Chương 79. Trở Lại Tam Tương Thành
Sau khi kết thúc phong tỏa Tiêu Tai cấm khu, lính cai ngục liền định lúc này rút lui.
Về phần mười hai cây thảo dược quỷ dị Đà Phong sơn, dựa theo Tống Tông Vô thuyết pháp, là do ảnh hưởng của Tiêu Tai cấm khu mọc ra.
Gần như mỗi cái cấm khu bị phong tỏa, bốn bề sinh thái đều sẽ cải biến.
Đại biểu là bên trong Tiêu Tai cấm khu ẩn chứa mười hai loại vật quỷ dị này.
Từ bề ngoài thảo dược có thể nhìn ra đặc thù vật quỷ dị, Nhậm Thanh luôn cảm giác thiếu đi một cây.
Số lượng chân chính hẳn là mười ba, mà không phải mười hai.
Hắn đối với Tiêu Tai cấm khu không hiểu nhiều, nói bóng nói gió nhắc nhở qua Tống Tông Vô, đối phương kiểm tra sau đó không tìm được cái dị dạng gì.
Dưới tình huống như thế, nha dịch sẽ tự nhiên không có lý do lưu tại Đà Phong sơn.
Trải qua những ngày này, trên mặt nha dịch đều mang mỏi mệt vung đi không được.
Cũng có người giống Tiểu Vũ, đứng vững trước áp lực trở nên thoát thai hoán cốt, hắn lúc đầu thân thể gầy yếu mà giờ trở nên cường tráng hơn không ít.
Đợi đến Tam Tương thành, Tiểu Vũ không có gì bất ngờ xảy ra liền có thể tấn thăng làm nha dịch chính thức, đến lúc đó mỗi tháng tiền bạc sẽ nhiều thêm mấy lần không thôi.
Mấy chục người lập tức xuất phát trở về.
Lính cai ngục cũng đi theo đằng sau nha dịch, để phòng đột nhiên xuất hiện dã thú tập kích, duy chỉ có thổ địa thông qua trốn vào lòng đất đi đường.
Bọn hắn đi lại mấy chục dặm, phát hiện sơn dân phụ cận đều đã rút lui, thôn xóm cũng trống rỗng, bóng người cũng không nhìn thấy.
Nhậm Thanh không có đi thử tiếp xúc vật quỷ dị Chủng Ma Kinh, chủ yếu bởi vì nghĩ đến sau khi trở thành lính cai ngục sẽ không hề thiếu cơ hội.
Đội ngũ đi từ sáng sớm đến tối, sắc trời dần dần muộn liền tìm nơi đất trống đóng quân nghỉ ngơi.
Nhóm lính cai ngục lựa chọn phân bố tại phụ cận, tự mình tu hành sẽ không quấy rầy người khác, ăn uống thì tự mình giải quyết.
Nhậm Thanh đang chuẩn bị nuốt nhiều mắt thú trước khi đi quan tưởng thuật pháp, lại chú ý tới bên cạnh đống lửa có mấy cái bộ khoái run lẩy bẩy sưởi ấm.
Hắn tiến lên hỏi:
"Thế nào vậy?"
Bộ khoái rùng mình hồi đáp:
"Không có việc gì, chính là có chút lạnh."
Nhậm Thanh lúc này mới phát hiện, mấy vị nha dịch cũng có tình huống tương tự.
Thời gian đã tới gần mùa hạ, giữa tháng tư làm sao lại rét lạnh?
Sở dĩ lính cai ngục không có phát giác, chỉ vì độ nhiệt độ chênh lệch trong ngày cũng không rõ ràng, đối với thể chất của bọn hắn chỉ là bình thường.
Nhậm Thanh tìm không ra vấn đề ở chỗ nào, chỉ có thể hoài nghi là gió núi, cho nên sẽ khiến người toàn thân phát lạnh.
Nhậm Thanh dùng Đại Miêu đao chặt mấy gốc cây gỗ, có đủ củi nhóm lửa, về sau cũng không có gì đáng ngại.
Nhiệt độ cũng không có giảm xuống thêm.
Nhậm Thanh yên lòng, dù sao có bọn người Tống Tông Vô ở đây, không cần lo lắng nguy hiểm.
Hắn ngồi xếp bằng tại chỗ cao, toàn thân toàn ý vùi đầu vào bên trong quan tưởng Vô Mục Pháp.
Hệ Thống mặc dù có thể cưỡng ép tấn thăng thuật pháp, nhưng muốn hoàn toàn nắm giữ thì vẫn là dựa vào chính mình.
Nhậm Thanh hiện nay trọng đồng cùng lúc mới vừa tấn thăng Bán Thi cảnh đã chênh lệch quá lớn, bắt đầu dần dần lục lọi ra uy năng chân chính của thuật pháp.
"Tiên cơ liệu địch " thậm chí có thể cảm ứng được nguy cơ, sớm đã không phải là lực phản ứng thuần túy.
Bên trong bất tri bất giác, hồn phách Nhậm Thanh chậm rãi phiêu đãng ra, phảng phất đứng ở đỉnh đầu nhìn chính thân thể mình.
Hắn cũng không dám thử chuyển động, nếu là tổn thương đến hồn phách liền được không bù mất.
Nhậm Thanh chỉ là thích ứng thân hồn trong trạng thái tách rời, tương lai tấn thăng Song Sinh Yểm Quỷ làm chuẩn bị.
Khi lực chú ý tập trung, hắn có thể rõ ràng nghe được động tĩnh xung quanh, ví dụ như âm thanh nha dịch ngáy ngủ, hay bò sát săn mồi đêm sinh ra tiếng động.
Đột nhiên, Nhậm Thanh nhăn mày lại.
Một tiếng quái lạ truyền vào lỗ tai.
Có chút giống là huyết nhục bị xé nứt, còn kèm theo tiếng vang xương cốt hóa thành mảnh vỡ.
Nhậm Thanh bởi vì tâm cảnh chịu ảnh hưởng, lập tức thối lui ra khỏi trạng thái thân hồn tách rời, hắn mở hai mắt vội vàng nhìn xung quanh.
Trong doanh địa một mảnh tường hòa, hắn nhìn không ra dị dạng, cũng không giống là bị cái vật quỷ dị gì ảnh hưởng tới giác quan.
Nhậm Thanh muốn lần nữa tiến vào trạng thái thân hồn tách rời để xác nhận, nhưng dục tốc bất đạt, càng để ý liền càng khó mà tìm lại trạng thái vừa rồi.
Hắn đành phải để ý nghĩ làm chủ thuật pháp, cũng có thể chú ý bốn bề.
Nhưng mà mãi đến khi sắc trời sáng rõ, đỉnh núi đóng quân cũng chưa từng xuất hiện cái quái sự gì, ngược lại khiến cho Nhậm Thanh có chút thần kinh suy nhược.
Bọn nha dịch bổ sung giấc ngủ sau cũng trở nên tinh thần phấn trấn, tự mình ngồi ăn lương khô.
Nhậm Thanh đem tạp niệm trong lòng trừ khử, lập tức chỉ huy đám người thu dọn đồ vật, dự định mau chóng trở về Tam Tương thành.
Trên đường đi nhìn nhau không nói gì, tới lúc trời chiều chiếu trên người bọn họ, nhìn về nơi xa đã có thể nhìn thấy cửa thành đứng vững sừng sững.
Đám người theo bản năng bước nhanh, binh lính canh cửa thấy có lính cai ngục hộ tống cho nên cũng không có kiểm tra liền bỏ vào bên trong thành.
Đường lớn trong thành tấp nập người đập vào trong mắt.
Các tiếng giao hàng mời chào vang lên liên tục, mùi của đồ ăn thức uống chui vào khoang mũi, quầy hàng lòng luộc có thể thấy ở khắp nơi.
Để rất nhiều nha dịch chảy nước miếng.
So với bên trong doanh địa tạm thời, giờ phút này tựa như trở lại nhân gian.