Chương 215. Husky có chỗ dùng
Nhậm Thanh dùng minh vũ liên hệ lính cai ngục đường, rất nhanh liền có lính cai ngục chạy đến.
Nha môn đem phụ cận phong tỏa, bang chúng bị giam giữ mang đi, bình thường đều sẽ sung công lao dịch.
Lính cai ngục được phái tới là Từ Thì Lâm, trước đó tại tiêu tai cấm khu cùng Nhậm Thanh từng có cộng sự, thuật pháp của hắn cùng sương mù có quan hệ.
Ánh mắt Từ Thì Lâm mang theo một chút phức tạp, nói ra:
"Nhậm Thanh đã lâu không gặp, nghe nói ngươi thời gian trước đây tại trong dạ dày?"
"Vốn là dị hoá không có nghiêm trọng, cho nên ở trong đó cũng không lâu lắm liền đi ra."
Nhậm Thanh trực tiếp thừa nhận, ở lính cai ngục đường không cần giấu dốt, làm việc cũng có thể càng thêm thuận tiện.
Từ Thì Lâm có chút bị tốc độ Nhậm Thanh tấn thăng thực lực chấn kinh, từ Bán Thi cảnh đến Quỷ Sứ cảnh nhiều nhất chỉ tốn thời gian nửa năm.
Chẳng lẽ đây chính là hạt giống Âm Sai cảnh?
"Ta còn có việc, đi trước."
Nhậm Thanh đem Phì Long giao cho Từ Thì Lâm sau đó quay trở về Hỏa Công đường, lúc trở về thì thức ăn trên bàn còn nóng hổi.
Nhưng mà bọn người Bá Phong sau khi biết được tình huống, sớm đã không có muốn ăn.
Chỉ may mắn tính mệnh Tiểu Tam Nhi không còn lo lắng.
Nhậm Thanh ngày thứ hai trở về chuyến Bát Tự thôn, chủ yếu là đem đồ tết mang cho Trần thị, hắn cũng ở lại với Trần thị mấy ngày.
Dù là đã tu hành, nhưng không có nghĩa là Thái Thượng Vong Tình, việc này thì coi như Vô Vi đạo quan cũng không có cưỡng cầu.
Năm mới vừa qua.
Nhậm Thanh liền nhận được tin của Hoàng Tử Vạn, như vậy chuẩn bị đi về An Nam trấn.
Đường xá cũng không quá xa xôi, nhưng rốt cục Husky có đất dụng võ.
Lính cai ngục đến An Nam trấn không nhiều, tính cả Nhậm Thanh chỉ có ba người, còn có vị quân dự bị, chủ yếu bởi vì An Nam trấn cũng có lính cai ngục.
Nhậm Thanh từ sớm đã đi tiến đến bên ngoài cửa nam thành chờ, thuận tiện đem Husky từ lao tù trong bụng thả ra.
Husky bây giờ đã dài hơn bốn mét, lông tóc xoã tung phối hợp với bộ dáng ngây thơ chân thành, cùng Dã Lang hoàn toàn khác biệt.
Nó vừa tới ngoại giới liền trở nên cực kì vui mừng, không ngừng luồn lên nhảy xuống.
Ánh mắt Nhậm Thanh mang theo cảnh cáo, lòng bàn chân có quỷ ảnh đi ra, trực tiếp hòa tan vào cái bóng chó ngốc, có thể gián tiếp khống chế.
Biểu lộ Husky trở nên nghi hoặc, lập tức yên tĩnh trở lại.
Là hai người Hoàng Tử Vạn đến cửa, bọn hắn nhìn thấy Husky giống như sói không phải sói, lập tức biểu lộ có vẻ hơi ngây ra.
Nguyên bản hắn dự định đi bộ mấy ngày, không nghĩ tới Nhậm Thanh không biết từ chỗ nào tìm về một con dị thú dọa người.
Lục Tiểu Ngọc há hốc miệng đứng sau lưng Hoàng Tử Vạn.
Nàng bởi vì thuật pháp liên quan đến thảm thực vật, cho nên bị điều khiển tiến đến An Nam trấn, làm quân dự bị nhờ vào đó kiếm lời nhiều huyết tinh cũng tốt.
Nhậm Thanh nhảy lên trên lưng Husky, chỉ cảm thấy như ngồi đệm, lông tóc còn có thể ngăn cản được cả gió thổi tới, thật vô cùng thoải mái.
"Đi thôi, chút nữa có nhiều người đi lại sẽ dễ dàng hấp dẫn phiền toái không cần thiết."
Hoàng Tử Vạn quả quyết xoay người nhảy lên trên thân chó, dù sao cũng so với dựa vào hai chân tiến đến An Nam trấn thì cưỡi chó vẫn tốt hơn nhiều.
Lục Tiểu Ngọc thấy vậy chỉ có thể làm theo.
Hoàng Tử Vạn vỗ vỗ Husky, cảm giác chất thịt căng đầy, mà lại hương vị tản ra có chút cảm giác ngon miệng.
"Nhâm lão đệ, con. . . Sói này của ngươi là thông qua cho ăn huyết nhục tu sĩ để trưởng thành sao?"
Husky không có cảnh giác chút nào, cái đuôi không ngừng lắc lắc.
"Không sai, đủ để dùng làm tọa kỵ."
Nhậm Thanh gõ xuống đầu Husky:
"Đi thôi, dọc theo đường lớn tiến đến An Nam trấn, không phân ngày đêm thì nhiều nhất mất hai ba ngày."
Husky (-`ェ′-)
Quỷ ảnh dung nhập cái bóng Husky, về sau mặc dù không hoàn toàn kiểm soát hành vi, nhưng hoặc nhiều hoặc ít có thể làm ra ảnh hưởng.
Husky vắt chân lên cổ xông về phía trước, sau khi thích ứng tu hành thuật pháp bịa đặt, nó giờ tựa như tàn ảnh lao đi.
Nhậm Thanh để quỷ ảnh bám vào trên lưng Husky, sau đó nhắm mắt tu hành.
Hắn dựa vào song sinh yểm ma và chủ thứ điểm hồn, cộng thêm quỷ ảnh bảo vệ, dù là đột nhiên nhận công kích đều có thể kịp thời phản ứng.
Hai người Hoàng Tử Vạn vừa mới bắt đầu còn có chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền nghỉ tạm ở trên lưng chó.
Nhưng mà bọn hắn không thể không kiêng nể gì cả giống Nhậm Thanh.
Cưỡi chó đi đường đúng là rất nhanh gọn.
Dã thú lại không dám tới gần, hình thể Husky cho dù là cây cối cũng đè ép không được, đi ngang qua hình thành một mảnh bóng mờ to lớn.
Trên đường lớn chợt có mấy cái người đi đường, bọn hắn phát hiện Husky vụt qua trước mặt, cũng dọa đến hai chân như nhũn ra.
Nhậm Thanh vốn cho rằng chỉ cần quan tưởng thuật pháp, sau khi hoàn thành quan tưởng liền có thể đến An Nam trấn.
Nhưng tốc độ Husky lại đột nhiên dần dần chậm dần, mãi đến khi dừng lại ở một chỗ ngã tư.
Hoàng Tử Vạn mở to mắt, trên mặt nghi ngờ nhìn xem trước mặt là núi rừng trống trơn, không khỏi khẩn trương bắt đầu.
Nhậm Thanh trấn an Husky.
Hắn vốn cho rằng chó ngốc bởi vì mấy ngày liền đi đường, thể lực hơi có mệt mỏi.
Nhưng Husky lại một mực nhìn chòng chọc vào núi rừng không thả, trong miệng nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng chó sủa chỉ khi đối mặt tử địch mới có.