Chương 281. Tìm Hiểu Tin Tức Trong Thành 2
Nhậm Thanh ném cho Tiểu Tam Nhi một cái túi tiền.
Tiểu Tam Nhi nghi ngờ tiếp nhận, trong lòng vẫn đang suy nghĩ gần đây bên trong thành có việc gì.
Du sao bên trong Huyết Cẩu bang cũng phân phó bọn hắn ít đi gây chuyện, khiến cho mấy vị Đường chủ cũng rất ít đi lại ngoài đường.
"Nhớ lấy, đừng tự chủ làm việc, chỉ tìm hiểu tin tức thôi."
Nhậm Thanh do dự một lát, dứt khoát để quỷ ảnh dung nhập bên trong thần hồn Tiểu Tam Nhi, cách hai ngày trở về bản thể một lần, để phòng ngừa đột nhiên xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Hắn lại căn dặn vài câu rồi lập tức quay người đi vào nha môn.
Tiểu Tam Nhi gãi đầu một cái, khuôn mặt xoắn xuýt.
"Quái quái. . ."
Hắn dựa theo lời Nhậm Thanh nói mà bắt đầu đi dạo quanh thành tây.
Mục tiêu chủ yếu là các trà lâu, tiểu nhị bên trong cửa hàng có quan hệ tương đối tốt với hắn, tốn chút tiền bạc liền có thể tìm hiểu được không ít tin tức.
Nhưng mà Tiểu Tam Nhi liên tiếp tìm hiểu mấy ngày lại không có chút thu hoạch nào.
Cái này khiến hắn có chút không biết bàn giao thế nào, dù sao cũng là được Nhậm Thanh giao việc, đối phương còn từng cứu mạng mình.
Tiểu Tam Nhi suy tư một lát sau, quyết định thay đổi địa điểm.
Trong quán trà tiếp xúc không được những tầng lớp phía dưới, còn không bằng đi những hàng thịt thuộc quản lý của Huyết Cẩu bang hỏi một chút, nói không chừng có thu hoạch khác.
Tiểu Tam Nhi đi vào ngoại ô thành Tây, trong mũi lập tức ngửi được mùi thơm của lòng luộc.
Hắn nuốt ngụm nước bọt, tiếp sau đó lấy ra chút tiền mua món kho nếm thử, tiện thể hàn huyên với người bán hàng.
Tiểu Tam Nhi làm thành viên Huyết Cẩu bang, dù địa vị không cao, nhưng đối với người bán hàng thì vẫn tương đối có tiếng nói.
Chẳng những không lấy tiền, đối phương còn biết gì nói nấy.
Chủ quầy hàng cau mày nói ra:
"Gần nhất tương đối yên ổn, nào có cái quái sự gì, việc nhỏ vụn vặt cũng có không ít."
Tiểu Tam Nhi hai mắt tỏa sáng nói ra:
"Lưu đại ca, ngươi cẩn thận nói một chút."
Chủ quầy hàng cũng coi như tán gẫu, đàm luận đều là việc nhà hàng xóm, gì mà nói tới cô bảy cô tám.
Tiểu Tam Nhi không có biểu hiện ra thiếu kiên nhẫn, ngược lại cực kì nghiêm túc.
"Đúng rồi, có một việc. . ."
"Mấy ngày trước đây ta đi ngoại ô thu mua súc vật, kết quả trong sân nghe được âm thanh khóc nỉ non, rõ ràng hai vợ chồng đã qua tuổi bốn mươi, không biết rõ là đứa trẻ ở đâu ra."
Tiểu Tam Nhi nhạy cảm bắt được bên trong không thích hợp, nhịn không được hỏi:
"Có thể là cháu gái của bọn họ?"
"Bọn hắn trước kia cũng không có đẻ con, lúc đó ta cũng nhìn vào trong phòng, căn bản cũng không giống có trẻ con."
Chủ hàng thịt nói đến đây thì uống ngụm nước trà, tiếp tục nói:
"Cũng có thể là gần đây mới nhận nuôi, cụ thể thế nào thì không biết rõ."
Tiểu Tam Nhi khẽ gật đầu, hai người tiếp tục nói một lát, hắn thấy không hỏi được tin tức gì hữu dụng liền cáo từ.
Trong lòng của hắn âm thầm suy tư, không tự chủ được đã đi ra ngoại thành.
Tam Tương thành đồng ruộng ít, từng nhà ở nơi này cũng chăn nuôi heo dê, thỉnh thoảng liền có chủ hàng thịt đến đây thu mua súc vật.
Tiểu Tam Nhi mắt nhìn sắc trời, chung quanh cũng ít người đi lại, dựa theo lời chủ hàng thịt miêu tả, hắn tìm tới một gian nhà.
Hắn phi thường cẩn thận, không có lựa chọn tùy tiện đi vào, mà đứng ở bên tường nghe ngóng, giống như muốn nhờ vào đó tìm hiểu tình huống.
Qua hồi lâu, Tiểu Tam Nhi chẳng những động tĩnh gì cũng không nghe thấy, thậm chí còn bị trẻ con đi ngang qua ném mấy cục đá.
Hắn thở dài, lỗ tai mới vừa rời khỏi vách tường, đột nhiên mơ hồ truyền đến âm thanh khóc nỉ non.
Chẳng biết tại sao, Tiểu Tam Nhi đột nhiên nhớ tới câu chuyện mà gia gia kể khi còn bé, cảm giác có chút rùng mình.
Trong truyền thuyết lão Hổ chỉ cần sống qua mười lăm năm, thân thể liền không có sức lực để đi săn, nhưng nó sẽ giấu ở trong bụi cỏ bắt chước thanh âm tiểu hài, nhờ vào đó hấp dẫn tiều phu và thợ săn đi ngang qua.
Hắn hít sâu, nhìn xung quanh cái tường tìm được một khe hở.
Tiểu Tam Nhi đưa mắt tới.
Trong sân trống rỗng, chỉ có tiếng khóc nỉ non quanh quẩn ở trong đó, có thể nơi phát ra là từ chuồng heo truyền tới.
Trừng mắt nhìn, trước cửa phòng chẳng biết lúc nào có thêm một đứa trẻ quỷ dị. . .
Tiểu Tam Nhi nhìn lại thì nào có đứa trẻ nào, nhưng toàn thân cũng nổi da gà.
Hắn dù là tâm tính trưởng thành sớm, nhưng dù sao cũng chỉ mười bốn tuổi, trong lòng e ngại liền quay người chạy về thành.
Tiểu Tam Nhi quá nóng vội, căn bản cũng không có để ý tới đường, kết quả đụng phải ba người.
Hắn té lăn trên đất, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Ba người cũng mang theo mũ rộng vành, nhìn thấy Tiểu Tam Nhi lỗ mãng như thế cũng không nóng giận, nữ tử trong đó cũng tốt bụng đem hắn đỡ lên.
Tiểu Tam Nhi khom lưng xin lỗi, lập tức chạy xa như một làn khói.
Tráng hán quét mắt nhìn Tiểu Tam Nhi, tiếp sau đó quay đầu nói với nữ tử:
"Ngôn Quân, Cai Ngục Đường gần đây làm sao thế, để nhóm chúng ta kiểm tra súc vật từng cái thành khu. . ."
"Từ Ương, ngươi đừng nói nữa, không ít quân dự bị cũng đi làm nhiệm vụ này."
Ngôn Quân lắc đầu, nàng cũng có chút không hiểu rõ.
Quân dự bị tham dự một nhiệm vụ không tên, thậm chí còn cấp cho huyết tâm tạm thời.
Ba người cầm thẻ bài nha môn, bắt đầu gõ cửa từng nhà.
Bọn hắn mặc dù ngoài miệng phàn nàn, nhưng dù sao cũng là việc liên quan tới Cai Ngục Đường, dù là đối mặt với cư dân bình thường cũng dùng thuật pháp phòng bị.
Rất nhanh bọn người Ngôn Quân đã đến căn nhà Tiểu Tam Nhi trước đây dừng lại.
Âm thanh trẻ con khóc nỉ non đã không còn sót lại chút gì, Ngôn Quân dùng sức gõ gõ cửa gỗ, một lát sau có vị lão phụ thần sắc khẩn trương đi ra.
Vợ chồng có vành mắt đen nhánh, trong ánh mắt bí mật mang theo hoài nghi thật sâu, phát hiện ba người Ngôn Quân là nha môn phái tới, về sau mới đưa bọn hắn vào.
Ở bóng đen cách đó không xa, thân ảnh Nhậm Thanh chậm rãi đi ra.
Vẻ mặt hắn hơi ngưng trọng.
Lại nói chẳng lẽ ba người Ngôn Quân liền không có nhìn thấy sao?
Lão phụ vừa mở cửa thế nhưng là một cái quái vật nửa người nửa dê. . .