Quỷ Dị Hồ Sơ

Chương 16

A Hoa thường lúc lắc cái đuôi

Lúc nhỏ nó thích uống trà sữa của em

Cùng em học bài đến khuya mà không hề than trách

Ban đêm A Hoa thích trèo lên xà nhà

Mỗi ngày em lại càng thêm cao lớn

Nhưng mèo hoa lại không lớn lên mà chỉ thay lông

Tết Nguyên đán mẫu thân chúc em mỗi năm mỗi tiến bộ

Nhưng lại không nói A Hoa đang từng ngày già đi

Không thể nào quên được cái ngày mưa xối xả đó

Một mình theo em đến trường từ năm sáu bảy tuổi

Cuối cùng em cũng biết ý nghĩa của giọt nước mắt

Chính là cái ngày A Hoa biến mất khỏi thế gian

...



Một bé gái họ Viên lẩm nhẩm hát bài nhạc thiếu nhi tiếng Quảng Đông này, cô bé là nạn nhân trong một vụ án cưỡng bức hụt, bởi vì kẻ thủ ác bị cô bé yếu ớt mảnh mai này đánh đến trọng thương, cho nên vụ này giao cho tôi thụ lý. Nhưng mà, câu đầu tiên cô bé nói với tôi, chính là hỏi tôi con người sau khi chết thì biến thành quỷ hồn, vậy có phải mèo cũng đồng dạng như vậy. Tiếp theo, liền kể cho tôi nghe câu chuyện của mình ---

Khi còn bé, ba ba mụ mụ mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc, không có thời gian chơi với cháu, đành nuôi một con mèo hoa để làm bạn với cháu, cháu giúp nó đặt một cái tên gọi là A Hoa.

Lúc nhỏ cháu rất ngoan, chỉ cần có A Hoa bên cạnh, cháu liền không quấy khóc, cho dù ba ba mụ mụ đều không ở nhà, cháu cũng sẽ rất ngoan. Bởi vì có A Hoa chơi với cháu, cháu liền không thấy sợ hãi. A Hoa cũng rất yêu quý cháu, cháu đi đâu, nó sẽ lẽo đẻo theo đó, thậm chí ăn cơm cũng ngồi cùng một chỗ mà ăn. Tuy ba mẹ không thích nó cùng ngồi ăn cơm với cháu, nhưng không cho nó ăn cơn cùng cháu, cháu sẽ không chịu ăn, cho nên ba mẹ cũng không có biện pháp nào. Nó thích nhất chính là vùi đầu vào lòng cháu mà ngủ, cháu thường xuyên nằm dưới đất ôm nó, nó ngủ rồi, cháu cũng nhanh chóng thiếp đi.

Lúc cháu sáu tuổi, đến tuổi đi học, cháu muốn mang A Hoa cùng đi, nhưng mà mụ mụ không cho, cháu khóc cả ngày cũng vô dụng, mụ mụ vẫn là không đáp ứng. Không thể ở một chỗ với A Hoa, cháu cũng không muốn đi học, thế nhưng mà mụ mụ đơn giản chẳng hề quan tâm vẫn đưa cháu đến trường. Lúc cháu vừa khóc vừa đòi về nhà tìm A Hoa, thì đột nhiên nghe được tiếng kêu của nó, thì ra là nó lén lút đi theo hai mẹ con đến trường. Tuy cháu ôm nó vào trường, sẽ bị đồng học cười nhạo, nhưng cháu không quan tâm, chỉ cần có nó bên cạnh, những chuyện khác cháu đều không để tâm.

Có một lần, cháu ôm A Hoa đi dạo phố, lúc băng qua đường, nó đột nhiên kêu lên một tiếng, cháu liền dừng lại hỏi chuyện gì. Thế nhưng mà cháu vừa dừng lại, thì trước mặt có một chiếc xe hơi gầm rú mà phóng qua, sợ tới mức cháu ngã ngồi trên mặt đất, ngây người một lúc mới bật khóc lên. Cháu khóc rất lâu, cho đến khi A Hoa leo lên người, thè lưỡi liếm mặt của cháu, liếm khô hết nước mắt, cháu mới hết khóc.

Tất cả những ký ức lúc nhỏ mà cháu còn nhớ, cơ hồ đều có liên quan đến A Hoa, có lẽ chỉ có những chuyện liên quan đến nó mới có thể khắc sâu vào tâm trí của cháu. Về sau, A Hoa tuổi càng lúc càng lớn, cũng dần dần không còn lanh lợi, lúc đó cháu còn nhỏ, cho là nó bị bệnh rồi, lập tức nháo nhào đòi dẫn nó đi khám bác sĩ. Nhưng mà mụ mụ lại nói A Hoa không có bệnh gì cả, chỉ là thường xuyên nghịch ngợm với cháu, cho nên nó hơi mệt, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì nữa. Cháu không có hoài nghi lời mụ mụ nói…, liền cả ngày ôm lấy A Hoa, để cho nó yên tâm ngủ ngon.

Đột nhiên có một ngày, cháu thức dậy, phát hiện A Hoa đã biến mất, lập tức chạy đi hỏi ba ba mụ mụ, bọn họ cũng không biết. Không thấy A Hoa, cháu sẽ không chịu đến trường, không ngừng nháo nhào đòi đi tìm nó. Ba ba mụ mụ bó tay, đành phải giúp cháu đi tìm, nhưng lúc bọn họ tìm thấy A Hoa thì, nó đã vĩnh viễn không còn thức dậy nữa.

Cái ngày hôm đó trời mưa rất to, cháu tự tay đem A Hoa chôn bên dưới gốc đại thụ trong hoa viên. Tại một khắc này, cháu rốt cuộc biết cái gì là bi thương, đã biết hàm nghĩa thực sự của nước mắt, cũng biết từ nay về sau sẽ không còn có thể nhìn thấy A Hoa, không thể cùng nó nghịch ngợm, cùng nó ăn cơm, cùng nó ngủ một chỗ.

Người lớn thường nói trẻ con sẽ rất nhanh quên đi những chuyện không vui, nhưng mà rất lâu sau khi A Hoa mất đi, cháu vẫn không có quên nó, bất kể là chuyện vui chuyện buồn, trước tiên cháu đều sẽ chạy đến hoa viên trước gốc đại thụ nói cho nó biết. Cháu cảm giác thấy nó vẫn không có rời xa cháu, vẫn đang từng phút từng giây làm bạn bên cạnh cháu, để cho cháu cảm thấy ấm áp, cảm thấy an toàn.

Lúc cháu mười mấy tuổi, cháu đi theo ba ba mụ mụ đến thành phố này sinh sống, đã rời xa nguyên quán, quen biết bằng hữu mới, mặc dù cháu không còn nhắc nhiều đến A Hoa nữa, nhưng cháu vẫn không hề quên nó. Rồi sau đó thì chuyện đó xảy ra, càng làm cho cháu không thể quên nó.

Cái ngày hôm đó, cháu cùng hai đồng học đi dạo phố, đi ngang một cửa hiệu bán đồ trang sức, chúng cháu nhìn thấy một vài món trang sức rất tinh xảo, nên liền dừng lại ngắm nghía ngoài cửa sổ. Chúng cháu vừa nhìn vừa thảo luận mấy món đồ trang sức này thì phối với những bộ quần áo nào thì hợp nhất, cuộc thảo luận đang đến hồi sôi nổi, đột nhiên cháu nghe được một âm thanh quen thuộc bên tai, cháu lập tức nhớ tới A Hoa, vội vàng bỏ lại mấy bạn đồng học mà chạy về phía thanh âm đó, tìm kiếm thân ảnh của nó.

Nhưng mà, cái gì cháu cũng tìm không thấy, chẳng những không tìm được A Hoa, thậm chí đến bóng một con mèo cũng không có phát hiện. Trong lúc cháu đang thất vọng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe tải mất lái chạy vào đường của người đi bộ rồi đâm vào cửa hàng mà cháu lúc nãy đang đứng. Hai bạn đồng học của cháu bị xe tông bắn bay đi, lực va chạm quá mạnh làm cho các bạn ấy đâm vỡ cửa sổ thủy tinh, bay vào bên trong cửa hàng. Những phiến thủy tinh sắc bén lưu lại trên người các bạn ấy vô số vết cắt đáng sợ, máu tươi tựa như thủy triều tuôn ra, làm cho mặt đất xung quanh tủ kính bị nhuộm đỏ.

Cháu không biết mình ngây ngốc bao lâu, cảnh tượng trước mắt làm cháu sợ choáng váng, một phút đồng hồ trước các bạn ấy còn đang cùng cháu thảo luận phối đồ thế nào mới tốt, sau một phút đồng hồ lại biến thành hai cổ thi thể lạnh lẽo. Khi cháu phục hồi tinh thần trở lại, chuyện trước tiên cháu nghĩ đến không phải các bạn đồng học, mà là A Hoa, cháu biết rõ nhất định là nó đã cứu cháu, nếu như không phải tiếng kêu của nó, thì cháu vẫn còn đang cùng mấy bạn đồng học đứng trước tủ kính trang sức đó, cũng sẽ giống như các bạn ấy bị xe tải đụng trúng. Cháu giống như phát điên không ngừng kêu tên nó, tuy nhiên lại không hề có bất cứ thanh âm nào đáp lại. A Hoa chết rồi, rất nhiều năm trước đã chết rồi, cháu vô lực ngồi xuống mặt đường mà khóc thút thít, cho đến khi cảnh sát đến…

Chuyện này đã làm cho cháu biết rõ A Hoa thực sự không rời bỏ cháu, nó kỳ thật lúc nào cũng theo sát bên cạnh cháu, chỉ là cháu không cảm giác được mà thôi. Sau đó, mỗi khi cháu có tâm sự muốn tìm người thổ lộ, thì sẽ nói với nó, tuy không có bất cứ hành động nào đáp lại, nhưng cháu biết nó đang yên lặng lắng nghe.

Sau khi vào đại học, cháu vẫn thu mình như trước, ngoại trừ những người bạn cùng phòng có chút thân thiết, thì không có bạn bè nào khác, nhưng cháu không vì vậy mà cảm thấy cô đơn, bởi vì cháu biết rõ A Hoa lúc nào cũng bầu bạn bên cạnh cháu. Bạn cùng phòng nhiều lần thuyết phục cháu tham gia hội học sinh, hy vọng cháu có thể kết giao thêm một ít bằng hữu, để không phải một mình ngơ ngẩn cả ngày. Vốn cháu cũng không muốn tham gia, nhưng bạn cùng phòng cũng là có ý tốt, nên cuối cùng cháu cũng không có ý cự tuyệt.

Tối hôm qua, hội trưởng hẹn cháu ra bờ hồ bàn về chuyện gia nhập hội, không ngờ hắn lại dám… Ngay lúc hắn xé rách y phục của cháu, cháu đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của A Hoa, tiếp theo cháu cảm giác được nó xông vào thân thể mình, cái loại cảm giác này thật ấm áp, rất thoải mái, tựa như khi còn bé ôm nó mà chìm vào giấc ngủ vậy, làm cho cháu không hề cảm thấy sợ hãi. Cho đến khi cháu…tỉnh lại, cảnh sát đã đến rồi, hội trưởng thương tích đầy mình, cả gương mặt đều bị cào nát, lỗ tai cũng bị cắn mất một cái. Hắn nhìn thấy cháu thì sợ đến toàn thân run rẩy, mà cháu thì căn bản là không biết chuyện gì đã xảy ra…

Sau khi đã thuật xong câu chuyện, tiểu Viên lại hỏi tôi vấn đề sau khi mèo chết đi có biến thành quỷ hồn không, cũng nói rằng sau khi chuyện này phát sinh, tựa hồ cảm giác A Hoa rốt cuộc đã thực sự không còn tồn tại nữa.

Tôi an ủi cô bé nói:” Vạn vật đều có linh tính, mèo sau khi chết đi đồng dạng cũng sẽ biến thành quỷ hồn. Kỳ thật, A Hoa vẫn còn làm bạn bên cạnh cháu, chỉ là mỗi lần hiển linh đều làm nó tiêu hao đại lượng nguyên khí, cho nên bây giờ cháu mới không cảm giác được sự hiện hữu của nó. Chỉ cần sau này cháu cẩn thận một chút, không để nó lại vì cháu mà hao tâm tổn sức, nó sẽ vĩnh viễn theo bên cạnh cháu.”

Sau khi tiểu Viên nghe được đáp án này, thỏa mãn rời đi, trước khi đi còn nói về sau nhất định sẽ không để A Hoa phải bận tâm, chỉ cần nó ở bên cạnh mình là tốt rồi. Cô bé đi rồi, Quỷ Đồng nói:” Tiểu nữ hài thật đúng là dễ bị lừa a, A Hoa của cô bé chỉ sợ đã hồn phi phách tán, bởi vì em chẳng phát hiện cái gì trên người cô bé cả.”

Tôi bất đắc dĩ cười khổ, hỏi xem Thiên Thư nghĩ thế nào, cô nói:” Tuy mèo cũng có linh hồn, nhưng nếu so sánh với nhân loại thì nó có điểm yếu ớt hơn. Hơn nữa quỷ hồn A Hoa theo tiểu Viên đi đến thành phố này, rời xa địa điểm chôn cất thi thể, mối liên hệ với thân thể cơ hồ hoàn toàn bị chặt đứt. Đã mất đi sự hỗ trợ từ thân thể, cho dù là quỷ hồn của nhân loại cũng sẽ vì hao hụt năng lượng mà chống đỡ không được bao lâu, A Hoa có thể chống đỡ trên mười năm đã coi như là đạt đến cực hạn rồi.

“ A Hoa vì bảo vệ tiểu Viên, không tiếc liều mình dùng hết một chút khí lực cuối cùng, nhập vào người cô bé đem tên hội trưởng muốn xâm phạm cô bé đánh lui, cái này cũng đã hao hết năng lượng mà nó sở hữu, cũng giống như trường hợp kiệt sức tử vong vậy, nó đã vĩnh viễn biến mất.”

Mối quan hệ hữu nghị của nhân loại, bình thường có thể sử dụng bốn chữ để hình dung – lợi dụng lẫn nhau, có lẽ có bạn cho rằng mình và bằng hữu bên cạnh không có bất kỳ mối quan hệ lợi ích nào, không hề tồn tại hai chữ “lợi dụng” vừa nói. Nhưng bình tĩnh mà xem xét, trong lúc bạn cảm thấy cô đơn, có hay không sẽ “lợi dụng” bằng hữu đến giải khuây cho hết thời gian, trong lúc bạn ôm một bụng tâm sự, có hay không sẽ “lợi dụng” bằng hữu đóng vai đối tượng để bạn thổ lộ tâm tình?

Mà tình hữu nghị giữa động vật và nhân loại lại thuần khiết hơn nhiều lắm, tựa như tiểu Viên và A Hoa. Sau khi A Hoa qua đời, giữa nó và tiểu Viên đã không còn tồn tại bất cứ quan hệ lợi ích nào nữa, nhưng nó vẫn lặng lẽ đi theo bảo vệ tiểu Viên, thậm chí không tiếc dùng hết chút khí lực cuối cùng của mình.

Các bạn nghĩ mình có thể làm được thế không?
Bình Luận (0)
Comment