Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 233 - Chương 233: Hồ Sơ Lưu Trữ Ở Top 10 Nhân Tài Ngự Linh Sư Toàn Quốc (2)

Chương 233: Hồ sơ lưu trữ ở top 10 nhân tài ngự linh sư toàn quốc (2) Chương 233: Hồ sơ lưu trữ ở top 10 nhân tài ngự linh sư toàn quốc (2)

“Hai người bọn họ đều có tiềm lực rất lớn, theo ta được biết, Triệu Hạo vào giờ Tý có thể đạt được năng lực chiến đấu mạnh mẽ, linh tính của hắn ta mới chỉ thắp sáng có 1%, đã có thể đánh với ngự linh sư nhị giai, nếu thắp sáng lên đến 5% thì chiến thắng là điều hiển nhiên.

Bởi vậy có thể thấy được, sức chiến đấu của người này có khả năng tăng trưởng rất lớn, không khó để phỏng đoán, một khi người này đạt đến nhị giai, hoàn toàn có thể sử dụng sức chiến đấu tam giai, nếu hắn ta lên đến tam giai thì sao? Hẳn là các vị đều hiểu rõ giá trị chiến lược trong đó.

Một tứ giai mỗi ngày chỉ hoạt động hai giờ cũng có giá trị vượt xa mấy người tam giai.”

Mấy người họ nghe xong đều suy tư, sau đó gật đầu đồng ý.

“Vậy Lưu Soái thì sao?”

“Lưu Soái cũng vậy, người này khi linh tính sáng 1% , chỉ có thể thuấn di mười centimet, nhưng khi linh tính tăng trưởng, năng lực thuấn di của hắn ta sẽ vô cùng mạnh mẽ, thuộc về tăng trưởng phi tuyến tính, không khó để phỏng đoán, một khi người này tiến vào nhị giai, thực lực sẽ tăng trưởng bùng nổ, thậm chí trong tương lai chỉ cần linh tính không khô kiệt, hắn ta sẽ đạt đến thuấn di vô hạn.”

Cuối cùng toàn bộ mọi người đều gật đầu đồng ý.

“Mặt khác, ta kiến nghị trong thời gian tới gọi mấy người họ đến tổng bộ để huấn luyện, đồng thời đưa ra khen thưởng cho hành động giải quyết sự kiện quỷ dị cấp S, hiện giờ tình thế của toàn cầu ngày càng nghiêm trọng, cần phải tập trung hết thảy lực lượng, trong thời điểm này, ta không hy vọng trong nội bộ xuất hiện nhân tố không ổn định.”

Lời vừa nói ra, đáy mắt mấy người ngồi đây lập tức hiện lên vẻ khác thường.

Bọn họ không nghe đến hết câu, tất cả đều chỉ nghiền ngẫm về nửa câu đầu.

Nếu gọi mấy người kia lên tổng bộ để huấn luyện, vậy cũng có nghĩa là bản thân có cơ hội để mượn sức đám người Phương Hưu.

Đặc biệt là Phương Hưu có năng lực tiên tri cực kỳ xuất sắc, một khi hắn gia nhập phe phái của chính mình, quả thật như hổ thêm cánh.

Thành phố Lục Đằng, dưới bóng của tòa cao ốc chọc trời.

Hai người đeo mặt nạ có hình lá bài poker A bích và K bích, lạnh lùng nhìn dòng người qua lại trên đường.

Trang phục kỳ dị như vậy nhưng lại không bị người qua đường chú ý đến.

Trong tầm mắt của những người đi đường, chỉ có bóng của tòa cao ốc đổ xuống đường, không có gì dị thường.

“Không thể tưởng tượng được lần này người giải quyết sự kiện mộng yểm không phải là Dương Minh, mà là nhà tiên tri Phương Hưu, xem ra thiên mệnh của hắn ta cũng không có tốt như trong tưởng tượng.” A bích cười lạnh nói.

K bích lại lắc lắc đầu: “Có lẽ đây chỉ là một cách thức biểu hiện khác của thiên mệnh, khi gặp phải nguy hiểm, sẽ luôn luôn có người đứng ra giúp đỡ hắn ta, như thế chẳng phải thiên mệnh thì là gì?”

“Hừ! Ngươi cãi chày cãi cối.”

K bích thở dài nói: “Thứ ngươi để ý vẫn luôn là quá trình chứ không quan tâm kết quả, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao? Dù là đột phá tam giai hay là giải quyết sự kiện mộng yểm, không cần biết có phải do tự tay Dương Minh làm hay không, nhưng nhìn từ kết quả, hắn ta đều làm được tất cả.

Ta nói rồi, viện trưởng sẽ không nhìn nhầm, nếu viện trưởng đã chắc chắn là Dương Minh, vậy nhất định là Dương Minh.”

A bích im lặng, tuy không cãi lại nhưng trong lòng lại tràn ngập không phục.

Hắn ta ghen tị, rõ ràng bản thân mình đã đi theo viện trưởng từ lâu, nhưng viện trưởng lại coi trọng cái tên Dương Minh không đeo mặt nạ kia.

K bích thấy A bích không phản bác nữa, cho là hắn ta đã hiểu ra, nhưng K bích không biết rằng A bích đang lên kế hoạch.

Chẳng mất bao lâu, một kế hoạch nhằm vào Dương Minh đã hình thành trong đầu hắn ta.

Mà điểm mấu chốt của kế hoạch này chính là Phương Hưu!

Đêm xuống, trên bầu trời điểm đầy sao, Phương Hưu đã bình phục đi một mình giữa phố xá vắng lặng.

Trải qua sự kiện mộng yểm, mọi người không dám ra đường vào buổi tối nữa, tuy rằng quỷ dị và ánh sáng mặt trời không có bất kì quan hệ gì, nhưng bản năng của con người là sợ hãi bóng tối.

Phương Hưu bước đi chậm rãi, hai bên đèn đường kéo cái bóng của hắn ra rất dài.

Dọc theo đường đi hắn không ngừng tính toán, suy nghĩ về năng lực của bản thân sau khi đột phá nhị giai, hấp thu thống khổ.

Một tháng này hắn không hề nhàn rỗi, tuy rằng thân thể bị thương nặng, nhưng linh tính đã khôi phục từ lâu, hắn không ngừng thử nghiệm năng lực của bản thân.

Cuối cùng hắn đưa ra kết luận mình có thể tự hấp thu thống khổ của bản thân, cũng có thể hấp thu của người khác, nhưng phải tiếp xúc tay chân.

Hắn bị thương nặng cả người, nứt nhiều xương, vỡ mạch máu, đau đớn đến nhường nào chỉ mình hắn biết, nhưng khi hắn thử vận dụng năng lực thống khổ thì phát hiện còn đau nữa.

Bình Luận (0)
Comment