Chương 85. Chuột Cống?
Hoa văn của bóng người mơ hồ có thể nhìn ra là hình đầu thú, không ngừng tụ hợp phân chia, cảm giác cùng Thao Thiết Pháp không hợp nhau.
Trừ cái đó ra, Nhậm Thanh còn thấy chỗ sâu tròng mắt đối phương có hai chữ "Ngục tốt", tựa hồ đại biểu cho thân phận bên trong A Tỳ Địa Ngục.
Nhậm Thanh nhớ tới bên trên Đà Phong sơn, bởi vì phát hiện tiêu tai cấm khu mọc ra mười hai cây thảo dược.
Giữa hai bên lại có chỗ tương tự.
Hắn nhịn không được tâm niệm vừa động.
Chẳng lẽ Thao Thiết Pháp sau khi tấn thăng làm A Tỳ Địa Ngục, không gian trong bụng sinh ra cấm khu đặc thù?
Rống! ! !
Ngục tốt Viên hầu đánh gãy suy nghĩ Nhậm Thanh, nó từ trong vách tường thoát khốn mà ra, tốc độ cực nhanh đánh tới.
Đáng tiếc ở trong mắt Nhậm Thanh, ngục tốt viên hầu nhiều nhất xem như mới vào cấp độ Bán Thi cảnh, ngay cả Tống Vinh trọng thương sắp chết cũng so không bằng.
Đại Miêu đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao vừa đúng đem ngục tốt ngăn lại.
Nhậm Thanh lui lại nửa bước, biểu tình hơi có vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới ngục tốt khá hơn so với tưởng tượng.
Ngục tốt viên hầu thấy công kích cũng không có hiệu quả, cảm xúc càng trở nên vội vàng xao động, không ngừng vung hai tay chùy hướng Nhậm Thanh.
Nhậm Thanh xê dịch né tránh, đồng thời hai mắt trọng đồng phát triển đến cực hạn, muốn hiểu rõ ràng cái ngục tốt này đến cùng tồn tại ra sao.
Ngay tại thời điểm hắn triền đấu, tại nơi hẻo lánh trong nhà tù xuất hiện một con chuột, một con chuột cống lớn bằng con mèo.
Chuột cống hai mắt tràn ngập ác độc, duỗi đầu lưỡi dài nhỏ liếm láp lấy chóp mũi.
Nhậm Thanh dùng ánh mắt còn lại liếc tới.
Hắn chú ý tới bên trong A Tỳ Địa Ngục có vật sống thì lập tức hơi kinh ngạc, không gian trong cơ thể Dương Thần cảnh há lại để sinh linh phổ thông có thể tồn tại.
Nhậm Thanh lập tức kịp phản ứng.
Cái này chỉ sợ đến từ tu sĩ bên trong đây, khống chế chuột cống đi qua các mạch máu.
Hắn không rõ ràng mục đích của đối phương, chắc hẳn cũng không có cái hảo tâm gì, đã như vậy vẫn là mau chóng giải quyết xong ngục tốt đi.
Trọng đồng chuyển động, vô số sơ hở tràn vào tầm mắt.
Bây giờ thực lực Nhậm Thanh có thể tuỳ tiện bắt lấy sơ hở và cho phản kích, thậm chí không cần thi triển lang nhân hóa.
Đầu tiên là một đao.
Khớp nối hai chân ngục tốt viên hầu vẩy ra tiên huyết, nó theo bản năng ngã trên mặt đất, nhưng mà móng vuốt vẫn duy trì tư thế công kích như cũ.
Còn không đợi cánh tay tiếp xúc đến Nhậm Thanh, thân đao hẹp dài chém tới.
Sưu. . .
Tiếng xé gió vang lên, đao quang từ dưới kéo lên trên, cánh tay ngục tốt viên hầu bị chặt đứt tận gốc, tiếng kêu rên thống khổ truyền đến.
Huyết dịch rơi xuống như mưa rơi.
Nhậm Thanh còn có rảnh rỗi dùng mũi đao đem máu ngăn lại, không cho máu nhiễm vào người.
Trong miệng chuột cống ngậm lấy một viên châu đỏ như máu, nhìn thấy Nhậm Thanh đối mặt với ngục tốt mà như chém dưa thái rau, lập tức do dự.
Lập tức hắn nhớ tới lúc tiến vào lính cai ngục đường, Nhậm Thanh có địa vị siêu phàm khác với tu sĩ còn lại, nội tâm trở nên cực kì vặn vẹo.
Dựa vào cái gì ngươi không cần tu luyện thuật pháp cửu tử nhất sinh, cũng không cần chịu đựng bộ dáng không người không quỷ, ngươi phải chết cho ta! ! !
Chuột cống đem viên châu nhổ trong phòng giam.
Viên châu vỡ vụn, một chùm khí màu vàng nhạt phiêu tán ra.
Chuột cống khắp khuôn mặt là âm độc, sau đó lặng lẽ trốn đến nơi hẻo lánh, muốn nghe thanh âm Nhậm Thanh kêu thảm trước khi chết.
Nhưng mà tình huống bên trong phòng giam lại hoàn toàn tương phản.
Nhậm Thanh không có để bản thân nhiễm vào khí màu vàng này, lập tức đơn giản dứt khoát chém đầu lâu viên hầu xuống.
Thi thể viên hầu ngã trên mặt đất, tiếp sau đó huyết nhục dung nhập vách tường, cho người ta cảm giác xác thực giống vật quỷ dị.
Nhậm Thanh dùng vải đem vết máu trên lưỡi đao lau đi, dùng tay vỗ vỗ song cửa bằng mạch máu, cảm giác không có cứng cỏi như trước nữa.
"Hẳn là có thể đi ra."
Phanh phanh phanh.
Nhà tù truyền ra ngoài tiếng chấn động.
Nhậm Thanh bắt đầu hóa lang nhân, thể chất trong nháy mắt đạt được trợ lực, hai tay đột nhiên bắt lấy chuôi đao.
Vung đao chém tới.
Đao quang chém ra mà bằng mắt thường không thể cảm giác được.
Trên mạch máu đột nhiên có thêm một vết trắng xóa, sau đó liền bị cắt thành hai đoạn.
Nhậm Thanh cất bước đi ra khỏi nhà tù, trong lỗ mũi ngửi thấy huyết tinh cực kì nồng đậm, hơn nữa còn xen lẫn mùi hôi thối.
Chuột cống bị dọa đến run lên giật mình, biểu tình trở nên âm trầm.
Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Nhậm Thanh vậy mà có thể dễ dàng thoát khỏi nhà tù như thế, trong lòng đột nhiên hối hận cử động vừa rồi.
Sợ là lửa sẽ đốt tới người.
Cũng may chí ít là khí tức đã tràn ra, chắc hẳn đủ đem ngục tốt khác hấp dẫn tới.
Chấn động càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngục tốt bằng máy thịt hình dáng nhấp nhô, nó tựa hồ cảm ứng được khí tức nào đó kêu gọi, trực tiếp dung nhập vách tường, hướng chỗ nhà tù của Nhậm Thanh đi tới.
Chuột cống trốn ở trong bóng tối, tính toán đợi ngục tốt hoặc là Nhậm Thanh không có sự sống sẽ đi ra, để tránh lan đến mình.
Tuy nói chỉ là phân thân, nhưng nếu là tử vong sẽ ảnh hưởng đến bản thể, thậm chí khả năng dẫn đến khí huyết nhận phản phệ.