Chương 314. Cây Não Địa Tạng Vương
Ầm! !
Lính cai ngục hóa thành khối vụn, thi thể cũng bị ăn mòn thành ô uế đầy đất.
Vật quỷ dị sản sinh còn không có nhảy ra ngoài được bao lâu, liền bị A Tỳ Địa Ngục hấp thu, thành chất dinh dưỡng trong không gian to lớn.
Đám người bị khí tức Thiên Ma ảnh hưởng, nhao nhao dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Hắc Sơn Dương, vô thức muốn rời xa.
Lý Bách quay đầu trầm giọng nói:
"Giản Bình, trước khi hắn chết nói gì với ngươi?"
Lính cai ngục tên là Giản Bình mê man đong đưa đầu, hắn lảo đảo nghiêng ngã lui về phía sau hô:
"Ta. . . Ta. . . Ta không biết rõ!"
Giản Bình chú ý tới ánh mắt lính cai ngục khác có chút kinh ngạc, nhịn không được sờ sờ gò má.
Hắn lúc này mới phát hiện bản thân mình mọc ra toàn lông đen, đầu cũng có sừng dê chui ra.
Giản Bình kinh sợ đi đến biên giới tế đàn, kết quả cũng theo gót đi vào.
Cái chết của hắn hơi có khác biệt, huyết nhục hiện ra vẻ ăn mòn, một lát liền thành bãi nước mủ.
Tanh hôi khó ngửi tràn ngập ra.
Lính cai ngục lập tức sinh lòng thoái ý, không nhịn được muốn rời khỏi tế đàn.
Chỉ có Nhậm Thanh biết rõ vấn đề Hắc Sơn Dương, tám phần ngụy hồn phách đã trà trộn vào trong đám người, chuẩn bị dần dần tập sát.
Linh trí ngụy hồn có thể còn cao hơn Hắc Sơn Dương nhiều.
Nhưng đáng được ăn mừng chính là tế đàn do hai vị Âm Sai cảnh trông coi, ngụy hồn phách khẳng định sẽ nhận lấy áp chế, nếu không tuyệt không phải thứ bọn hắn có thể xử lý.
"Cái tình huống gì! ! !"
Lý Bách sắc mặt âm trầm, mắt thấy cái chết liên tiếp xuất hiện, nét mặt của hắn trở nên bắt đầu vặn vẹo, thuận tay bắt lấy lính cai ngục bên cạnh.
Trước đó hắn là biết rõ nhiệm vụ cực kì hung hiểm, nhưng làm sao nghĩ đến lại khủng bố như thế, ngay cả chết cũng chẳng biết tại sao.
Ầm! !
Lại có lính cai ngục hóa thành ô uế.
Rõ ràng không được bao lâu đã có thể đến minh vũ chi địa, thế nhưng tần suất người chết đi như thế này, chẳng mấy chốc sẽ không người còn sống.
Lâm Thành nhịn không được liền lùi lại mấy bước.
Hô hấp của hắn càng thêm thô trọng, ngay tại thời điểm dần dần tới gần biên giới tế đàn, bị Nhậm Thanh ngăn lại một cái.
Nhậm Thanh mở miệng nói ra:
"Nếu như muốn mạng sống liền tỉnh táo lại."
Lính cai ngục chỉnh tề nhìn về phía Nhậm Thanh, Nhậm Thanh tiếp tục nói ra:
"Đã có hồn phách bị gọi ra, chí ít thì Từ Cấu phách đang ở trong đám chúng ta."
Đám người nghe nói thì vẻ mặt ngưng trọng.
Cái gọi là Từ Cấu phách, là nơi chưởng quản bài tiết ô uế trong ba hồn bảy phách, xác thực cùng tử trạng lính cai ngục có chỗ giống nhau.
Đổi lại nếu là người khác nói lời giật gân như vậy, khả năng bọn hắn cũng sẽ không tin tưởng, nhưng dù sao cũng là Nhậm Thanh.
Lý Bách gật đầu hỏi:
"Làm sao bây giờ?"
"Còn nhớ rõ nhóm chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người không?"
"Ngươi nói là. . ."
Nhậm Thanh cũng không đợi những người còn lại đáp lời, quỷ ảnh đem mỗi một góc tế đàn bao trùm, khiến cho bốn bề lâm vào tĩnh mịch.
Chỉ có thể nghe được nhịp tim không ngừng vang lên.
Qua hồi lâu, đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm.
Quỷ ảnh lập tức tiêu tán không còn, bốn bề lại lần nữa khôi phục sáng ngời.
Lính cai ngục nhịn không được nhìn trái nhìn phải, ánh mắt lập tức khóa chặt trên tay Nhậm Thanh, thấy hắn đang cầm một trái tim đen như mực nhảy lên.
Có thể thấy nhân số của lính cai ngục lại không có giảm bớt chút nào.
Nhậm Thanh xóa đi vết thương trên cổ tay, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lâm Thành bên cạnh.
Vẻ mặt Lâm Thành mờ mịt chú ý tới, trước ngực của mình có thêm một cái lỗ hổng.
Hắn muốn chụp vào trái tim, lập tức liền vô lực co quắp mà ngã trên mặt đất.
Lính cai ngục đều có chút ngạc nhiên, bởi vì Lâm Thành cũng không phải là hồn phách cấu thành, rõ ràng có máu có thịt, làm sao có thể cùng hắn liên quan.
Trọng đồng trong mắt Nhậm Thanh chuyển động, quan sát đến thần thái biến hóa của mỗi người trên tế đàn, quỷ ảnh đã bắt đầu hành động.
Tiếp sau đó hắn một tay bóp nát trái tim, hắc thủy văng ra khắp nơi, thi thể Lâm Thành cũng không ngừng co quắp, dần dần hóa thành ô uế.
Hành động của Nhậm Thanh giống như là giả vờ tìm lý do để giết người.
Lý Bách vội vàng nói:
"Từ Cấu phách đang ở nơi nào, ngươi tốt nhất phải giải thích rõ."
Hắn muốn điều động lính cai ngục gây áp lực cho Nhậm Thanh, lại phát hiện không ai để ý tới mình, tất cả mọi người đều mang theo một chút e ngại.
Sắc mặt Lý Bách xanh xám.
Nhậm Thanh không có trả lời, dị miệng trong lòng bàn tay há mở, Lâm Thành từ đó lăn ra, thì ra vừa rồi chỉ là huyễn tượng.
Hành động vừa rồi của hắn đều là đang quấy rầy ngụy hồn phách, dù sao chỉ cần có linh trí liền tránh không được xuất hiện sơ hở.
Lúc này ở trong đám người có lính cai ngục vô thức lui nửa bước, ngay sau đó từng cây xiềng xích trực tiếp trói tới chỗ hắn, tốc độ cực nhanh.
Lính cai ngục còn chưa chờ xiềng xích chạm đến hắn, trong nháy mắt hóa thành bùn nhão rồi nổ tung ra, nhưng mà nước bùn cũng không thể thoát khỏi tế đàn.