Gần đây Thiên Thư có chút kỳ quái, làm việc không tập trung, thường hay vừa ngẩn người vừa cười khúc khích. Trước đây một tháng cũng không thấy gọi mấy cuộc gọi cá nhân, bây giờ thì một ngày gọi liền mười mấy cuộc, hơn nữa mỗi lần đều là dùng giọng nhỏ như tiếng mũi vo ve để nói, thậm chí có khi còn trốn ở trong wc để tán gẫu.
Tình trạng như vậy, ai cũng có thể nhìn ra cô ấy đang nói chuyện yêu đương, làm cấp trên của cô ấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thường nhật, tôi cũng không nói đến làm gì. Nhưng nếu là làm bạn bè, thì quan tâm đến chút chuyện của cô ấy cũng là chuyện thường tình của con người, nhưng mỗi lần tôi hỏi đến chuyện này, cô ấy luôn im lặng không đáp, chắc tiểu nữ sinh xấu hổ đây mà, tôi cũng không quá để ý.
Tôi không thèm đề ý, cũng không có nghĩa là những người khác cũng giống như vậy, Linh Khuyển và Quỷ Đồng suốt ngày cứ nghĩ làm sao mới có thể tóm được bạn trai của Thiên Thư, ít nhất cũng phải kiếm được một bữa cơm.
Song, “nghiêm hình bức cung” đối với Thiên Thư là không có tác dụng, sở dĩ tôi để cô ấy quản lý hồ sơ vụ án, không chỉ vì cô ấy có trí nhớ cực tốt, mà hơn hết chính là vì cô ấy cực kín miệng, sẽ không tiết lộ cơ mật với người ngoài. Cho nên, Linh Khuyển và Quỷ Đồng đã dùng nhiều cách, thậm chí tuyên bố muốn đem mấy quyển cổ thư mà Thiên Thư xem như sinh mệnh đi thiêu hủy, cũng không thu hoạch được gì.
“ Keo này không được ta lại bày keo khác, nếu không hỏi ra được, vậy thì theo dõi đi!” Linh Khuyển và Quỷ Đồng trốn ở một góc thương lượng, ngày thường phá án làm gì thấy bọn họ tích cực như vậy, có lẽ đây là sự khác biệt giữ hứng thú và công việc mà ra.
Có một đôi mắt âm dương là Quỷ Đồng cùng với cái lỗ mũi chó của Linh Khuyển thì đây đúng là một tổ theo dõi hoàn mỹ nhất rồi, rất nhiều nhiệm vụ theo dõi trước đây, bọn họ cũng chưa từng để mục tiêu vuột mất. Mặc dù Thiên Thư cũng không phải là nghi phạm, theo dõi cô ấy tựa hồ hơi quá đáng, nhưng lúc tan sở thuộc cấp muốn làm gì tôi không xen vào, hơn nữa tôi cũng muốn biết chàng ngốc nào lại coi trọng cô nàng mọt sách Thiên Thư này. Cho nên, thái độ của tôi với chuyện này là: không ủng hộ, cũng không ngăn cản.
Hôm sau, sau khi đến sở làm một lúc thì Linh Khuyển và Quỷ Đồng kéo tôi đi ra bên ngoài, thần sắc nghiêm trọng báo cáo lại tình huống ngày hôm qua theo dõi. Bọn họ nói sau khi tan sở thì Thiên Thư chạy đến thư viện, nói chuyện phiếm với một nhân viên quản lý thư viện, đợi đến khi nhân viên quản lý tan sở, hai người cùng nhau đi ăn cơm, còn đi xem phim...
Tôi không hiểu nói:” Như vậy rất tốt mà, theo tính tình của Thiên Thư, tìm một nhân viên quản lý thư viện làm bạn trai là quá thích hợp rồi, cô cậu khẩn trương như vậy là sao?”
Quỷ Đồng nghiêm túc nói:” Nếu như là bạn trai thì đã không có vấn đề, đằng này nhân viên quản lý kia lại là nữ.”
Đột nhiên tôi hơi choáng đầu, tình cảm của Thiên Thư là tình yêu đồng tính? Đây chính là vấn đề nghiêm trọng, tuy cảnh đội không có văn bản quy định cảnh viên nhất định phải có tình yêu dị tính bình thường, nhưng đồng tính luyến ái ở trong cảnh đội đúng là rất kiêng kị, một khi bị truyền thông phát hiện cũng rất phiền phức, sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của cảnh đội. Cho nên, trước đây khi phát hiện tình huống như thế, phần lớn người trong cuộc sẽ bị gán cho tội đời tư không trong sạch mà cho từ chức.
Vì vậy, bất kể là công hay tư, tôi nhất thiết phải tán gẫu mấy câu cùng với Thiên Thư.
Linh Khuyển và Quỷ Đồng giống như là áp giải phạm nhân đưa Thiên Thư đến ngồi xuống ghế ở trước mặt tôi, không khí hiện trường vô cùng nghiêm túc, tất cả mọi người thần sắc ngưng trọng, ngay cả một người bình thường tương đối “không màng thế sự” là Lực Sĩ cũng kéo dài cái lỗ tai về phía này.
Tôi nhìn Thiên Thư nói:” Chuyện em và nhân viên quản lý thư viện, chúng tôi đã biết, thân là một cảnh viên, một chút quy tắc bất thành văn, hẳn là em nên biết.”
Thiên Thư lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ, nói:” Vậy tôi từ chức là được.”
“ Em cho rằng con đường đang đi là chính xác sao?” Tôi hỏi.
“ Có chính xác hay không đã không còn quan trọng, bởi vì con đường này đã đi được ngàn năm rồi.”
Chúng tôi đều tỏ vẻ không hiểu, Thiên Thư bất đắc dĩ cười khổ, kể cho chúng tôi một câu chuyện giống như một truyền thuyết thần thoại cổ xưa ----
Ngàn năm trước đây, Miêu tộc Nam Cương có một đôi tình nhân, nam là dũng sĩ mạnh mẽ nhất trong tộc, nữ là vu nữ giỏi cổ thuật nhất trong tộc. Bọn họ vốn phải là một đôi trời đất tạo nên, đáng tiếc đúng lúc Miêu Hán giao chiến, là dũng sĩ mạnh mẽ nhất trong tộc đương nhiên không có bất kỳ lý do nào để lùi bước.
Người Hán có kỹ thuật chế tạo vũ khí tiên tiến, sách lược quân sự hoàn thiện, số lượng binh lính cũng nhiều gấp mấy lần so với người Miêu, người Miêu chiến bại cơ hồ là chuyện tất nhiên. Chiến tranh qua đi, người dũng sĩ đó bị thương nặng, vu nữ dùng hết thảy phương pháp cũng không thể chữa khỏi cho hắn, chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài tính mạng của hắn.
Mắt thấy nam nhân mình yêu sâu đậm sắp qua đời, vu nữ lòng như dao cắt, dự tính cùng tình lang dắt tay nhau xuống hoàng tuyền. Nhưng nàng lại cảm thấy không cam lòng, người chết như đèn tắt, đi qua cầu Nại Hà, uống Mạnh bà thang, trí nhớ kiếp này hết thảy sẽ tiêu biến. Đêm trăng hẹn hò trong rừng thẳm, bình minh nghịch nước bên dòng suối, hoàng hôn trên đỉnh núi mà hôn nhau, những ký ức khắc cốt ghi tâm này đều sẽ cùng với thân xác hóa thành cát bụi.
Vu nữ muốn cất giữ những ký ức này, thậm chí còn muốn dùng những ký ức này truyền đến kiếp sau để tiếp tục lương duyên kiếp trước. Nàng chạy đua với thời gian hòng nghiên cứu ra một loại cổ thuật mới, hy vọng loại cổ thuật này có thể đem những kỷ niệm ngọt ngào khắc sâu vào trong linh hồn, cho dù trải qua luân hồi cũng sẽ không biến mất. Sau đó, nàng thành công, ngay một khắc trước lúc dũng sĩ qua đời nàng đã thành công, nàng thông qua cổ thuật đem tất cả ký ức khắc vào nơi sâu thẳm của linh hồn song phương, để kiếp sau nối tiếp tình duyên kiếp trước.
Vu nữ cổ thuật không chỉ có thể khiến cho người bị thi thuật giữ được ký ức yêu thương của song phương, mà còn có thể tạo ra mối liên lạc vô hình giữa hai người, dẫn đường cho hai người gặp lại ở kiếp sau. Một khi hai người gặp nhau, những ký ức này sẽ lập tức kích hoạt, xông ra từ nơi sâu thẳm của linh hồn. Như vậy cho dù là trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, hai người cũng có thể không ngừng tiếp tục yêu nhau. Nhưng mà, bởi vì thời gian cấp bách, cổ thuật mà nàng nghiên cứu tạo ra cũng không hoàn thiện, tồn tại một thiếu sót trí mạng...
Thiếu sót chính là người bị thi thuật không thể duy trì giống gốc và giới tính, có khi sinh ra là cùng giới tính, thậm chí có khi một người thì trở thành chó mèo, một người trở thành bò dê. Đây là một thiếu sót đáng sợ, người bị thi thuật không cách nào xóa đi trí nhớ nơi sâu thẳm trong linh hồn, cũng không cách nào thay đổi hiện trạng, mỗi kiếp nhất định sẽ gặp nhau yêu nhau, sau đó chìm trong thống khổ vượt qua một kiếp.
Nghe xong câu chuyện của Thiên Thư, Quỷ Đồng đã rơi nước mắt, dùng thanh âm run rẩy nhìn Thiên Thư nói:” Cô chính là vu nữ hả?”
Thiên Thư im lặng gật đầu, tôi nói:” Nếu em đã khôi phục trí nhớ vu nữ, vì sao không hoàn thiện loại cổ thuật này, khiến cho bi kịch không còn tiếp tục diễn ra nữa ?”
Thiên Thư chán chường rơi lệ, thổn thức nói:” Muốn đem trí nhớ khắc vào nơi sâu thẳm trong linh hồn đã không phải là chuyện dễ dàng, huống chi còn muốn không bị ảnh hưởng bởi luân hồi. Luân hồi giống như rửa chén đĩa, mà trí nhớ thì giống như là nước sốt dính trên mặt đĩa, chỉ có vết nứt vô cùng bí mật mới có thể còn đọng lại một ít nước sốt. Vì vậy, vu nữa chỉ có thể đem một vài kỷ niệm ngọt ngào cất vào chỗ sâu thẳm trong linh hồn, còn những trí nhớ khác thì đã sớm bị xóa đi trong quá trình luân hồi rồi.”
Tất cả mọi người trầm mặc, đến lúc Thiên Thư đứng dậy trở về vị trí của mình bắt đầu đánh đơn từ chức, tôi mới mở miệng:” Em đi, tôi tìm ai thay thế vị trí của em đây a!”
Thiên Thư bất đắc dĩ thở dài:” Tình huống của tôi nếu để người ngoài biết, cấp trên nhất định sẽ tìm anh phiền toái.”
“ Biết thì thế nào, dù sao cấp trên đối với bên ngoài cũng không thừa nhận sự tồn tại của chúng ta. Nhưng nếu như em đi, phiền phức của chúng tôi ngay lập tức sẽ tới, nội cái việc đem hồ sơ lưu vào máy vi tính thôi thì chúng tôi cũng đủ bận chết rồi.”
Thiên Thư cúi đầu, lẩm bẩm nói:” Các người sẽ không kỳ thị tôi đó chứ?”
Bọn người Quỷ Đồng cùng nhau lắc đầu nói không, tôi nói:” Thành thật mà nói, khi biết em sau này không thể nào thích tôi, tôi ngược lại cảm thấy mình an toàn hơn, a....” Thiên Thư ném ra một chén trà, đập vào trên đầu tôi.
Thật ra thì, mấy năm trước trung ương đã sửa đổi định nghĩa về đồng tính luyến ái, từ “ bất thường về tinh thần” đổi thành “ xu hướng tình dục bất thường”, nói cách khác, người đồng tính luyến ái cũng là người bình thường, chỉ cần không làm chuyện vi phạm pháp luật, thì đều là công dân lương thiện, được pháp luật bảo vệ như nhau.
Có lẽ, nơi sâu thẳm trong linh hồn của chúng ta cũng cất dấu một tình yêu khắc cốt ghi tâm, chẳng qua là ở trong quá trình luân hồi, đoạn trí nhớ này đã bị xóa đi mất một phần, nhưng trí nhớ còn sót lại vẫn sẽ dẫn đường cho chúng ta đi tìm kiếm tình yêu đích thật thuộc về mình.
Vừa gặp đã yêu cũng có khi là như thế!
-------------------------------------------