Chương 194. Bí Tàng Các
Nhậm Thanh nhịn không được thầm mắng vài tiếng, lại lấy ra mấy khối huyết nhục ném ra các hướng khác nhau, hai tay Hoa Thủy tốc độ tự nhiên càng thêm gấp rút.
Giòi bọ khổng lồ đã mở cúc hoa hình dáng giác hút ra, trực tiếp bao trùm bốn bề thuỷ vực.
Nhậm Thanh vừa định để điểm hồn thoát ly khỏi Vô Vi đạo tràng thì lập tức chú ý tới có cỗ thi thể nhỏ bé cách đó không xa, vội vàng nhảy lên một cái.
Hắn rơi xuống hồ nước, cũng may bắt lấy chân phải thi thể, như là gỗ nổi bị sóng nước đánh tới một cái lá sen khác.
Nhậm Thanh cũng không thèm để ý đây có phải Đâu Suất cung hay không, liều mạng bơi đi.
Dù chỉ là điểm hồn, hắn cũng không muốn tuỳ tiện hao tổn tại Vô Vi đạo tràng, chủ yếu còn phải tốn thời gian khôi phục chủ hồn.
Giòi bọ càng ngày càng gần, giống như gần trong gang tấc.
Nhậm Thanh chạm hai tay vào lá sen rồi dùng sức bật lên, sau đó chạy mấy chục mét mới dừng bước chân lại để xem xét tình huống.
Giòi bọ chỉ du động trong nước chốc lát, sau đó một lần nữa chìm vào đáy nước.
Nhậm Thanh nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngẩng đầu hướng đạo quan trước mặt nhìn lại.
Chung quanh đứng thẳng từng cái bia mộ lít nha lít nhít, phía trên khắc đầy chữ, nơi xa thì có một tòa kiến trúc uy nghiêm đứng ở đó.
Ngói xanh cục gạch, vách tường bị dây leo bao trùm, miễn cưỡng có thể nhìn thấy mấy chữ bên trên bảng hiệu.
"Bí Tàng Các!"
Nhậm Thanh có chút ngoài ý muốn, vị trí bí tàng các với nghị sự điện không gần không xa, hẳn là Đâu Suất cung ở giữa hai nơi này.
Bí tàng Các có thể chứa thuật pháp thư tịch, hắn vẫn tương đối hứng thú.
Nói không chừng có thể tìm tới thuật pháp phù hợp với bản thân mình, mà hệ thống của mình còn có thể miễn trừ đại giới từ thiên đạo chi noãn.
Ánh mắt Nhậm Thanh đảo qua bia mộ ở chỗ cửa ra vào bí tàng các.
Từ tin tức phía trên, đại bộ phận mộ phần đều là của đệ tử Vô Vi đạo quan, còn có mộ bia chỉ là trống không.
Dựa theo trình độ cũ kỹ của mộ bia, chí ít có lịch sử mười mấy năm.
Nhậm Thanh thấy vậy cảm thấy nghi hoặc.
Vô Vi đạo quan dù sao cũng là tông môn chiếm cứ trong thân thể Dương Thần cảnh, có lẽ sẽ có một nơi riêng để chôn cất người chết chứ.
Vì sao phải đem thi thể chôn ở bí tàng các, có lẽ những người này đều chết ở chỗ này sao?
Nhậm Thanh tạm thời không có ý nghĩ đào mộ, hắn đi đến trước cửa ra vào đẩy tay một cái, quả nhiên cánh cửa đã được khóa chặt, không có khả năng cưỡng ép phá vỡ.
Hắn từ trong ngực móc ra cánh tay Đạo Tổ, ngón trỏ đưa vào bên trong khóa cửa nhẹ nhàng vặn.
Két. . .
Cửa lớn mở ra, tro bụi tràn ngập, có cảm giác phủ bụi đã lâu.
Nhậm Thanh nhìn quanh đại sảnh, đập vào mi mắt cũng không phải là giá sách mà là địa đồ treo trên vách tường, cái này thì cùng loại với lính cai ngục đường.
Màu sắc của địa độ đã trắng bệch, viết hai chữ "Tĩnh Châu", chính là vị trí Vô Vi đạo quan.
Tĩnh Châu phía dưới Tương Châu, thậm chí còn có vài thành trấn nhỏ không phân biệt được là của bên nào, nói rõ Vô Vi đạo quan đã từng tiếp xúc với Tương Châu.
Tại hướng tây bắc Tĩnh Châu, cũng chính là phía đông Tương Châu, có một nơi cổ quái gọi là “ Thú Lan”.
Nhậm Thanh đem địa đồ vẽ ra một bản khác bỏ vào lao tù trong bụng, nếu như tương lai có thực lực rời khỏi Tương thôn, có thể nghiệm chứng xem bên ngoài là cảnh tượng như thế nào.
Tĩnh Châu cũng có rất nhiều thành trấn, trong đó trung ương chính là Tĩnh Châu thành.
Hắn ở đại sảnh cẩn thận kiểm tra, phát hiện không có manh mối, về sau liền đi theo lối nhỏ tới những gian phòng khác.
Lối đi nhỏ có vết tích vật nặng bị lôi kéo, có thể thấy được trước khi bí tàng các bị hủy diệt cũng không thái bình.
Nhậm Thanh mới vừa chuẩn bị tiến đến gian phòng gần nhất, đột nhiên chú ý tới có chút không đúng.
Mặt đất của bí tàng các bao trùm lấy một lớp tro bụi, nhưng rất nhiều địa phương mà hắn rõ ràng không có đặt chân nhưng lại có dấu chân không rõ ràng.
"Bên trong Vô Vi đạo tràng còn có người sống?"
"Hay là quỷ vật?"
Nhậm Thanh nheo mắt lại cẩn thận quan sát dấu chân, hắn chú ý tới điểm chịu lực ở ngón chân tương đồng, đồng thời không có đi giày.
Có thể từ vết mờ mà đoán được thời gian, ít nhất là mấy tháng trước, có lẽ là đạo nhân mắt mù lưu lại cũng chưa biết được.
Nhậm Thanh đề cao cảnh giác đi tới gian phòng sát vách, bên trên bảng hiệu viết "Nhập môn pháp" .
Trong phòng có tia sáng lờ mờ.
Bên trong trưng bày sáu cái giá sách, nhưng mà có hai cái giá sách đã hư hao.
Thư tịch rơi đầy đất, có vẻ chật vật không chịu nổi, có thể nhìn ra lúc Vô Vi đạo quan hủy diệt, đệ tử môn phái đã xử trí không kịp đề phòng.
Nhậm Thanh tiện tay nhặt lên một bản bí tịch, hệ thống lập tức sinh ra phản ứng.
【 Lục Súc Thông Bối Quyền! 】
【 Một trong những môn pháp khi vào Vô Vi đạo quan, do Tiêu Thần Tử sáng tạo, lấy máu của lục súc tẩm bổ thân thể, ngày đêm Luyện Thể, sau đó tu thành thể chất phù hợp với thiên đạo chi noãn, nhờ vào đó nhập môn Lục Linh pháp. 】