Quỷ Dị Hồ Sơ

Chương 12

Theo truyền thuyết cổ Ai Cập thì đã từng có một thời kỳ loài mèo thống trị loài người, nhìn vào thực tế hiện nay, thì truyền thuyết này đúng là chỉ có thể xuất hiện trong câu chuyện cổ tích . Nhưng loài người với tư cách là sinh vật thông minh nhất, đồng thời cũng rất kiêu ngạo, có từng nghĩ qua, ở địa cầu có hàng trăm triệu giống loài, thật sự chỉ có nhân loại mới có được đại trí tuệ thôi sao?

Có một lão nhân họ Hà sống cô độc một mình đến báo án, con mèo lão nuôi đã bị mất rồi, yêu cầu cảnh sát tìm giúp con mèo của lão. Chuyện như vậy cũng thường xuyên phát sinh, bình thường thì kết quả cuối cùng là chẳng giải quyết được gì. Dù sao nhân lực cảnh sát có hạn, những vụ án người dân mất tích còn rất nhiều, ai lại rảnh đi quản chuyện sống chết của một con mèo.

Thế nhưng mà bác Hà một ngày đến đồn công an sáu bảy lượt, cũng nói đây không phải là một con mèo bình thường, mà là mèo tiên. Nếu là mèo tiên, cái vụ án đó dĩ nhiên là ném lên đầu tôi rồi.

“ Bác Hà, hy vọng bác có thể hiểu được cái khó của cảnh sát, với nhân lực hiện thời, muốn đem tất cả người mất tích tìm về cũng đã rất khó khăn rồi, nếu như còn muốn điều động một lượng lớn cảnh lực đi tìm một con mèo, tựa hồ là đang lãng phí tiền của người đóng thuế a.” Tôi giải thích nói.

Bác Hà tức giận nói:” Tiểu Tiên không phải là mèo, nó là thần tiên.”

“ Tiểu Tiên là tên con mèo bác nuôi hả?” Tôi nói.

“ Tôi nói lại lần nữa, tiểu Tiên không phải là mèo, ít nhất thì nó không phải là một con mèo bình thường. Nó rất có bản lĩnh, rất thông minh, còn có thể nói tiếng người.” Bác Hà cả giận nói.

“ Nói được tiếng người sao? Bác chắc chắn chứ?” Tôi nói.

“ Tôi biết rõ cậu muốn nói tôi bị thần kinh, mấy tên cảnh sát như cậu mới là thần kinh, chính mình chưa thấy qua, thì liền nói là người ta khoác lác. Hừ!” Bác Hà đứng lên, tựa hồ muốn phẩy tay áo bỏ đi.

Tôi vội vàng thỉnh lão ngồi trở xuống:” Bác Hà, tôi không phải không tin bác, bản thân tôi cũng đã trải qua rất nhiều sự tình kỳ lạ. Nhưng nếu bác muốn chúng tôi giúp bác, tối thiểu bác cũng phải kể rõ đầu đuôi sự việc mới được chứ a!”

Bác Hà nổi giận đùng đùng nồi xuống, tôi rót cho lão một chén trà, lão cũng không uống, như là đang nhớ tới chuyện gì đó, một lát sau mới mở miệng nói:” Cậu có thể không tin lời tôi, nhưng những lời tôi nói đều là sự thật. Việc này có lẽ nên bắt đầu nói từ 16 năm trước...” Lão từ từ kể ra câu chuyện cũ --

Khi đó, tôi đã vào khoảng 50 tuổi, con gái cũng đã lập gia đình. Năm đó lão bà của tôi mất vì bệnh già, bỏ tôi một thân một một mình ở lại, con gái thì có gia đình riêng của nó, cũng không rãnh thăm một lão nhân như tôi. Sống một mình, cảm giác cô đơn là không thể tránh khỏi, nhất là vào buổi tối. Mỗi khi đêm dài tĩnh lặng, tôi ngủ không được thì sẽ lên sân thượng hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu, cho đến khi cảm thấy mệt mỏi mới trở về phòng ngủ.

Đêm hôm đó, tôi lại không ngủ được, liền lên sân thượng hút điếu thuốc, ánh mắt vô định nhìn ra bên ngoài. Lúc đó ánh trăng không sáng lắm, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy mọi vật bên ngoài. Ngay lúc tôi rút điếu thuốc thứ ba thì, có một con hắc miêu nhảy lên lan can ban công của sân thượng. Tôi là sống ở khu phố cổ, mèo chó lúc nào cũng có thể nhìn thấy, nhưng con hắc miêu này lại có điểm khác thường, bộ lông trên người nó sáng bóng, tựa như bôi sáp, cặp mắt nó lại đặc biệt có thần, làm cho người ta có ấn tượng thật sâu.

Bởi vì lúc đó tôi thấy cô đơn tịch mịch, cho nên muốn trêu chọc con mèo này chơi, liền hỏi nó, muốn hút thuốc không, hút một hơi thử không? Tiếp theo tôi nhả khói về phía nó, lúc đầu nó không quen, tránh khỏi làn khói thuốc tôi phun ra, nhưng sau khi tôi phun vài lần, nó lại không tránh nữa, ngược lại giống như là đang hít lấy làn khói tôi phun ra.

Tôi cảm thấy chơi rất vui, liền không ngừng nhả khói lên người nó. Một lát sau, nó giống như có chút say thuốc chóng mặt, cái đầu nhỏ lúc ẩn lúc hiện, thiếu chút nữa là ngã rớt xuống lầu. Tôi vội vàng ôm nó lên, ngay lúc ôm lấy nó, tôi đột nhiên nghe thấy có người hàm hồ nói một câu:” Loại cảm giác này thật là kỳ quái nhỉ!”

Lúc ấy tôi giật mình kêu lên một tiếng, bởi vì cũng đã nửa đêm canh ba rồi, làm sao còn có thể nghe thấy tiếng người ta nói chuyện, hơn nữa còn giống như nói vào tai mình, mặc dù có điểm hàm hồ, nhưng tôi vẫn là nghe được rất rõ ràng. Tôi rất sợ hãi, cho là mình gặp quỷ rồi, liền ôm hắc miêu chạy về nhà chui vào chăn.

Sau khi chui vào chăn, thanh âm lúc nãy lại vang lên:” Ngươi sợ cái gì? Làm gì có quỷ, là ta đang nói chuyện với ngươi thôi.” Nghe thấy lời này, tôi lại càng sợ hơn, trong phòng cũng chỉ có một mình tôi, nhưng thanh âm kia rõ ràng là hướng vào tai tôi nói, thanh âm không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Tôi trùm chăn qua đầu, ôm con mèo cuộn tròn trong chăn, sợ hãi đến toàn thân phát run. Ngay lúc này, thanh âm kia lại vang lên:” Ngươi làm ta nghẹt thở chết thôi, mau buông ta ra.”

Lúc này tôi chợt vỡ lẽ, thì ra hắc miêu trong ngực đang nói chuyện với mình, tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, ngã xuống gầm giường. Tôi nghĩ con mèo này nhất định là yêu quái, liền muốn đứng lên bỏ chạy khỏi phòng. Lúc này thanh âm kia lại vang lên:” Ngươi sợ cái gì, ta chỉ là một con mèo, không phải yêu quái, nhiều lắm chỉ có thể cào trầy ngươi, cũng không lấy được mạng ngươi”

Tuy nó nói như vậy, nhưng tôi vẫn rất sợ hãi, liền quỳ xuống dập đầu bái nó, nói cái gì cũng có thể cho nó, chỉ cần nó buông tha tôi là được rồi. Tôi nói xong rồi, hắc miêu mới từ trong chăn chui ra, nó tựa hồ tốn rất nhiều sức lực mới có thể chui ra khỏi đống chăn. Nó nhìn tôi, miệng không mấp máy, nhưng tôi lại rất rõ ràng nghe nó “nói chuyện”:” Ta cái gì cũng không muốn, chỉ cần ngươi tiếp tục phun khói vào ta là tốt rồi.”

Hai tay tôi run rẩy đốt điếu thuốc, không ngừng phun khói thuốc vào đầu nó, bởi vì tay run rất dữ, nhiều lần điếu thuốc thiếu chút nữa là rớt xuống đất. Nó tựa hồ rất sảng khoái hưởng thụ, nhắm mắt nằm lên đống chăn hít lấy cột khói tôi phun tới. Tôi đem mấy điếu còn lại hút đến hết, nó vẫn là nằm dài không nhúc nhích, tôi nghĩ nó ngủ rồi. Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nằm ngủ luôn trên sàn nhà.

Buổi sáng thức dậy, phát hiện nó đã đi rồi. Sau đó mỗi đêm nó đều tới tìm tôi, để tôi phun khói cho nó hít. Nó đến thường xuyên, tôi dần không sợ nó nữa, còn cùng nó nói chuyện phiếm. Tôi hỏi nó tên là gì, nó nói người mới có tên, mèo mà có tên gì chứ! Tôi cho rằng nó có thể nói tiếng người, khẳng định là mèo tiên, nên đã giúp nó chọn một cái tên gọi là tiểu Tiên.

Tiểu Tiên bầu bạn cùng tôi qua rất nhiều đêm dài cô đơn, cho đến ngày con tôi xảy ra tai nạn xe cộ, cả ngày tôi mặt ủ mày chau, nó liền hỏi tôi có cái gì cần giúp đỡ. Lúc ấy tôi cũng không muốn tiểu Tiên giúp đỡ cái gì, chỉ là muốn than thở mấy câu, liền nói cho nó biết tiền thuốc men của con gái khiến tôi phiền não. Tiểu Tiên lúc đó không nói gì, nhưng ngày hôm sau lại ngậm trong miệng rất nhiều vòng vàng nhẫn bạc đá quý đem đến. Tôi hỏi mấy thứ này lấy từ chỗ nào, nó chỉ nói là đồ vô chủ, để đó cũng chẳng làm gì, không bằng trước mắt cứ lấy đem đổi ra ít tiền giải quyết chuyện thuốc men cái đã.

Lúc ấy tôi thật sự rất cần tiền, cho nên liền lấy mấy món trang sức này đem đi cầm. Hiệu cầm đồ, nhân viên quầy số ba cầm trang sức nhìn trái nhìn phải, nhìn một hồi lại đưa cho nhân viên quầy số hai và quầy đầu tiên xem, tiếp theo ông chủ hiệu cũng đi ra. Bọn họ cầm trang sức xem tới xem lui lại thè lưỡi ra liếm, suy nghĩ cả nửa ngày mới hỏi tôi, là từ chỗ nào có được. Lúc ấy tôi chột dạ, liền nói là do tổ tiên để lại.

Bọn họ lại thương lượng một hồi, sau đó liền nói với tôi, một giá một mười vạn lấy hết. Lúc ấy tôi cho là mình nghe lầm, hỏi lại một lần nữa. Ai ngờ, bọn họ vậy mà cho rằng tôi chê tiền ít, liền nói mười hai vạn, không thể trả thêm. Tôi đương nhiên đồng ý, vốn tưởng rằng chỉ có thể đổi được mấy ngàn để ứng phó khó khăn cấp thiết trước mắt, không nghĩ tới có thể đổi được mười hai vạn. Phải biết rằng đó là chuyện hơn mười năm trước rồi, cho dù là hiện tại thì mười hai vạn cũng không phải là con số nhỏ. Tôi sợ bọn họ đổi ý, lập tức liền đáp ứng, bọn họ tựa hồ lại càng sợ tôi đổi ý, lập tức liền mở tài khoản cho tôi, nhân viên quầy số một và ông chủ còn đích thân dẫn tôi đến ngân hàng chuyển khoản.

Tôi đem sự tình nói cho tiểu Tiên, nó lại nói người của hiệu cầm đồ quá tồi, những món trang sức kia sang tay một cái rồi bán với giá bốn mươi năm mươi vạn tuyệt đối không thành vấn đề. Tôi hỏi vì sao, nó nói mấy món trang sức này là ngọc khí từ trong mộ người chết lấy ra, bởi vì sợ tôi không dám lấy, cho nên lúc trước cũng không nói gì.

Nói thực ra, lúc đó tiểu Tiên làm như vậy tôi không cao hứng chút nào, nhưng về sau ngẫm lại, nếu không phải có mười hai vạn tiền cứu mạng kia, con của tôi nhất định sẽ mất mạng. Bởi vậy, tôi và tiểu Tiên quan hệ ngày càng tốt hơn, tốt giống như thân nhân một nhà vậy... Có lẽ, còn thân thiết hơn cả thân nhân, tối thiểu con gái của tôi cũng không được như tiểu Tiên mỗi tối đều đến bầu bạn với tôi.

Mười sáu năm qua, mỗi khi đêm xuống dù mưa gió thế nào tiểu Tiên vẫn không thay đổi đều đến bầu bạn với tôi, làm cho tôi không hề cảm thấy cô đơn, thậm chí chưa bao giờ tôi lại thấy vui vẻ như vậy. Khi tôi gặp chuyện không vui, nó liền an ủi tôi, nếu tôi gặp phải sự tình phiền toái, nó đều có biện pháp giúp tôi giải quyết. Thế nhưng mà, thế nhưng mà bắt đầu từ một tuần trước, tiểu Tiên đã không còn xuất hiện nữa, tôi tìm nó khắp nơi cũng không tìm được... Tôi, tôi rất sợ, sợ sau này sẽ không còn gặp lại nó nữa...

Bác Hà nói xong vậy mà ở trước mặt tôi nước mắt già nua rơi lả chả, khóc đến như một đứa trẻ con vậy.

Tôi do dự một hồi, cuối cùng nói một câu chính mình cũng không biết là có nên nói hay không:” Đối mặt với sự thật đi, bác Hà! Tiểu Tiên đã làm bạn với bác mười sáu năm, cứ cho là lúc trước nó là một con mèo nhỏ mới sinh ra, hiện tại cũng đã mười sáu tuổi rồi, cái này đối với loài mèo mà nói đã là rất thọ rồi. Nó là không muốn bác thương tâm nên mới đi không từ biệt, tìm một nơi hẻo lánh để trôi qua thời khắc cuối cùng, chẳng lẽ bác muốn nó chết trước mặt bác sao?”

Bác Hà đột nhiên bật người lên, rống to nói:” Sẽ không, tiểu Tiên sẽ không chết, nó là thần tiên, nó có thể trường sinh bất lão... Có thể trường sinh bất lão...” Thanh âm của lão dần dần nhỏ xuống, nhưng là vẫn đang không ngừng lẩm bẩm nói cái gì trường sinh bất lão, thần tiên sẽ không chết mấy câu đại loại như vậy.

Sau cùng, bác Hà cũng không còn tới đồn công an nữa. Nửa tháng sau, trong lúc đêm khuya lão từ trên sân thượng nhảy xuống, đầu tiếp đất tử vong tại chỗ.

Tôi hỏi Thiên Thư, tình huống tiểu Tiên có thể dùng góc độ khoa học giải thích không, cô nói:” Có hai khả năng, thứ nhất, tiểu Tiên chỉ là kết quả do bác Hà tưởng tượng ra. Lão bà qua đời đối với lão là một đả kích quá lớn, trong chuỗi đêm dài đằng đẳng, cô đơn hành hạ, cho nên đã phát sinh bệnh tâm thần phân liệt tuyệt đối không phải chuyện hiếm.”

Tôi cười nói:” Nói khả năng thứ hai đi, tinh thần phân liệt chỉ là từ ngữ chính phủ dùng để đối đáp với dân chúng thôi.”

Thiên Thư cũng cười:” Một khả năng khác là, tiểu Tiên là một con mèo có tinh thần lực cường đại. Bất luận là Phật giáo, Đạo giáo hay các tôn giáo khác đều có pháp môn tu luyện tinh thần lực. Con người tu luyện đến trình độ nhất định, đến lúc đạt được tinh thần lực cường đại, có thể cách không trao đổi tinh thần với người khác, loại năng lực này gọi là “ Thần giao”. Người có được năng lực “ thần giao”, ngoại trừ cùng con người còn có thể cùng động vật khác thậm chí là cùng với thực vật tiến hành trao đổi tinh thần. Phật Tổ từng nói, phàm có thất khiếu đều có thể thành phật. Nói cách khác, chỉ cần có tai mắt mũi miệng, bất kể là người hay động vật thậm chí yêu tinh, đều có thể thông qua tu luyện đạt được đại trí tuệ, thành Phật thành Thánh.”

“ Cô cũng giống bác Hà, cho rằng tiểu Tiên là mèo tiên tu luyện nhiều năm?” Tôi cười nói.

Thiên Thư nói:” Đương nhiên không phải rồi, nếu năng lực của tiểu Tiên thực sự do nó tự mình luyện thành, nó cũng sẽ không mặc kệ bác Hà nhảy xuống a! Tôi nghĩ hẳn là nó bị đột biến gien, có đại não phát triển hơn cả não người, cho nên bẩm sinh đã có được năng lực “thần giao”. Thế nhưng mà, đến như bán tiên Gia Cát Lượng cũng đấu không lại dòng chảy thời gian, huống chi là một con mèo.”

Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển cực nhanh, không biết đến một ngày nào đó có thể đột phá định luật sinh tử hay không? Nếu có một ngày như vậy, nhân loại không phải đã trở thành thần tiên sao?
Bình Luận (0)
Comment