Mà quan trọng nhất là tâm lịnh Phương Hưu không những không có mất đi khống chế, mà thân thể cũng không suy sụp.
“Điều này là không thể!!”
Ma Hưng Bang khiếp sợ đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra ngoài, hắn ta không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Một ngự linh sư tam giai không làm được, tại sao ngự linh sư nhị giai có thể làm được?
Nhưng điều hắn ta không biết, sở dĩ Phương Hưu có thể đeo hai mặt nạ là vì thứ nhất, tâm linh hắn đã vặn vẹo từ lâu, trải qua lễ tẩy rửa của Thao Thiết hơn trăm lần nên hắn không sợ tác dụng phụ khi sử dụng quỷ khí. Thứ hai, hắn có cơ thể điều khiển quỷ dị hoàn hảo, cơ thể hắn được hợp nhất với tóc quỷ, huyết đồng, mộng yểm và thậm chí nuốt chửng nhiều quỷ dị xà trùng, dưới sự kết hợp này, cơ thể hắn không còn là con người nữa.
Khi chiếc mặt nạ kép được thêm vào cơ thể, Phương Hưu lập tức cảm thấy một dòng sức mạnh ổn định tuôn ra từ cơ thể mình, ảnh hưởng của trọng lực gấp hai mươi lần đối với hắn ngày càng ít đi.
Vì vậy, hắn lại với tay lấy chiếc mặt nạ thứ ba.
“Cái gì!? Còn lấy nữa?” Mã Hưng Bang sửng sốt, không biết có nên ngăn cản hay không.
Theo lẽ thường, cho dù thể chất và tinh thần của Phương Hưu vượt xa ngự linh sư bình thường, chắc chắn hắn không thể chịu nổi ba chiếc mặt nạ, hắn ta không cần làm gì, chỉ trơ mắt nhìn đối phương tự sát là tốt rồi.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
*Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Nghĩ đến đây, Mã Hưng Bang lao về phía Phương Hưu.
Tuy hắn ta cho rằng Phương Hưu không thể khống chế được ba chiếc mặt nạ, nhưng hắn ta cũng không thể mạo hiểm.
Mã Hưng Bang điên cuồng tấn công, với sự tăng tốc, nắm đấm trọng lực của hắn ta biến thành vô vàn nắm đấm phủ khắp bầu trời rồi bao bọc Phương Hưu.
Nhưng hắn ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Phương Hưu khi đeo mặt nạ kép.
Chỉ thấy Phương Hưu một tay đối phó với kẻ thù, sau đó mái tóc trắng của hắn nhảy múa điên cuồng giống như Quan Âm ngàn tay, tuy thực lực không mạnh nhưng về số lượng thì áp đảo.
Trong không khí tĩnh lặng, dù chịu trọng lực gấp hai mươi lần, hắn vẫn đỡ được mọi đòn tấn công của Mã Hưng Bang.
Mã Hưng Bang lập tức lo lắng, hắn ta chỉ có thể nhìn Phương Hưu đeo chiếc mặt nạ thứ ba.
Bây giờ hắn ta chỉ có thể im lặng cầu nguyện, Phương Hưu đột ngột tử vong sau khi đeo chiếc mặt nạ thứ ba.
Thật không may, điều ngược lại đã xảy ra.
Bùm!
Một sức mạnh cực kỳ cuồng bạo và quỷ dị bùng phát từ cơ thể Phương Hưu, hất văng Mã Hưng Bang ra và quét ngang toàn bộ sân đấu.
“Không... không thể nào! Tại sao đeo ba chiếc mặt nạ mà ngươi vẫn không chết?” Mã Hưng Bang gầm lên đầy hoài nghi.
Trong lòng hắn ta dâng lên một nỗi tuyệt vọng sâu sắc, hắn ta biết rõ ràng, nếu Phương Hưu không chết thì người chết sẽ là hắn ta.
Lúc này Phương Hưu chỉ đứng ở nơi đó, không khí xung quanh hắn tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức khó có thể chống cự.
Những con rắn đen chuyển hóa từ năng lượng đen xung quanh đã hoàn toàn được kết nối với nhau, chúng giống như một làn sương mù dày đặc đen như mực, không ngừng bốc lên như ngọn lửa đen đang cháy.
Ngược lại, Phương Hưu trông giống như một vị ma thần bước ra từ ngọn lửa địa ngục với mái tóc bạc và đôi mắt đẫm máu, trên khuôn mặt như được khắc một chiếc mặt nạ ác quỷ, khiến hắn trông vô cùng đáng sợ và hung dữ.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn coi thường trọng lực gấp hai mươi lần kia, bởi sức mạnh của hắn đã tăng lên đến mức không thể tưởng tượng được.
“Ta cho ngươi một đề xuất, hiện tại quỳ xuống cầu xin tha thứ, đây chính là lựa chọn tốt nhất cho ngươi.” Sau ba mặt nạ, giọng nói của Phương Hưu nghe đầy gian ác.
“Ta không tin! Ta không tin ngươi có thể khống chế nhiều sức mạnh của quỷ dị như thế!” Lâm vào đường cùng khiến Mã Hưng Bang gầm lên, hai mắt đỏ hoe lao về phía Phương Hưu.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, bóng dáng Phương Hưu biến mất khỏi nơi đó như một bóng ma.
Bùm!
Thân thể Mã Hưng Bang lập tức uốn cong như con tôm, hai mắt trợn lên, toàn thân trực tiếp bị một nguồn sức mạnh không thể ngăn cản đánh bay đi.
Bùm!
Hắn ta đập mạnh vào tường, tạo ra một cái hố lớn.
Thậm chí Mã Hưng Bang còn không nhìn thấy rõ chuyển động của Phương Hưu trước khi hắn ta bay ra.
Bóng dáng Phương Hưu lại biến mất, khi hắn xuất hiện, trong tay hắn đã có một người khác.
Đó là Mã Hưng Bang.
Mã Hưng Bang giống như một con chó chết gãy xương, bị Phương Hưu một tay nắm cổ, nhấc lên không trung, máu chảy đầm đìa.
“Tha... tha cho ta…”
“Thật xấu xí, trở thành chất dinh dưỡng của ta đi, khà khà khà..."
Cùng với một tiếng cười kinh khủng và hung dữ, cái miệng ác thú trên lòng bàn tay của Phương Hưu đột nhiên há miệng và cắn vào cổ Mã Hưng Bang.
Sức mạnh nuốt chửng đáng sợ bộc phát, Mã Hưng Bang cảm thấy toàn bộ linh hồn của mình đang trôi đi như thủy triều.