Chương 336. Phát Triển Võ Đạo Thuật Pháp 2
Nhậm Thanh vẻ mặt phức tạp, xoay người cầm lấy bản bí tịch võ công, lật vài tờ rồi bỏ lại bên trên quầy hàng.
Chủ quán thấy vậy gấp gáp vội vàng nói:
"Không muốn bí tịch sao, vài đồng tiền bạc liền có thể mua rồi."
"Không cần."
Nhậm Thanh lắc đầu quay người đi.
Sắc mặt chủ quán nhìn thấy lệnh bài lính cai ngục bên hông Nhậm Thanh, lập tức biểu tình nghĩ mà sợ, trong lòng thầm nghĩ mình có mắt không biết thái sơn.
Nhậm Thanh xác thực những bí tịch này cũng không phải là đồ giả.
Chỉ sợ là Võ lâu bên trong nha môn lưu truyền ra, nhất định là theo lời Cai Ngục Đường.
Cái này có thể nói rõ rất nhiều chuyện, Cai Ngục Đường đã không còn cấm võ, khẳng định cần càng nhiều lương thực để nuôi võ nhân.
Cai Ngục Đường có lẽ là dự định mở rộng đồng ruộng ở An Nam trấn, nghề chăn nuôi cũng sẽ được phát triển theo, tất nhiên giá cả nguyên liệu nấu ăn sẽ hạ xuống.
Biến hóa của Tương Châu nhìn như không rõ ràng, kì thực đã thay đổi khắp nơi rồi.
Nhậm Thanh lắc đầu, bất kể như thế nào thì trước tiên vẫn phải tăng cường thực lực.
Coi như thế cục rung chuyển, chỉ cần có tu vi để tự vệ thì cũng không cần lo lắng quá nhiều, cho nên nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tấn thăng Âm Sai cảnh.
Bất quá dù sao cũng cần trọn vẹn hai trăm năm thọ nguyên, nếu chỉ dựa vào chợ quỷ mở ra mỗi tháng thì sợ không biết bao lâu mới có khả năng gom góp đủ thọ nguyên.
Nhậm Thanh suy tư một lát.
Hắn chuẩn bị tìm cơ hội đi tới chỗ cất giữ thuật pháp bí tịch bên trong Cai Ngục Đường để tìm thử, dù là tìm không thấy duyên thọ pháp thì cũng có thể nắm giữ thuật pháp thích hợp.
Đồng thời hiểu rõ ràng Âm Sai cảnh có khác biệt gì, sớm có kế hoạch phát triển.
Hóa thân Quỷ Lang xác thực rất mạnh, đợi Nhậm Thanh đem ba lần ngụy biến đều hoàn thành, về sau thậm chí đủ để so sánh thuật pháp với Âm Sai cảnh.
Nhưng Quỷ Lang thân ở địa hình sa mạc, tất nhiên sẽ bị hạn chế.
Hắn không có khả năng ở trong Tương Châu quá lâu, khó tránh khỏi việc phải tiếp xúc với Thủy Trạch.
Nhậm Thanh nhéo nhéo mũi, đột nhiên nhớ tới Vô Vi đạo tràng còn cần chuyển chỗ, việc bày ở trước mặt thật không ít.
Hắn chuẩn bị thừa dịp Cai Ngục Đường tu chỉnh, phải cố gắng bế quan cho tốt, có thể sẽ tiếp tục trong mấy năm, mãi tới khi tấn thăng Âm Sai cảnh.
Nhậm Thanh thông qua Minh Nha để gửi thư tín cho lính cai ngục mình quen thuộc, sau đó lập tức liền trở về Hỏa Công đường, chuẩn bị quay về A Tỳ Địa Ngục.
Mấy người Bá Phong cũng ở trong sân, gần đây cũng không có cái thi thể gì cần xử lý, chỉ là trên mặt mỗi người đều có chút sầu khổ.
Bọn hắn thấy Nhậm Thanh lập tức giật mình, dù sao một đoạn thời gian chưa từng gặp được hắn.
Nhậm Thanh không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mở miệng hỏi:
"Tiểu Vũ đâu?"
Bá Phong hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là cười khổ nói ra toàn bộ, lại là bởi vì Tiểu Tam Nhi.
Dựa theo lời nói của hắn, Tiểu Tam Nhi hóa điên, đem con mắt còn lại của mình cũng móc ra.
Thêm việc thân thể của mẹ Tiểu Vũ có vấn đề, cho nên mấy ngày nay nghỉ việc ở nhà.
Trước khi đi thì Tiểu Vũ đặc biệt nói với Bá Phong, tuyệt đối không nên thông báo cho Nhậm Thanh, chủ yếu là sợ mang đến phiền phức cho hắn.
Nhậm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật sự là không khiến người ta bớt lo, Tiểu Tam Nhi tám phần là muốn nắm giữ Vô Mục Pháp, nhưng thực sự độ khó để tu luyện thuật pháp quá cao.
Hắn hỏi Bá Phong địa chỉ Tiểu Vũ, sau đó liền cất bước mà đi.
Trong nhà hơi vắng vẻ, nhưng có tầng quan hệ với nha dịch Tiểu Vũ, thế nên Tiểu Tam Nhi gia nhập Huyết Cẩu bang, ngược lại không ai dám trêu chọc.
Thậm chí cư dân đi ngang qua đều cố ý tránh xa ra.
Nhậm Thanh mới vừa tới gần sân nhỏ, đã ngửi được mùi thảo dược nồng đậm bay ra ngoài, còn có tiếng ho khan áp chế không nổi.
Mấy đứa trẻ con ngoài cửa đang chơi trò chơi ném cục đá, nhìn thấy Nhậm Thanh thì không khỏi có chút e ngại.
Nhậm Thanh biết rõ đây đều là đệ đệ muội muội của Tiểu Vũ, liền lấy ra chút bạc vụn vừa định cho bọn hắn, kết quả là đám trẻ lập tức giải tán.
Bên ngoài sinh ra động tĩnh, lúc sau Tiểu Vũ vội vàng cầm bát thuốc đi ra.
Hắn ngượng ngùng mở miệng nói ra: "Thanh ca. . ."
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó vì Tiểu Vũ đã lâu không gặp nên tránh không được có chút xa lạ, đặc biệt là Nhậm Thanh sớm đã trở thành Tiên nhân trong miệng nha dịch.
Nhậm Thanh sờ lên đầu Tiểu Vũ.
Ánh mắt hắn nhìn qua lão phu nhân đang phơi nắng trong sân, nhịn không được hỏi:
"Tiểu Vũ, mẫu thân ngươi xảy ra vấn đề gì thế?"
Tiểu Vũ cũng có vẻ không quá lo lắng, giải thích:
"Không có việc gì, lang trung nói là gặp đại nạn, thọ nguyên gần hết nên sống không được bao lâu."
Nhậm Thanh nheo mắt lại đánh giá, cũng không cần hệ thống hỗ trợ, tinh thần của lão phu nhân xác thực có xu thế suy yếu.
Tuy nói phàm nhân cao nhất có thể sống đến khoảng chừng năm mươi, nhưng bình thường tuổi hơn bốn mươi mới gặp đại nạn.