Có lẽ, Dương Minh dựa vào Trấn Thi châu mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Tuy nhiên, Trấn Thi châu không phải là vô địch, lúc này trên người Dương Minh đã xuất hiện các vết hoen tử thi, nếu thời gian kéo dài thêm hắn ta sẽ hoàn toàn biến thành một cổ thi thể.
Trong trận chiến kịch liệt, hắn ta không có thời gian lấy bình Thi Thủy ra để hoá giải thi hoá.
Phương Hưu thấy Dương Minh có thể cầm cự được một lát, nên hắn đi tới chỗ mặt nạ, lúc đang định cầm một cái mặt nạ đeo cho mình thì đột nhiên.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên kèm theo đó là một tảng đá cực lớn từ trên cao rơi xuống, ném mạnh về phía hắn.
Vẻ mặt hắn không thay đổi, tùy ý nâng tay phải lên, dùng cơ thể mình chặn lại tảng đá.
Ầm!
Tảng đá bị một cước của hắn đánh vỡ, biến thành đống đá vụn văng ra khắp nơi.
Sau khi thân thể được sức mạnh quỷ dị cường hóa, cơ thể hắn đã sánh ngang sắt thép.
Lúc này, Mã Hưng Bang đã đánh bay Dương Minh, hắn ta lao về phía Phương Hưu như một bóng ma.
Không cho ta chạm vào mặt nạ à?
Sắc mặt Phương Hưu bình tĩnh, tay phải lắc một cái, con dao phẫu thuật đột nhiên xuất hiện trong tay, ánh sáng bạc loé lên, đâm về phía cổ Mã Hưng Bang như một con rắn độc.
Khóe miệng Mã Hưng Bang hiện lên một nụ cười dữ tợn, hắn ta vốn không hề phòng ngự chút nào, mà Phương Hưu cũng giống như vậy.
Hoàn toàn phớt lờ đòn đánh sắp tới của đối phương, như thể muốn lấy cứng chọi cứng.
“Hưu ca! Mau tránh ra! Thằng cháu này sao chép năng lực của ngươi, có thể chuyển hết đau đớn trên người mình vào trong cơ thể ngươi!”
Phương Hưu vẫn không hề đả động.
Ngay sau đó, con dao phẫu thuật của Phương Hưu đã găm trên cổ Mã Hưng Bang, mà nắm đấm của Mã Hưng Bang cũng đánh ngay vào ngực Phương Hưu.
Thế nhưng cả hai đều hơi sửng sốt.
Phương Hưu phát hiện làn khí đen đáng sợ quấn quanh người Mã Hưng Bang lại biến thành những con rắn nhỏ hung tợn, nó cuốn lấy cánh tay mình và chặn lại một đòn này.
Mà điều khiến Mã Hưng Bang ngạc nhiên chính là Phương Hưu có thể chịu được hết thảy đau đớn của hắn ta nhưng vẫn thờ ơ, vẻ mặt không mảy may thay đổi.
Hai người ăn ý đồng thời lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách.
Phương Hưu đánh giá Mã Hưng Bang, hắn âm thầm suy tư, rõ ràng khí đen là năng lực của mặt nạ nguyên sơ, vậy mà nó có thể hoá thành một cơ thể sống, tự động phòng thân, xem ra muốn một đòn chốt hạ e là tương đối khó khăn.
Còn Mã Hưng Bang thì trực tiếp hỏi: “Ngươi thật sự có thể chịu đựng được tất cả đau đớn của ta, chuyện này không có khả năng! Trên người ngươi có quỷ khí bảo vệ!”
Hắn ta tuyệt đối không tin, một thằng nhãi ranh tầm thường như Phương Hưu lại có thể chịu đựng được nỗi thống khổ của mình.
Hắn ta một đường thẳng tiến, có thể vào tổng bộ và trở thành ngự linh sư tam giai. Chỉ chính hắn ta mới biết rõ ở đó gian khổ biết bao, nhiều lần trải qua sinh tử trong chuyện quỷ dị, tìm được đường sống trong chỗ chết, bị thương nặng, bị lực lượng quỷ dị ăn mòn…
Nhiêu đây đau khổ cũng đủ để làm người ta sụp đổ!
Nghe những lời này, Phương Hưu không khỏi cười chế nhạo.
“Ngươi gọi đây là thống khổ sao? Để ta cho ngươi thấy thế nào là thống khổ thực sự! Khặc khặc khặc...”
Lúc nụ cười bắt đầu vặn vẹo, vô số lực lượng quỷ dị hung bạo loang lổ dâng trào khắp toàn thân Phương Hưu.
Mái tóc ngắn màu đen dường như nhạt dần, chuyển sang màu bạc và tiếp tục dài ra.
Tơ máu chằng chịt ở mắt phải biến thành một tia máu đỏ tươi.
Lòng bàn tay trái đột nhiên rách ra một khe hở, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Một luồng sức mạnh thống khổ cứ như làn sương dày đặc khuếch tán ra từ cơ thể hắn ta.
Lúc này, Phương Hưu như đã hoàn toàn thay đổi thành người khác, nói đúng hơn là từ người biến thành quỷ dị.
Mã Hưng Bang kinh sợ ngay tức khắc, hắn ta buột miệng thốt lên: “Ngươi... Ngươi không đeo mặt nạ cũng có thể quỷ dị hoá!?”
“À? Ngươi đã nhắc ta đấy.”
Phương Hưu đưa tay về phía cái mặt nạ bên cạnh, đó là một cái mặt nạ ác quỷ.
“Mơ đi!”
Mã Hưng Bang chắc chắn đã lấy được một ít tin tức từ trong mặt nạ, biết rằng tất cả mặt nạ này đều là thật cho nên hắn ta không muốn bất kỳ ai đeo mặt nạ ngoại trừ mình.
Hắn ta đột nhiên vươn tay phải ra, nhắm ngay vào Phương Hưu và ấn mạnh xuống phía dưới.
“Trọng lực gấp mười lần!”
Một trọng lực vô hình trong nháy mắt bao lấy Phương Hưu.
“Giảm một nửa trọng lực!”
Đồng thời hắn ta cũng giảm đi một nửa trọng lực của mình, tốc độ tăng vọt.
Hắn ta lại còn kích hoạt khả năng tốc độ, lập tức biến thành tàn ảnh.
Dương Minh ở một bên thấy mọi chuyện không ổn, muốn ngăn cản nhưng lại không theo kịp tốc độ của Mã Hưng Bang.
“Hưu ca, cẩn thận!!”