Lần trước bị quỷ nô vây quanh, Phương Hưu không có ý định chiến đấu hết mình, bởi vì chính chủ vẫn chưa xuất hiện, đánh đến cuối cùng, cũng không thể làm tổn thương đến một cọng tóc gáy của người ta, nhưng bây giờ thì khác, chính chủ đã xuất hiện, cuối cùng thì hắn cũng có thể thoải mái bung xõa một lần.
Nhìn thấy quỷ nô ngày càng đến gần, Phương Hưu cuối cùng cũng lấy dao phẫu thuật ra, sau đó đâm vào người Lưu Soái.
“A! Ngươi làm gì vậy!” Lưu Soái che bàn tay dính máu, không ngừng la hét.
“Bắt lấy nó.”
Phương Hưu trực tiếp ném nến thanh đồng cho hắn ta.
Lưu Soái theo bản năng bắt được nó: “Đây là cái gì vậy?”
Trầm Linh Tuyết ở bên cạnh bỗng nhiên co con người lại : “Đây là quỷ khí!”
“Quỷ khí này cần máu huyết chứa linh tính làm nhiên liệu, sau khi đốt có thể chống lại quỷ dị, Bàn Tử ngươi có nhiều máu, cho nên để cho người cầm nó.”
“Đây chính là lí do ngươi đột nhiên đâm ta một nhát dao sao?” Lưu Soái ngạc nhiên.
Hắn ta châm chọc một câu, sau đó ngoan ngoãn dùng tay trái dính máu cầm lấy nến thanh đồng, khoảnh khắc máu huyết chạm vào nến thanh đồng, nó dường như sống lại.
Những hoa văn trên nến thanh đồng bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, vô số đường cong vặn vẹo, cuối cùng chậm rãi tụ lại thành một cái miệng dữ tợn, miệng lớn hung hăng bắt lấy vết máu trên tay của Bàn Tử, khiến cho hắn ta giật mình.
Máu không ngừng chảy, chỉ thấy nến thanh đồng thế mà đột nhiên bốc cháy mà không cần lửa, một ngọn nến màu xanh nhạt sáng lên, ánh sáng xanh u ám chậm rãi bao phủ lấy mọi người.
Ánh nến rét lạnh, tựa hồ mang theo một cảm giác lạnh thấu xương.
Lúc này, hơn trăm con quỷ nô đã vượt đến trước mắt mọi người.
Triệu Hạo sợ đến mức vội vàng núp sau lưng Lưu Soái.
“Bàn Tử, nhờ vào ngươi!”
Hai chân Bàn Tử run rẩy, sắc mặt tái nhợt, sợ đến mức không thể nói được câu nào, chỉ là bàn tay đang nắm chặt lấy nến thanh đồng, gân xanh nổi lên.
Giây tiếp theo, quỷ nô hét lên và lao vào khu vực được bao phủ bởi ánh nến xanh.
Xèo xèo!
Vô số tiếng xèo xèo chói tai vang lên, ánh sáng xanh ấy giống như axit sunfuric, điên cuồng ăn mòn cơ thể của quỷ nô, nhưng sợi tóc biến thành chúng bắt đầu vặn vẹo biến dạng, bốc lên khói đen.
Không chỉ vậy, những quỷ nô này không ngừng tiến sâu vào khu vực ánh nến, tốc độ của chúng càng ngày càng chậm, động tác cũng ngày càng chậm chạp, hiển nhiên, ánh nến đã gây ra rất nhiều tổn hại và trở ngại cho chúng.
Đám người Trầm Linh Tuyết mừng rỡ, không ngờ rằng nến thanh đồng lại hữu dụng như vậy.
Tuy nhiên, lúc này Lưu Soái không cười nổi, bởi vì màu máu trên mặt hắn ta đang giảm đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, thậm chí ngay cả đôi môi căng mọng cũng mất đi huyết sắc.
“Nhanh…nhanh hành động, ta không thể kiên trì được lâu.”
Xoẹt!
Một tia ánh sáng bạc loé lên, Phương Hưu gọn gàng cắt đứt đầu của một con quỷ nô.
Trầm Linh Tuyết bắt đầu hành động, hai tay giương hoả diễm cực nóng, không ngừng bắn phá về phía của quỷ nô.
Lần này, hai người bọn họ chiến đấu rất dễ dàng, bởi vì trong phạm vi bao phủ của nến thanh đồng, những con quỷ nô này không chỉ hành động chậm chạp, thậm chí ngay cả sự dẻo dai của mái tóc cũng giảm sút, hoàn toàn chính là một cái bia di động.
Bọn quỷ nô muốn kích hoạt kỹ năng, khống chế tóc trên cơ thể của chính mình, để nó lan ra, giống như lúc sống lại từ cái chết lần trước, tiến hành tấn công tóc ùn ùn kéo đến, nhưng dưới tác dụng của nến thanh đồng, những sợi tóc kia như bỏ qua trọng lực, bồng bềnh bay, vừa ra khỏi cơ thể quỷ nô đã bỗng nhiên mục nát, không có cách nào tạo thành một cuộc tấn công hiệu quả.
Vì thế, mọi người dựa vào nến thanh đồng, từng bước tiếp cận cô gái tóc trắng.
Tuy nhiên, kiểu thoải mái này vốn dĩ không thể kéo dài quá lâu được, bởi vì lượng máu của Lưu Soái đang giảm với tốc độ đáng sợ.
Đặc tính của nến thanh đồng là quỷ dị càng mạnh thì tiêu hao càng lớn, thực lực của những con quỷ nô tuy rằng không quá mạnh, nhưng số lượng quá nhiều.
Lúc này, cảm giác của Lưu Soái giống như là hắn ta đã hiến máu liên tiếp ba lần trong một giờ, nhận được ba giấy chứng nhận hiến máu, cả người vì cái vinh quang này làm cho đầu óc choáng váng, tầm mắt trở nên đen kịt.
Lúc này, Triệu Hạo cắt vào lòng bàn tay, đoạt lấy nến thanh đồng.
“Bàn Tử, ngươi nghĩ ngơi trước đi, đến lượt ta làm!”
Phương Hưu chú ý đến tình hình của hai người, lập tức nói: “Trầm Linh Tuyết, mở đường.”
Trầm Linh Tuyết cũng biết là tình huống nguy cấp, việc nàng ta cần làm bây giờ chính là hoàn toàn nghe theo sự phân phó của Phương Hưu, tạo cơ hội cho hắn.
Dù không biết hắn sẽ làm gì, nhưng điều duy nhất nàng ta có thể làm lúc này là tin tưởng.