pháp, hồn phách dị hoá sẽ được làm dịu.
Tiểu nhân trong bình hùng hùng hổ hổ đi ra, giống như đang oán giận tu sĩ đi vào mà không có ai mất khống chế.
Sau đó cửa sắt trước người Nhậm Thanh mở ra.
Nhậm Thanh nhíu lông mày lại, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng.
Hắn đứng trên hành lang mờ tối, từng cửa sắt phía sau cũng truyền đến thanh âm nhỏ vụn, có vẻ cổ quái dị thường.
Nhậm Thanh tâm niệm vừa động, thuật pháp còn lại mặc dù không thể thi triển, nhưng chỉ cần thân hồn tách rời của song sinh yểm ma cũng đã đủ rồi.
Chủ hồn ly thể đi về phía cửa đối diện, xuyên thấu qua vách tường dày đặc có thể nhìn rõ ràng bên trong.
Trong phòng có một thân ảnh khoảng chừng ba mét đang ngồi xếp bằng, có thể dùng từ lưng hùm vai gấu để hình dung, nhưng thân thể đã hoàn toàn bị dị hoá ăn mòn.
Làn da chẳng những đã hoán đổi, cánh tay phải so với eo của người bình thường còn lớn hơn nhiều, nhưng cánh tay trái lại gầy như móng gà.
Trong lỗ chân lông bộc lộ từng tia từng tia huyết khí, hình thành một tầng mỏng bọc quanh thân.
Chỉ xem hình dạng, nam tử đã cùng ác quỷ không khác gì nhau, mặt xanh nanh vàng cực kì hung tàn.
Nhưng mà hành động đối phương hảo tâm nhắc nhở mình liền có thể nhìn ra, đáy lòng người này vẫn còn thiện niệm như cũ, còn chưa triệt để tẩu hỏa nhập ma.
Khuôn mặt nam tử bắt đầu vặn vẹo, không nhìn ra biểu tình.
Chỗ xương sống thì ép sát vào nhau, đầu khẽ nghiêng về sau, trên bờ vai có cái mụn to bằng nắm đấm.
Cái mụn dần dần lớn lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn được, đồng thời lờ mờ có thể nhìn ra ngũ quan ở trên cái mụn, nó có hình dạng của người bình thường.
Cái đầu thứ hai rất nhanh liền thành hình.
Cái đầu mở ra con mắt sau đó rơi xuống đất.
Cái đầu lập tức mọc ra thân thể cùng tứ chi, biến thành một nam tử tráng niên, cùng bản thể có chút tương tự.
Lính cai ngục khôi phục ý thức, làn da lập tức hóa thành đỏ như máu, sát ý lan ra.
Biểu lộ phân thân quái đản, dùng thanh âm gần như trào phúng nói:
"Lý Phương Thán, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ngươi và ta thiện ác hai phần."
Lý Phương Thán nheo mắt lại, trong đầu vẫn tràn ngập ác ý như cũ.
Hắn cực lực muốn nhẫn nại, nhưng mà cánh tay phải tráng kiện lại tự động giơ lên cao.
"Lý Phương Thán, còn nhớ rõ ngươi ba năm trước đây không khống chế nổi giết một nhà ba người, bọn hắn cũng không phải quỷ."
"Còn có bảy năm trước lúc tu luyện thuật pháp, bởi vì khí tức lộ ra ngoài, dẫn đến có hai người đã bị thương cực kì nghiêm trọng, bọn hắn đã vùng vẫy năm ngày năm đêm mới chết."
"Đừng nói nữa!"
"Còn có. . ."
Con mắt Lý Phương Thán càng ngày càng đỏ, rốt cuộc không khắc chế được, cánh tay dùng sức đánh về phía phân thân, sau đó biến thành thịt băm.
Phân thân dù chỉ còn lại cái đầu vẫn còn đang kêu gào:
"Hồn phách ngươi dị hoá càng nghiêm trọng, phải chết phải chết. . ."
Lý Phương Thán một cước đem đầu giẫm nát, huyết nhục lưu lại bắt đầu nhúc nhích giống như vật sống, ý đồ một lần nữa dung nhập thân thể hắn.
"Hắc hắc hắc hắc hắc."
Trong phòng đột nhiên thêm ra cái bình sứ, miệng của bình sinh ra lực hấp dẫn đem huyết nhục thôn phệ toàn bộ.
Tiểu nhân trong bình hài lòng nhếch miệng.
Nhậm Thanh lại đi thăm dò phòng khác.
Những tên lính cai ngục dị hoá mất khống chế kia cũng sẽ mọc ra cái đầu thứ hai, trình độ dị hoá mất khống chế càng nghiêm trọng hơn, phân thân hình thành càng khủng bố hơn.
Thậm chí có một số tu sĩ nếu không phải có tiểu nhân trong bình xuất thủ, bọn hắn đều sẽ bị phân thân đánh chết.
Một ngày của bọn hắn sẽ tuần hoàn theo quá trình này.
Hoàn toàn giống như bị nuôi nhốt lấy thịt.
Nhậm Thanh do dự một chút, không biết có thể lợi dụng Vô Vi đạo tràng để sáng chế thuật pháp khắc chế dị hoá hay không?
Hắn quay người trở về bên trong gian phòng:
"Vẫn là nên nhân cơ hội đem vật quỷ dị cũng triệt để trấn áp rồi nói sau."