Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 247 - Chương 247: Quyền Hành Của Thần (1)

Chương 247: Quyền hành của Thần (1) Chương 247: Quyền hành của Thần (1)

Bây giờ thì khác, chúng không những đã hoàn toàn trở thành cơ thể của chính hắn mà sức mạnh quỷ dị ẩn chứa trong đó cũng không ngừng dung hợp với cơ thể, khiến cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Xoẹt!

Phương Hưu lấy dao phẫu thuật đâm vào cánh tay hắn.

Lưỡi dao sắc bén dễ dàng cắt xuyên qua da và cơ bắp, để lộ ra máu đỏ tươi và xương trắng dày đặc.

Nhưng không lâu sau, Phương Hưu có cảm giác vết thương tê và ngứa, sau đó vết thương ngừng chảy máu, lành lại và đóng vảy với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Trong khoảng mười phút, cánh tay đã trở lại trạng thái ban đầu, chỉ để lại một vết sẹo nông.

"Đây chính là năng lực khôi phục quỷ dị sao?" Phương Hưu lẩm bẩm.

Bị ảnh hưởng bởi ma tóc và huyết đồng, toàn bộ cơ thể của hắn đã phát triển theo hướng ngày càng quỷ dị, mặc dù vẫn là cơ thể con người nhưng hắn đã sở hữu một số khả năng quỷ dị.

Phương Hưu có thể cảm nhận được, sức mạnh, tốc độ, tốc độ phản ứng thần kinh thậm chí cả sức sống của hắn đều đã tăng lên đáng kể.

Đây chỉ là sự kết hợp hoàn hảo giữa huyết đồng và quỷ dị, đừng quên còn có mộng yểm, quỷ dị cấp S này chết trước khi lớn lên, nhưng con lạc đà gầy còn hơn ngựa.

"Quỷ dị! Ta cần phải dung hợp càng nhiều quỷ dị!" Phương Hưu trong mắt lóe lên một sự khát vọng quyền lực đến mức biến thái.

Hắn như nhìn thấy một con đường rộng mở dẫn lên đỉnh!

Hắn muốn nuốt chửng vô số quỷ dị, giẫm lên xác của chúng và từng bước leo lên vị trí cao nhất!

Trước đây hắn không thể làm được, không phải vì tâm linh hắn không chịu nổi mà là vì sự yếu đuối của cơ thể con người đã hạn chế hắn.

Bây giờ thì hoàn toàn khác, thể chất khống chế quỷ dị tuyệt đối giúp hắn có khả năng nuốt chửng những thứ đó.

Trước kia phần mềm được còn phần cứng thì không, bây giờ cả phần mềm và phần cứng đều được.

Có thể nói thể chất này hoàn toàn phù hợp với Phương Hưu, bởi vì cho dù người khác có được thể chất hoàn hảo cũng không thể nuốt chửng quá nhiều quỷ dị, nếu dùng tâm linh con người khống chế quỷ dị, cuối cùng cũng sẽ bị quỷ dị phản công.

Nhưng nếu khống chế quỷ dị bằng một tâm linh vặn vẹo và điên rồ, cuối cùng quỷ dị sẽ bị phản công.

Ngoại trừ thể chất tăng lên, Phương Hưu còn phát hiện, nhờ có thuốc loại III và huyết đồng trợ giúp, linh tính của hắn đã đạt tới 25%!

Tăng 4%!

Nếu là một ngự linh sư nhị giai vừa đột phá khác, linh tính tăng như vậy, ngoại trừ linh tính mất khống chế ra thì không còn cách giải thích khác.

Đột phá nhị giai không bao lâu, linh tính của hắn tăng vọt, bây giờ lại tăng tiếp, tâm linh của một ngự linh sư bình thường hoàn toàn không thể chịu được lực lượng quỷ dị lớn như vậy, tâm linh kẻ đó sẽ lập tức bị bóp méo.

Sau khi Phương Hưu nghiên cứu khống chế hoàn toàn huyết đồng và tóc quỷ, hắn bắt đầu chợp mắt.

Với thể trạng của hắn, hắn đương nhiên không cần nghỉ ngơi, đừng nói đến ngủ trưa, ngay cả buổi tối hắn cũng không ngủ.

Nhưng hắn phải ngủ, nếu không hắn sẽ không gặp mộng yểm.

Phương Hưu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hắn đến một ngục tối tối tăm và ẩm ướt, nơi này có những vết máu loang lổ và hai dãy kệ chứa đầy các dụng cụ tra tấn khác nhau.

Phần sâu nhất của ngục tối là mộng yểm vướng vào vô số dây xích sắt.

Nếu đây là giấc mơ của Phương Hưu, tất cả hoàn cảnh đều vận động theo ý muốn của hắn, hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng mộng yểm thích nên mới biến thành như vậy, dù sao cũng là quỷ dị, chắc chắn nó không thích những thứ như mặt trời, bãi biển.

Lúc này, mộng yểm nghe được tiếng bước chân của Phương Hưu, nó hoảng sợ hét lên, xiềng xích trên người kêu lạch cạch.

Nó kinh hãi nhìn Phương Hưu đang đi chậm rãi, hét lên: “Sao ngươi lại đến đây!? Ngủ trưa!! Ngươi lại ngủ trưa!? Rõ ràng trước đây ngươi không có thói quen ngủ trưa!

Thằng khốn! Để tra tấn ta mà một này ngươi ngủ hai cữ à! Ahhh! ! “

Sau khi mộng yểm gầm lên xong, nó bắt đầu cầu xin sự thương xót, nó không biết mấy ngày nay nó đã cầu xin sự thương xót bao nhiêu lần.

“Phương Hưu, xin ngươi đừng tra tấn ta nữa, ta sai rồi, ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ cần ngươi đừng tra tấn ta.” mộng yểm khóc lóc thảm thiết, nó hoàn toàn đã mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây.

Bây giờ hắn ta còn vô cùng hối hận, tại sao hắn ta có thể trường sinh bất tử? Thế nên hiện tại ngay cả tự sát cũng không làm được.

Vô số lần, nó hy vọng thiên tai hoặc người nào đó sẽ quét sạch tất cả mọi người trong thành phố Lục Đằng, để nó có thể chết một cách êm đẹp.

Sau khi cầu xin sự thương xót, mộng yểm lại giống như bị bệnh tâm thần phân liệt, tức giận trừng mắt nhìn Phương Hưu và chửi bới.

“Ta muốn giết ngươi! Phương Hưu! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn lột da, giật gân, uống máu của ngươi!”

“Van xin ngài đừng hành hạ ta…”

Phương Hưu đã quen thuộc với trạng thái mộng yểm từ lâu, sau một tháng bị tra tấn, mộng yểm đã phát điên.

Bình Luận (0)
Comment