Quỷ Đạo Tu Tiên: Ta Có Thể Miễn Trừ Đại Giới (Bản Dịch)

Chương 579 - Chương 579 - Ác Quỷ?

Chương 579 - Ác Quỷ?
Chương 579 - Ác Quỷ?

Chương 579. Ác Quỷ?

Ngay lúc Nhậm Thanh chuẩn bị từ bỏ cỗ điểm hồn này, đột nhiên chú ý tới vết tích dấu chân.

Trong lòng hắn chấn động, trong trường sinh cấm khu vậy mà tồn tại người sống, chẳng lẽ là người sống sót đi nhầm vào trong đó, sau đó từng bước sinh sống phồn diễn?

Cái gọi là cấm khu Dương Thần cảnh, lại cùng thế giới chân thật có cái gì khác biệt?

Nhậm Thanh suy đoán manh mối duyên thọ sẽ không khó lắm tìm, dù sao địa phương hung hiểm như thế, lại có ba vị lính cai ngục có thể đạt được duyên thọ.

Hắn đi theo dấu chân mà đi tới phía mặt trời mọc, rất nhanh liền thấy được đường núi uốn lượn quanh co, sợ là đã tới rất gần thôn trang.

Nhậm Thanh từ trong ngực lấy ra một miếng thịt hình dáng lá cây lớn bằng bàn tay, ăn hết một phần ba sau đó lại thu về, tránh cho tăng lên nguy cơ bản thân tử vong.

Loại lá cây này là trải qua hắn thí nghiệm, là đồ ăn có bệnh biến sinh ra ảnh hưởng nhỏ nhất, trái cây bướu thịt ăn vào thì vừa vặn tương phản.

Hắn ráng chống đỡ lấy thân thể, có thể đi được bao nhiêu đoạn đường liền đi bao nhiêu đoạn đường, nếu mà không được thì một lần nữa thai nghén điểm hồn tiến về trường sinh cấm khu.

Nhậm Thanh xem chừng nếu như điểm hồn không tu luyện, thân thể hình thành liền sẽ tương đối khỏe mạnh, không tới mức ở trong vòng vài ngày liền chết bất đắc kỳ tử.

Đợi đến sắc trời có chút tối đi, nội tạng suy kiệt của hắn gần như sụp đổ, trái tim đã lớn hơn gấp ba bình thường.

Nhậm Thanh chật vật đi qua đỉnh núi, chú ý tới đường núi rộng thênh thang, cách đó không xa còn có tòa miếu thờ cực kì cũ nát không chịu nổi.

Bên trong có từng sợi khói xanh toát ra.

Khi hắn đi vào trước miếu hoang, bên trên bảng hiệu thình lình khắc lấy ba chữ "Phúc Lộc Thọ", chỉ là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên đã vứt bỏ hồi lâu.

Nhậm Thanh đi vào miếu hoang, bên trong hiển nhiên đã có người tạm thời đặt chân.

Chính diện miếu thờ Phúc Lộc Thọ chính là ba tôn tượng nặn phủ kín tro bụi, quy cách giống ba Đạo Tổ, nhưng hình dạng lại có vẻ cực kì đáng sợ.

Lộc tiên đứng tại trung ương, đầu cùng trên cánh tay đều mộc ra Linh Chi huyết nhục, sợi râu thì do kinh mạch và mạch máu cấu thành.

Bên tay phải chính là thọ tiên, cái trán mang tính tiêu chí lớn đã bị bướu thịt thay thế, mặt ngoài nổi ra từng sợi gân xanh, để cho người ta không rét mà run.

Lòng bàn tay Thọ tiên đều cầm lấy một quả đào mừng thọ do đầu lâu trẻ con biến thành, còn có thể lờ mờ chú ý tới nụ cười oán độc u oán.

Phúc tiên nhìn như tương đối bình thường, nhưng nửa người dưới lại rất bất thương, hai tay hắn vây quanh một Kim Đồng chỉ còn lại cỗ bạch cốt.

Từ Thần Tiên thờ phụng liền có thể phát hiện, trường sinh cấm khu xác thực quỷ dị vô cùng.

"Người nào?"

Trong miếu còn có hai vị nam tử gầy như que củi, xem cách ăn mặc hẳn là võ giả hành tẩu giang hồ, nhưng khí huyết so với hài đồng ngoại giới còn không bằng.

Thân thể cũng có bệnh biến trình độ khác biệt, đại bộ phận cũng tập trung ở dị dạng tay chân, hay là bộ phận thiếu hụt khác cũng đã ẩn hình.

Bọn hắn giống như đang ăn thứ gì đó, nghe được tiếng bước chân sau đó lập tức thu vào.

"Ở tạm một đêm, ngày mai ta liền sẽ tự hành ly khai."

Nhậm Thanh thấy hai người không có cái gì phản ứng, liền cất bước đi đến góc miếu thờ ngồi xuống, nhắm mắt lại giống như là đang nghỉ ngơi.

Nam tử hai mặt nhìn nhau, biểu lộ có vẻ hơi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thỉnh thoảng nhìn về phía Nhậm Thanh, trong ánh mắt tràn ngập tham lam.

Nhậm Thanh giả vờ đi ngủ, kì thực cẩn thận lắng nghe hai người xì xào bàn tán, nhưng mà thính lực có hạn, dẫn đến thanh âm đứt quãng.

"Như thế. . . Cũng không có chết sao?"

"Thật coi là. . ."

"Có thể ăn một chút không?"

"Chắc là. . . nhưng nhất định phải xem chừng. . . Rất có thể sẽ có Ác Quỷ. . ."

Nhậm Thanh càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, rón rén đem lá cây nuốt vào trong bụng, tốc độ tim đập tăng tốc đồng thời làm xong chuẩn bị.

Hai người kia cũng không nói thêm gì nữa, vị trí đang hình thành vây quanh.

Nhậm Thanh có thể phát giác được bọn hắn rất khẩn trương, nói rõ cũng không phải là người chuyên môn làm điều phi pháp, cử động lần này giống như là đột nhiên có ý.

Hắn càng thêm hiếu kì bên trong trường sinh cấm khu là thế giới quan như thế nào, giống như tất cả cũng cùng tật bệnh có cùng một nhịp thở.

Mãi đến đi qua hơn nửa canh giờ, hai người mới quyết định động thủ đối với Nhậm Thanh.

Bọn hắn rón rén đi tới bên trong hai mét, sau đó đột nhiên nhào tới, tiện thể đem trường đao bên hông rút ra muốn khống chế lại đối phương.

Nhậm Thanh mặc dù tu vi không hiện, thân thể có thể so với lão nhân trăm tuổi, nhưng tốt xấu nguyên bản cũng có Âm Sai cảnh, kinh nghiệm ứng đối cực kì phong phú.

"Ác Quỷ đến rồi! !"

Bình Luận (0)
Comment