Chương 305. Nguy hiểm rình rập
Sơn Dương một lần nữa trở về bên trong núi rừng, chỉ để lại thi thể đầy đất, cùng chim chóc bị thi thể hấp dẫn mà đến ăn.
Lính cai ngục ngây người cũng không kịp phản ứng.
Nhưng mà cho dù có đang đờ đẫn, bọn hắn cũng không dám lỗ mãng truy kích, thật sự là tình huống có chút quá đơn giản, ngược lại không thể tưởng tượng nổi.
Lính cai ngục nhao nhao ăn thêm lương khô bổ sung thể lực, dù sao lúc này vừa mới bắt đầu.
Chỉ có Nhậm Thanh vung ra Long Xà Tích, cuốn một con Sơn Dương vừa bắt được lên tường thành.
Hắn thông qua Thiên Ma mộng chủng có thể phát giác được, trong không khí phân bố khí tức Thiên Ma nhàn nhạt, hẳn là do Hắc Sơn Dương bên trong thành phát tán.
Sơn Dương tới gần khí tức Thiên Ma, lúc sau trong mấy giây liền lột xác thành người dê.
Xu hướng như thế sau khi Hắc Sơn Dương nuốt Thiên Ma tàn hồn càng ngày càng nhiều, khí tức Thiên Ma trong không khí tự nhiên cũng nồng đậm theo.
Khiến cho dù là người dê thân ở trong rừng,cũng có thể mỗi giờ mỗi khắc xuất hiện dị hoá.
Lâm Thành bị hành động bắt sống người dê của Nhậm Thanh làm giật nảy mình.
Nhậm Thanh không chút do dự đem người dê tháo thành tám khối, tiếp sau đó cẩn thận quan sát, muốn từ trong thi thể thấy được một góc băng sơn của Thú Lan.
Lâm Thành có chút tê cả da đầu, chỉ cho là Nhậm Thanh cảm thấy rất hứng thú.
Ngược lại là lính cai ngục chung quanh cũng không có để ở trong lòng, dù sao lính cai ngục có thể bị giam giữ trong dạ dày, đã từng dị hoá mất khống chế qua.
Tính cách cổ quái khác lạ cũng là bình thường.
Nhậm Thanh nhìn người dê dù còn lại cái đầu lâu vẫn không ngừng phát ra tiếng kêu, đồng thời ý đồ dùng đầu lưỡi bò vào bên trong tường thành.
Bọn chúng cực độ khát vọng đối với khí tức Thiên Ma.
Nhậm Thanh ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra thi thể người dê bị chia cắt.
"Lâm Thành, phải chăng những người dê kia đang tụ tập ở trong núi rừng?"
Lâm Thành phun đầu lưỡi cảm nhận rồi nói ra:
"Nhậm đại nhân, xác thực trốn ở trong núi rừng thành đống, mà khả năng là đang phân bố ở mười nơi."
Nhậm Thanh gật đầu không có tiếp tục đặt câu hỏi, biểu tình càng trở nên ngưng trọng.
Đầu tiên dã thú đúng là tiếp nhận khí tức Thiên Ma ăn mòn hóa thành người dê, huyết nhục xương cốt trong cơ thể cũng có dị biến trình độ khác biệt.
Đầu óc dã thú trở nên lớn hơn bình thường, cho nên có được trí tuệ đầy đủ, hiểu được phải xem xét thời thế để lựa chọn thời điểm rút lui.
Làm cho hắn cảm giác cổ quái nhất là,\đầu dê dù bị chém đứt vẫn có thể sống sót, thậm chí có sức lực bò về Hắc Sơn Dương.
Rất có thể nói rõ người dê bắt đầu lấy hồn phách làm chủ, thân thể trở nên càng ngày càng không quan trọng.
Nhậm Thanh lập tức đem thi thể ném vào bên trong lò luyện huyết nhục, tiếp sau đó lại cảm thấy không an toàn, dứt khoát đem huyết nhục dưới tường thành thu nạp hết.
Nhưng mà bởi vì khí tức Thiên Ma trong thi thể có hàm lượng quá ít, trải qua lò luyện huyết nhục đốt cháy, chỉ có thể đạt được thi thực, cũng không phải là xương cốt Thiên Ma.
Cùng lúc đó, động tĩnh trong rừng Thái Tuế đinh tai nhức óc.
Thanh âm Hắc Sơn Dương đã trở nên có chút bệnh trạng, từ nơi xa nhìn lại, thân hình giống như cũng xuất hiện nhiễu sóng.
Nhậm Thanh thu hồi lực chú ý, thần sắc khẩn trương nói với Lâm Thành:
"Ngươi phụ trách dùng thuật pháp cảm giác động tĩnh dã thú trong rừng, có chuyện gì liền lập tức đánh thức ta."
Nhậm Thanh không cách nào để thả ra điểm hồn dò xét.
Khí tức Thiên Ma dù mỏng manh, lính cai ngục cũng phải dựa vào pháp khí xương sọ để chống cự, điểm hồn làm sao có thể gánh chịu nổi.
Lâm Thành liền vội vàng gật đầu nói ra:
"Được rồi, Nhậm đại nhân."
Nhậm Thanh đóng chặt con mắt.
Hắn đem tâm thần đặt ở trong cơ thể, bên trong lò luyện huyết nhục ném vào rất nhiều thi thể làm thế lửa càng trở nên mạnh mẽ.
Huyết nhục đốt cháy làm tân hỏa dần dần dưỡng ra tân hỏa mộng chủng, từng tia từng tia khí tức Thiên Ma ẩn chứa bên trong lại bị Thiên Ma mộng chủng chậm rãi hấp thu.
Nhậm Thanh có thể cảm giác được căn cứ khác biệt giữa các mộng chủng, sau khi bám vào hồn phách của hắn, cho thấy uy năng cũng sẽ xuất hiện khác nhau.
Đáng tiếc pháp khí bây giờ mới vừa ủ nuôi, phóng ra ngoài sẽ dễ dàng hư hao.
Dùng làm hồn phách phòng hộ ngược lại là dư xài.
"Nhậm đại nhân. . ."
Lâm Thành nhẹ giọng đem Nhậm Thanh tỉnh lại, tiếp sau đó ngón tay chỉ núi rừng.
Bất tri bất giác đã đến đêm khuya, trên tường thành cũng chưa thiêu đốt lên đống lửa nào.
Dù sao lính cai ngục đều là Quỷ Sứ cảnh, nhìn ban đêm đơn giản thì không có vấn đề lớn.
Thấy trong núi rừng nơi xa lại có ánh lửa sáng lên, mơ hồ có thể nghe được tiếng dê kêu xen lẫn trong đó, có vẻ hơi khó hiểu.