Chương 377. Long Sa Thành 3
Nhậm Thanh phát hiện thiên thê giống như đã đến độ cao nhất định, người sa mạc hiện tại bắt đầu dựng ra bình đài ở trên thiên thê.
Hắn sửng sốt một chút, cái này khoảng cách xác thực cùng đám mây Thanh Hư quan không kém nhiều, chẳng lẽ thật có thể thông qua thiên thê bò vào trong đó?
Sa Sơn Tử nói tới thành tiên là có gì ý?
Nhậm Thanh cảm giác thân thể này cho dù là tự mình khống chế, cũng không biết sẽ chết lúc nào, như vậy thì chỉ có thể thi triển hiểm chiêu.
Sa Sơn Tử mang theo hai người tới một gian nhà đá đơn sơ, đại đường bày ra tượng đá ba vị Đạo Tổ đang thờ phụng hương hỏa.
Bọn hắn vừa định nghỉ ngơi một lát, Nhậm Thanh giả vờ thức tỉnh, vì lý do an toàn mà lại có một luồng quỷ ảnh phân ra, giấu ở trong pho tượng.
Muốn khống chế Lưu Xuyên chí ít cần hai ba phần của quỷ ảnh, một luồng còn lại thì nhiều nhất miễn cưỡng duy trì thời gian dài không tiêu tán.
Lúc này mặt trời dâng lên, thời gian còn thừa cho hắn không nhiều lắm.
Sa Sơn Tử nhẹ nhàng thở ra hỏi:
"Lưu Xuyên, ngươi không có sao chứ?"
Nhậm Thanh lắc đầu, nhãn thần nhìn chằm chằm pho tượng Đạo Tổ, cổ quái nói ra:
"Sa Sơn Tử, ta muốn trở thành tiên."
Sống lưng Sa Sơn Tử phát lạnh, hài đồng làm sao lại nói ra âm thanh người trưởng thành mới có, đồng thời bộc lộ nhãn thần nhìn không thấu.
Hắn cưỡng chế tạp niệm, chỉ cho là mình quá lo lắng:
"Vốn định đưa ngươi trả lại phụ mẫu trong nhà, nhưng ngươi đã yêu cầu như vậy. . ."
"Vậy ta hỏi ngươi một lần nữa."
"Thành tiên tam cảnh tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, chỉ là bản thân mình ăn cũng không phải là thường nhân có thể làm được, ngươi xác định còn muốn thành tiên?"
"Xác định."
Nhậm Thanh sau khi nói xong vẻ mặt trở nên ngốc trệ, ngoài phòng đã sáng lên, hắn không thể điều khiển quỷ ảnh nữa, không có quỷ ảnh khống chế, Lưu Xuyên như là cái xác không hồn.
Sa Sơn Tử tiến lên xem xét, lập tức sắc mặt trở nên xanh xám.
Lưu Xuyên trước mắt tuy có nhịp tim hô hấp, nhưng không phản ứng chút nào , dựa theo hắn lý giải, đây là biểu hiện hồn phách đã hoàn toàn tán đi.
Như vậy vừa rồi là ai cùng mình nói chuyện?
Tiểu Trác nhịn không được xen vào nói:
"Đạo sư, lúc nào sẽ đưa Lưu Xuyên đi quan phủ?"
"Lập tức."
Là trong nháy mắt mặt trời mọc, băng tuyết trên mặt đất rút đi bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, liên hệ giữa Nhậm Thanh cùng quỷ ảnh cứ thế biến mất.
Nét mặt của hắn hơi có vẻ bất đắc dĩ, theo đạo lý thì khoảng cách tiếp xúc bí ẩn của Long Sa thành chỉ còn kém một bước nữa thôi, nhưng hết lần này tới lần khác, thuật pháp mất đi hiệu lực.
Sau đó Lưu Xuyên hẳn là sẽ được đưa tới quan phủ, tám phần tu sĩ sẽ kiểm tra Nê Hoàn cung của hắn, hồn phách có khác biệt thì khẳng định giấu diếm không được.
Nhưng bất kể như thế nào, chí ít Nhậm Thanh đã rõ ràng tình huống Long Sa thành.
Dù là quỷ ảnh không có chút thu hoạch nào, không được bao lâu liền có thể lần nữa thử xuyên qua bão cát, đến lúc đó chui vào bên trong thành không khó lắm.
Nhưng mà trước đó, hắn cần phải hiểu rõ ràng Cai Ngục Đường chuẩn bị làm những gì.
Nhậm Thanh tiếp tục tiến lên, đồng thời huyết tâm sớm thông báo cho Lý Thiên Cương.
Đợi đến thời điểm hắn tới gần doanh địa, phát hiện trên bầu trời có trang giấy khoảng chừng trăm mét, đem ánh nắng hoàn toàn che lại.
Trong bóng tối chính là chỗ lính cai ngục đóng quân, đều có chút hình thức ban đầu của thành trấn.
Lính cai ngục tuần tra nhìn thấy Nhậm Thanh, về sau ánh mắt cảnh giác lập tức đưa tới, bầu không khí có vẻ cực kì yên tĩnh, giống như có đề phòng.
Nhậm Thanh lấy ra lệnh bài lính cai ngục, không thèm để ý đến xung quanh chút nào mà đi thẳng vào trong đó.
Hắn đến Thủy Trạch thì đã thay đổi không nhỏ, chẳng những làn da bị phơi ngăm đen, còn có áo choàng khoác trên người, khiến người bên ngoài căn bản là khó mà nhận ra.
Lính cai ngục ở phía xa nghị luận ầm ĩ, đoán được thực chất là ai có thể một mình xuyên qua Thủy Trạch.
Bởi vì ban ngày cực nóng, cho nên bọn hắn vừa mới kết thúc bận rộn ban đêm, đang chuẩn bị tiến đến thạch ốc nghỉ ngơi một phen.
Nhậm Thanh nhìn về phía đất trống, thấy có rất nhiều vật liệu chồng chất, còn có đài cao đang xây dựng, hiện nay đã cao bảy tám mét.
Có chút giống tế đàn chiêu hồn Địa Tàng Vương, nhưng không biết có tác dụng gì.
Nhậm Thanh đến cũng không gây nên gợn sóng, liền bắt đầu đi dạo xung quanh doanh địa.
Hắn có thể cảm giác được Lý Thiên Cương trong bóng tối không ngừng quan sát bản thân mình, giống như là xác nhận cái gì đó.
Sau khi đi qua hơn nửa canh giờ, lúc này Lý Thiên Cương mới tìm tới.
Hắn đánh giá Nhậm Thanh một lát, xác nhận không có vấn đề sau đó mở miệng nói:
"Nhậm Thanh, ngươi mấy tháng trước nên tới rồi chứ, tại sao lại chậm như thế?"
Lý Thiên Cương lúc trước liền đã nhận được tin tức, nhưng chậm chạp không thấy Nhậm Thanh, còn tưởng rằng bên trong đại mạc Thủy Trạch xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Nhậm Thanh cười nói:
"Nguyên bản pháp khí dùng để thay đi bộ đã xảy ra một ít vấn đề, cho nên trì hoãn không ít thời gian."