Với đòn đâm này, toàn bộ khán giả sẽ bị sốc và hoảng sợ, đến lúc đó sẽ là thời điểm tốt nhất để mình đánh lén!
Giờ khắc này, cả địch và người ở tổng bộ đều đang chờ Phương Hưu nói ra tên của người sẽ chết.
Hai bên đang chờ tín hiệu.
Phương Hưu là trung tâm của mọi sự chú ý, môi hơi nhếch lên, giọng nói bình tĩnh truyền đến khắp khán giả.
“Vị đại nhân đó chính là ngươi….Ngôn Trường Thọ”
Ồ!
Toàn trường nổ tung ngay lập tức như giọt nước lạnh đổ vào dầu nóng!
Ngôn Trường Thọ choáng váng ngay tại chỗ, kế hoạch mà hắn ta đã luyện tập hàng ngàn lần bất ngờ bị xáo trộn ngay tại chỗ, ngay cả hắn ta cũng có một chút mất tập trung khi nghe thấy câu nói đó.
Ta!?
Đột nhiên trong lòng hắn ta vang lên tiếng chuông báo động, hắn ta đột nhiên phản ứng.
Nhưng đã quá muộn, một giây phút choáng váng đối với cao thủ là đòn trí mạng!
Bùm!
Ngay lập tức năng lượng cuồng bạo bùng nổ.
Lĩnh vực triển khai. Chúng sinh bình đẳng!
Lĩnh vực triển khai. Linh vực băng phong!
Lĩnh vực triển khai. Phân tranh vô hạn!
Lĩnh vực triển khai. Kiếm vực vô tận!
Lĩnh vực triển khai. Triệu hoán sư giáp cốc!
Gần như cùng lúc, bốn đội trưởng và Tiêu Chấn Hoa trước đó còn nghiêm túc lắng nghe, cùng nhau hành động mà không báo trước, có thể gọi là một dàn diễn viên xuất sắc.
Năm loại lĩnh vực cuồng bạo lập tức bao bọc cơ thể của Ngôn Trường Thọ.
Sự bình đẳng vạn vật đã ức chế khả năng của hắn ta, lĩnh vực băng phong đã đóng băng cơ thể hắn ta, kiếm vực vô tận hoá ra bảo kiếm đóng đinh tứ chi của hắn ta.
Triệu hoán sư giáp cốc đã triệu hồi một trò chơi hình người có đầu chó và cho Ngôn Trường Thọ một đòn chí mạng, khiến hắn ta cảm thấy cơ thể mình như bị rỗng tuếch trong giây lát, như thể là đồ giả vậy.
Phân tranh vô hạn biến ra những chiến binh đất nung như những người lính và ngựa, bao vây hắn ta.
Không ai kịp phản ứng với tình huống đó, Ngôn Trường Thọ bị trói chết, không còn chỗ để phản kháng.
Tất cả chuyện này đều xảy ra quá nhanh, chưa đầy một giây đã kết thúc.
Tình hình thế nào?!
Lời tiên tri của Phương Hưu có thành hiện thực không?!
Tại sao đội trưởng của tổng bộ lại chống lại Ngon Trường Thọ?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu mọi người.
“Làm đi!” Bộ trưởng đột nhiên trầm giọng ra lệnh, lúc này hắn ta không còn mỉm cười, chỉ còn vẻ nghiêm túc và uy nghiêm.
Theo lời hắn ta, vô số binh lính tràn vào hội trường như thuỷ triều.
Lúc này, trong đám người vang lên mấy tiếng kêu kinh ngạc.
“Không được! Kế hoạch bại lộ rồi!”
“Mau cứu đội trưởng Ngôn!”
Người của Ngôn Trường Thọ lập tức ngừng ngụy trang rồi lần lượt sử dụng năng lực của mình. Một số muốn thoát ra và chạy trốn, còn một số người lao về phía Ngôn Trương Thọ với ý định cứu người.
Một số binh sĩ, nhân viên bảo vệ thậm chí cả học viên ở đó đều bị sốc.
Chỉ thấy quần áo trên những người này lần lượt nổ tung, da trên mặt bong ra như nến đang tan chảy, cơ bắp quằn quại như những khối u.
Một số mọc ra các xúc tu, một số mọc đầy mụn thịt, và một số có cánh tay dị dạng với máu thịt lộ ra bên ngoài.
Bọn họ lần lượt biến thành quỷ dị.
Và điều quan trọng nhất, họ đều đeo mặt nạ Poker trên mặt, không có ngoại lệ.
Bích, Tép, Rô, Cơ….
Tiếng kêu giết chóc, la hét thảm thiết và gầm rú ngay lập tức bao trùm toàn bộ nơi này.
Nơi bình yên ban đầu chỉ trong chốc lát đã biến thành chiến trường hỗn loạn.
Và nguyên nhân của tất việc này là do lời tiên tri của Phương Hưu.
Giống như súng báo hiệu trong cuộc thi chạy.
“Ngôn Trương Thọ đã bị bắt, mau đầu hàng đi, những người đầu hàng sẽ không bị giết!” Lý Hiểu Nho hét lên, giọng của hắn ta lớn đến mức gần như nhấn chìm sự hỗn loạn nơi đó.
Nhưng lời nói của hắn ta vẫn có hiệu lực, tuy không ảnh hưởng đến những người trong tổ chức Poker, nhưng những người của Ngôn Trường Thọ bị ảnh hưởng rất nhiều, một số người do dự rồi bị các ngự linh sư của tổng bộ bắt sống, tuy nhiên vẫn còn một số phần tử ngoan cố chống cự.
“Ngôn Trường Thọ, kế hoạch của ngươi đã thất bại, bây giờ yêu cầu người của ngươi lập tức dừng lại.” Tiêu Chấn Hoa lạnh lùng nói.
Nhưng mà, Ngôn Trường Thọ hoàn toàn không nhìn họ, thay vào đó hắn ta nhìn thẳng vào Phương Hưu bằng sự tức giận và điên cuồng không thể tưởng tượng được.
“Rốt cuộc ngươi là ai!”
Phương Hưu bình tĩnh, đi từng bước về phía hắn.
Hắn thờ ơ nhìn Ngôn Trường Thọ như một con chó bị dồn đến đường cùng.
“Thật đáng tiếc, ngươi sắp vào tù rồi mà vẫn không biết ta là ai? Ngươi thua cũng không oan.”
Đôi mắt của Ngôn Trường Thọ đột nhiên co lại, hắn ta nghĩ đến điều gì đó.
“Ngươi chính là Phương Hưu!”
“Khoảnh khắc ngươi quyết định tấn công ta, tương lai của ngươi đã được quyết định.”