Cuối cùng Phương Hưu đã nhìn thấy rõ ràng vũ khí của hắn ta, đó là một thanh đoản kiếm không có bất kỳ đồ trang trí hay hoa văn dư thừa nào, nó có màu vàng sậm và rất có cảm xúc.
Phương Hưu liếc mắt liền nhận ra, đó là một thanh đoản kiếm được chế tạo từ 100% thép tâm linh nguyên chất nên có cùng màu sắc với linh tệ.
Bạch Tề cầm thanh đoản kiếm vàng sẫm trong tay, thân hình hắn ta như sử dụng thuấn di, biến mất tại chỗ, sau đó hắn ta xuất hiện bên cạnh mộng yểm.
Xoẹt!
Hắn ta giơ kiếm lên không trung, hung hăng chém mạnh, tốc độ ra đòn này nhanh đến mức mộng yểm không kịp né tránh.
Nhưng, thanh kiếm tưởng chừng đã chém qua mộng yểm mà lại giống như chém vào không khí.
Mộng yểm lạnh lùng cười nói: “Vô dụng ghê, mọi đòn tấn công đều là vô dụng đối với ta.”
Bạch Tề nhíu mày, hắn ta lại chém tiếp mấy nhát, tuy kiếm đã trúng mục tiêu nhưng nó lại chẳng hề bị tổn hại gì.
“Phải không vậy?” Một âm thanh bình lặng như nước phát ra, đó là giọng của Phương Hưu.
Ánh sáng bạc trên con dao phẫu thuật chiếu thẳng vào đôi mắt đỏ như máu trong làn khói đen.
Mộng yểm nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hoảng sợ, vùn vụt bỏ chạy, dường như nó không có thực thể, bức tường của phòng thẩm vấn vốn không ngăn cản được, nó trực tiếp biến mất xuyên qua bức tường.
“Phương Hưu, ta nhớ rất kỹ ngươi!”
Giọng nói khàn khàn của mộng yểm vang lên trong phòng thẩm vấn.
Bóng dáng Bạch Tề biến mất khỏi phòng thẩm vấn và đuổi theo mộng yểm.
Phương Hưu vẫn không di chuyển, bởi hắn biết, bản thân hắn căn bản không thể đuổi kịp mộng yểm không cần để ý đến địa hình.
Hiện tại, xem ra dự đoán của hắn không sai, Dương Côn Bàng có thể sống trở ra bởi vì Mộng Yểm lấy hắn làm vật dẫn chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Lúc trước khi hắn và Triệu Hạo thoát khỏi bệnh viện tâm thần, e rằng Mộng Yểm cũng đã có những dự tính như thế, chẳng qua là hắn ta tính toán thất bại, bản thân hắn phá vỡ được giấc mộng, còn Triệu Hạo là Nhật Quỷ giả.
Bây giờ nghĩ lại, khả năng thoát khỏi giấc mơ của Triệu Hạo lúc đó có thể không chỉ do đặc tính của hắn ta, mà còn là năng lực kiên cường của hắn ta dù tình thế có nguy hiểm đến đâu.
Bởi vì theo mô tả của Dương Côn Bàng, ngươi phải hoàn toàn bỏ qua nỗi sợ hãi để có thể sống sót thoát thân.
Mặc dù lúc đó Triệu Hạo đã thành công sử dụng một bản năng khác để khắc phục bản năng sợ hãi của mình, nhưng hắn ta vẫn không thể thực sự loại bỏ được nỗi sợ.
E rằng lý do thực sự khiến hắn ta có thể thoát khỏi giấc mơ là vì hắn ra đã thành công trong việc khiến mộng yểm cảm thấy sợ hãi.
Ngoài ra, Phương Hưu cũng chú ý tới một điều, đó chính là dường như mộng yểm cố ý tránh né tấn công của hắn, nếu thực sự không thể tấn công thì tại sao phải tránh né?
Hơn nữa, hắn ta chỉ né được đòn tấn công của hắn chứ không né được đòn tấn công của Bạch Tề, tất nhiên có thể là do hắn ta không thể tránh được đòn tấn công của Bạch Tề.
Nhưng, nếu mộng yểm thật sự không thể nhìn thấy đòn tấn công, về căn bản nó sẽ không trốn.
Điều này cũng có nghĩa rằng bản thân hắn có năng lực khiến Mộng Yểm phải kiêng dè, là lực thống khổ hay là dao phẫu thuật?
Phương Hưu nhất thời không thể phân biệt được, bởi vì con dao phẫu thuật đã chém ra mấy chục quỷ dị trong bệnh viện tâm thần, nhất định mộng yểm đã bị nó chém, cho nên mộng yểm có thể sợ dao, hoặc có thể là sợ lực thống khổ.
Thông tin không đủ, tạm thời không thể phán đoán được.
Nhưng hắn có cảm giác mơ hồ rằng đó có thể không phải là dao phẫu thuật, bởi vì với tư cách là chủ nhân của con dao phẫu thuật, hắn biết rất rõ rằng con dao phẫu thuật này tuy sắc bén nhưng đó chỉ là đòn tấn công vật lý chứ không phải đòn tấn công tinh thần.
Cho nên Mộng Yểm có khả năng cao là sợ lực thống khổ hơn.
Không lâu sau, bóng dáng của Bạch Tề xuất hiện như quỷ mị.
Vương Đức Hải bận rộn lo lắng hỏi: “Sao rồi?”
Mặt Bạch Tề không biến sắc, hắn ta lắc đầu nói: “Nó không có thực thể, không thể bắt được."
Sắc mặt Vương Đức Hải nhất thời trở nên khó coi, lại có một quỷ dị trốn thoát khỏi cục điều tra, đây là nỗi xấu hổ và nhục nhã vô cùng đối với người có tư cách là cục trưởng như hắn ta.
Hơn nữa năng lực của mộng yểm rất quỷ dị, không tấn công mà giết người trong giấc mơ.
Nếu để một quỷ dị như vậy lẫn vào trong đám người, không biết nó sẽ gây ra bao nhiêu thương vong.
“Bạch Tề lập tức dẫn người đi điều tra! Tuyệt đối không thể để mộng yểm làm chuyện xằng bậy được.”
Bạch Tề gật đầu ngay lập tức, bóng người lại biến mất tại chỗ.
Vẻ mặt Vương Đức Hải khó coi nhìn về phía Phương Hưu: “Phương Hưu, nhiệm vụ lần này hy vọng ngươi có thể đóng góp một phần sức lực, dù sao ngươi cũng là người còn sống sau khi đi vào giấc mộng, chắc chắn mộng yểm rất khó làm hại được ngươi.