Bởi vì cơ thể của Thao Thiết còn lớn hơn Ngôn Trường Thọ gấp trăm lần, hắn ta nhìn núi thịt chiếm hết tầm nhìn của mình kia, trong lúc nhất thời không biết nên ra tay từ đâu.
Không chỉ như thế mà, hơi thở khủng bố truyền ra từ trên hư ảnh của Thao Thiết khiến linh hồn hắn ta như đóng băng lại, những tiếng thì thầm khó tả khiến vô số quỷ dị tạo thành cơ thể của hắn ta sụp đổ hoàn toàn.
Chỉ cần đứng trước mặt Thao Thiết, hắn ta sẽ cảm thấy nghẹt thở muốn chết.
"Rốt... rốt cuộc đây là cái thứ gì!"
Ngôn Trường Thọ không thể tin hét lên, như một người bình thường nhìn thấy Ma Thần vực sâu trong truyền thuyết.
Phương Hưu đứng trên đỉnh đầu của Thao Thiết, giống như một vị thần nhìn xuống Ngôn Trường Thọ, như đang chế nhạo bọn sâu bọ có can đảm dám nhìn thẳng vào thần thánh.
"Có thể cảm nhận được sự thống khổ giống như ta thế này, đủ để ngươi kiêu ngạo rồi đấy, Ngôn Trường Thọ."
Ngôn Trường Thọ bị kích thích hét điên cuồng: "Không! Không thể nào! Năng lực của ta mới là chi phối quỷ dị, dựa vào đâu mà ngươi có thể triệu hồi ra được quỷ dị mạnh mẽ như thế! Tuyệt đối không thể nào!"
"Ha ha ha... trông xấu xí thật! Đem theo nghi hoặc của ngươi xuống địa ngục đi!"
Nụ cười ghê rợn của Phương Hưu vang vọng khắp nơi.
Một giây sau.
Rầm rầm!
Một cánh tay đầy thịt thối to lớn y như ngọn núi từ trên trời giáng xuống.
"Không!"
Hai mắt Ngôn Trường Thọ mở to, hắn ta tuyệt vọng hét lên, cơ thể xấu xí dùng chút sức lực cuối cùng muốn chặn lại đòn tấn công đó, nhưng đứng trước chênh lệch về vị trí thì mọi chuyện đều vô nghĩa.
Hắn ta bị một cú của Thao Thiết chụp lấy rồi bỏ vào trong miệng lớn như vực thẳm kia.
Tiếng hét tuyệt vọng đột ngột dừng lại.
Sau một ngụm này thì thế gian này không còn một Ngôn Trường Thọ nữa.
Số mạng nhiều vô số kể của Ngôn Trường Thọ ở trước mặt Thao Thiết cũng chỉ là trò cười.
Bùm!
Ảo ảnh của Thao Thiết vỡ tan như bọt biển.
Mà Phương Hưu cũng thuận thế bay từ trên không trung xuống, hắn đáp xuống rất chậm rãi, ngọn hắc hỏa cháy hừng hực nâng đỡ cơ thể của hắn.
Để hắn có thể bay xuống trong thời gian ngắn.
Sau khi đột phá lên tam giai, hắn có thể điều khiển càng nhiều sức mạnh của mặt nạ nguyên sơ hơn.
Rất nhanh hắn đã đáp đất, hắc hỏa tạo thành mặt nạ lập tức tiêu tán, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, cả người hắn có chút không đứng vững.
Nhưng chỉ một giây sau, vô số sợi tóc màu trắng kết nối lại với nhau đỡ lấy hắn.
"Ở giai đoạn hiện tại để Thao Thiết toàn hiện quả nhiên vẫn còn quá miễn cưỡng, cho dù thực lực của ảo ảnh chỉ được một phần mười nghìn của bản thể, thì cũng không thể chịu đựng được."
Phương Hưu nhỏ giọng thì thầm, cả người hắn như bị moi hết sạch, linh tính cũng không còn thừa lại chút nào.
Có thể nói để có thể toàn hiện ra ảo ảnh của Thao Thiết vừa rồi đã vắt sạch hết sức mạnh của hắn.
Dù năng lực hiện thực hóa nỗi đau mạnh mẽ, nhưng để hiện thực hóa những thực thể mạnh mẽ thì cần phải có nền tảng hỗ trợ mới được.
Nếu như không phải có mặt nạ nguyên sơ chống đỡ, hắn tuyệt đối không thể nào toàn hiện ảo ảnh của Thao Thiết được.
"Hưu ca... ngươi, không sao chứ?" Tiêu Sơ Hạ từ xa chạy tới, vẻ sợ hãi trên mặt còn chưa tan đi, hiển nhiên mới vừa rồi bị Thao Thiết dọa khiếp vía.
"Không sao."
"Quái vật vừa rồi là gì vậy?"
Phương Hưu bình tĩnh liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói: "Ngươi không cần biết nó là cái gì, ngươi chỉ cần biết nếu như còn có lần sau thì ngươi có thể đi đoàn tụ với Ngôn Trường Thọ."
Tiêu Sơ Hạ bị dọa đến độ khuôn mặt xinh đẹp kia tái mét, vội vàng lắc đầu: "Ta cam đoan sẽ không có lần sau nữa."
"Tốt nhất là vậy, đi thôi."
"Đi đâu?" Tiêu Sơ Hạ khó hiểu.
Phương Hưu đã đi về phía hội trường bên kia.
"Trận chiến còn chưa có kết thúc đâu, hoặc nên nói là trận đấu chân chính bây giờ mới bắt đầu."
Tiêu Sơ Hạ gấp gáp lo lắng đuổi theo.
Đúng là trận chiến còn chưa kết thúc, Ngôn Trường Thọ chết cũng không thể quyết định thắng bại thuộc về bên nào.
Mấu chốt còn lại là Joker.
Joker không chết thì Phương Hưu không thể thuận lý thành chương mà khống chế tổ chức Poker được.
Mặc dù hiện tại hắn đã mất hết năng lực chiến đấu, nhưng mà có đôi khi chiến đấu cũng không nhất định nhờ vào nắm đấm, còn có thể dựa vào miệng nha.
Ảo ảnh Thao Thiết có hù dọa được người ta đi nữa thì dù sao nó cũng cách khá cao nên thực tế vẫn là miệng cọp gan thỏ.
(
Miệng cọp gan thỏ: Miệng nói thì hùng hổ, bạo dạn nhưng thực chất thì sợ sệt, nhút nhát.)
Đối phó với nhân vật như Ngôn Trường Thọ, mặc dù thực lực không mạnh nhưng lại khó chơi, có thể lợi dụng sức mạnh vị trí ảo ảnh của Thao Thiết để diệt trừ hắn ta, nhưng muốn cứng đối cứng với Joker, kết quả ra sao thì chưa biết được.