Chương 81. Lính Cai Ngục Dự Bị
Bá Phong cười nói ra:
"Không đủ ăn sao, ta để đám người Tiểu Chúc lại làm thêm."
Cách đó không xa thì hỏa công phố Hà Hưng quăng tới ánh mắt u oán.
Nhậm Thanh cơm nước no nê sau đó cũng không có vội vã nghỉ ngơi, mà là dự định đi gặp Trương đồ tể.
Thời điểm vừa mới tiến Tam Tương thành, Nhậm Thanh liền chú ý tới bên đường có nhiều quầy hàng lòng luộc, số lượng trên thực tế thì nhiều hơn.
Huyết Cẩu bang giống như là đang mù quáng khuếch trương.
Theo Nhậm Thanh đánh giá, làm ăn chú trọng chất lượng chứ không phải số lượng, hành vi như thế có chút không đúng.
Hắn đi vào trụ sở Trương đồ tể, trước kia là hàng thịt hiện nay đổi thành chỗ nhà riêng, lòng lợn luộc sớm đã đổi sang cửa hàng khác.
Nhậm Thanh gõ cửa một cái nhưng không ai đáp lại.
Hắn đành phải cau mày chờ đợi một lát, nhưng vẫn không thấy Trương đồ tể trở về.
Nhậm Thanh hướng ngõ nhỏ đi ra ngoài, thời điểm dự định đi về để Bá Phong hỏi thăm, xem chừng Huyết Cẩu bang có cái động tĩnh gì.
Nhưng mà hắn vừa mới đi trên đường phố, người đi bốn bề trên đường tan tác như chim muông, chỉ có mấy chỗ quầy hàng buôn bán nước vẫn bám lấy như cũ.
Nhậm Thanh hừ lạnh một tiếng, hai tay vây quanh ngực đứng tại chỗ.
Một lát sau, một đám người của Huyết Cẩu bang hướng vị trí của hắn bước nhanh tới, trong đó dẫn đầu chính là Trần Bôn.
"Nhậm Thanh, dừng bước. . ."
Nhậm Thanh mặt không thay đổi ngắt lời nói:
"Có chuyện gì tìm ta?"
Trần Bôn bước chân hơi ngừng lại, hắn giống như đối với một đầu sói đói xuất lồng, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn không khỏi yếu đi ba điểm, chú ý cẩn thận nói ra:
"Ta cũng biết rõ Nhậm nha sai mới vừa trở lại Tam Tương thành, cho nên vì ngươi bày tiệc mời khách, mong nể mặt của ta?"
"Không rảnh, mà ở bên phía lính cai ngục có không ít việc cần ta xử lý."
Cái trán Trần Bôn chảy ra mồ hôi lạnh lớn bằng đậu nành, Nhậm Thanh đã nhắc tới lính cai ngục, khẳng định là có chỗ cậy vào.
Còn nhớ rõ hộ pháp dặn dò qua, nếu là phát hiện Nhậm Thanh cùng lính cai ngục có chỗ liên luỵ liền không thể đi trêu chọc đối phương.
Nhậm Thanh gọn gàng mà linh hoạt hỏi:
"Ngươi có phải là vì làm ăn lòng luộc chứ?"
Trên mặt Trần Bôn chợt lóe lên kinh ngạc.
Nhậm Thanh thấy vậy thì trong lòng lập tức có suy đoán, không chút do dự mở miệng nói:
"Xem ra đối phương đã bị tiết lộ ra ngoài rồi."
Xem ra Huyết Cẩu bang cũng biết rõ là nội bộ xảy ra vấn đề mới để lộ, cho nên sốt ruột gia tăng quầy hàng để tránh bị chiếm đi khách hàng.
Trần Bôn tới tìm hắn có lẽ chính là do phía trên chỉ thỉ, muốn cầm Nhậm Thanh làm vũ khí, dùng để làm bia chắn.
Trần Bôn hơi có vẻ do dự nói ra:
"Nhậm nha sai coi như chưa có việc gì phát sinh, hôm nay xem như ta đắc tội."
"Thúc phụ Trương Đại Chủy đâu?"
Trần Bôn lùi lại mấy bước nói ra:
"Trương chưởng quỹ đến cửa hàng thành tây chơi đùa, chúng ta cũng không có thói quen qua sông đoạn cầu. . ."
"Vậy cứ như thế, ta đi về trước."
Nhậm Thanh không muốn cuốn vào việc của Huyết Cẩu bang, dù không có mắt heo cung ứng thì cùng lắm là đi thu thập con mắt khác.
Hiện tại Tống Vinh đã chết, căn bản không cần lo lắng quá nhiều.
Mua nhiều hơn loại mắt nhỏ như mắt cá cũng được, chỉ là thể tích nhỏ thì hiệu quả kém xa thôi.
Trần Bôn đưa mắt nhìn Nhậm Thanh đi xa, không khỏi tâm tư ngàn vạn.
Người này chỉ sợ cũng không phải phàm tục, nào có dễ đắc tội, về phần hộ pháp hỏi thì đành phải báo cáo chi tiết.
Thủ hạ của hắn thấy thế cũng nói ra:
"Về sau đừng phái người theo dõi Trương Đại Chủy nữa, đặc biệt là lúc Nhậm Thanh xuất hiện, tận lực cách xa một chút."
Nhậm Thanh trở về Hỏa Công đường sau đó vẫn có chút không yên lòng liền để Lý Miên đến cửa hàng Trương đồ tể xác nhận tình huống.
Trương đồ tể đầy mặt gió xuân chiêu đãi Lý Miên, thuận tiện bổ sung một đợt mắt heo.
Mấy ngày kế tiếp, Huyết Cẩu bang quả nhiên không có tiếp tục gây phiền phức.
Thọ nguyên Nhậm Thanh vững bước gia tăng, cảm thụ được thời gian tấn thăng Quỷ Sứ cảnh dần dần tới gần, trong lòng nhịn không được sinh ra cấp bách.
Lúc này Tống Tông Vô tìm tới cửa, là công việc để gia nhập lính cai ngục.
Nhưng mà không có thuận lợi như Nhậm Thanh tưởng tượng, hiện nay nha môn cũng không có suất cho lính cai ngục, lượt tiếp theo chỉ có thể chờ đợi sang năm.
Có thể khoảng mấy tháng sau, trong đó biến số cũng quá lớn.
Tống Tông Vô trầm giọng hỏi:
"Kỳ thật bên trong lính cai ngục là có quân dự bị, chính là chức trách giống như Bạch Dịch."
"Tống tiền bối, không có cái nguy hiểm gì chứ?"
"Quân dự bị nói trắng ra là chính là chuẩn bị cho tu sĩ thân thích có quan hệ cùng lính cai ngục, nha môn tuyển nhận thì khẳng định sẽ cho ưu tiên."
Nhậm Thanh há hốc mồm hỏi:
"Chẳng lẽ quân dự bị cũng không dễ gia nhập?"
Tống Tông Vô lộ ra ý cười nói:
"Chỉ là cùng mấy cái tu sĩ khác tranh vị trí, lấy thực lực của ngươi thì không khó lắm, đi ngang qua sân khấu múa may thôi."
Không đợi Nhậm Thanh cân nhắc quá lâu, Tống Tông Vô tiếp tục nói ra:
"Đều là mấy tu sĩ mà bang phái đưa vào để tranh suất dự bị thôi, có ta ở đây còn sợ đắc tội những người này?"
Nhậm Thanh cẩn thận nghiêm túc hỏi:
"Tại sao ta cảm giác bên trong có chút bí ẩn?"
Tống Tông Vô cười mắng trả lời:
"Kỳ thật bang phái cũng không chủ động tranh đoạt suất vào quân dự bị, chỉ là nha môn yêu cầu thôi."
Nhậm Thanh bừng tỉnh đại ngộ.
Trong bang phái sẽ bị các loại điều lệ quản thúc, làm sao có thể dễ chịu bằng lính cai ngục, mà tài nguyên của lính cai ngục thì không phải bang phái có thể đánh đồng, cho nên các tu sĩ đa phần sẽ bỏ bang phái mà vào làm lính cai ngục.
Nói trắng ra là bang phái sợ không giữ được tu sĩ, nhưng lại đắc tội không nổi lính cai ngục, cho nên tranh đoạt vị trí quân dự bị, kiểu giữ thì khó mà bỏ thì tiếc.