Phương Hưu khoanh tay đứng, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng tối trong rừng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, bóng tối bắt đầu dao động, một bóng người do bóng tối tạo thành từ trong đó đi ra, chính là A Bích.
Nhìn thấy Phương Hưu, sắc mặt A Bích vô cùng phức tạp, có cung kính, sợ hãi, hoài nghi, thậm chí có cả cảnh giác.
Hắn ta không phải kẻ ngốc, tuy rằng lúc đại chiến bị Phương Hưu tha cho, để mình rời khỏi tổng bộ, cũng không biết rõ chuyện sau đó.
Thế nhưng, sau đó những câu chuyện liên quan đến Phương Hưu được truyền ra.
Cái gì mà đệ nhất ngự linh sư do diễn đàn quỷ dị toàn cầu bình chọn, cái gì mà ngũ giai chi sư, người đàn ông cục điều tra các quốc gia muốn có được nhất...
Hiển nhiên, A Bích cũng biết Joker chết thế nào.
“Đại nhân.” A Bích cung kính goin một tiếng rồi im lặng một lát, giọng điệu phức tạp nói: “Vì sao ngài… Muốn giết chết Joker?”
Phương Hưu xoay người lại, ánh mắt rét lạnh, mặt không chút thay đổi, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn kia mang lại cảm giác tinh xảo nhưng sởn gai ốc.
“A Bích, ngươi là cái thá gì mà cũng dám chất vấn ta?”
Nỗi sợ hãi bị Phương Hưu chi phối lập tức nổi lên trong lòng A Bích!
Phịch!
A Bích quỳ rạp xuống đất, vội vàng dập đầu: “Đại...... Đại nhân, thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ nhất thời nóng vội nên mới thốt ra, kính xin đại nhân tha thứ.”
Bộp bộp bộp...
Tiếng bước chân không nhẹ không nặng vang lên trong rừng, lá cây bị đế giày giẫm xào xạc rung động.
Phương Hưu đi tới trước mặt A Bích, nhìn xuống vẻ hoảng sợ trên mặt đối phương.
“Có phải bình thường ta quá khoan dung với ngươi rồi không? Từ khi nào một con chó cũng dám điên cuồng sủa chủ nhân?”
Bỗng dưng, tay trái Phương Hưu khoác lên đầu vai A Bích, động tác này không mạnh lắm nhưng cũng đủ để làm cho lòng A Bích run lên.
Điều này không khỏi làm A Bích nhớ tới tin đồn bên trong tổ chức.
Đó là lời đồn do một số thành viên sống sót thoát khỏi cuộc đại chiến nói.
Những thành viên này đã trải qua toàn bộ cuộc đại chiến, bắt đầu từ khi tổ chức xâm lược tổng bộ cho đến khi Joker bị giết, tất cả bọn họ đều nhìn thấy.
Bọn họ nói, Phương Hưu có thể hoàn mỹ phát huy sức mạnh của mặt nạ nguyên sơ, còn có thể lợi dụng mặt nạ nguyên sơ giúp người đột phá ngũ giai, Phương Mạc Ly cũng dựa vào điều này để đột phá.
Hơn nữa Phương Hưu còn có được năng lực triệu hoán quỷ dị, khi đối chiến với Ngôn Trường Thọ, hắn triệu hoán ra hư ảnh của Thao Thiết trong truyền thuyết.
Loại tin đồn này càng khiến A Bích sợ đại lão, hóa ra những gì nhìn thấy trước đó chỉ là góc băng nổi của thực lực đại lão sở hữu .
Người có thể trợ giúp người khác đột phá ngũ giai? Cái này cần thực lực thế nào? Ít nhất cũng phải ngũ giai đỉnh phong, thậm chí vượt qua ngũ giai mới được?
Lúc trước nhìn thấy đại lão từ trực tiếp triệu hoán quỷ dị từ thế giới bên kia đã cảm thấy kinh hãi lắm rồi, nhưng bây giờ nhìn lại, đại lão không chỉ có thể triệu hoán quỷ dị, mà còn có thể triệu hồi hư ảnh quỷ thần!
Thao Thiết chính là sự tồn tại cấp bậc quỷ thần! Trước mặt sự tồn tại bậc này quỷ dị cấp S gì đó đến cả xách giày cũng không xứng.
“Đại... Đại nhân, tha mạng a, không phải thuộc hạ cố ý mạo phạm, thật sự là thuộc hạ ngu dốt, không dụng ý cao thâm của đại nhân khi giết chết Joker.”
“Hừ.” Phương Hưu cười lạnh một tiếng: “Ngươi kém xa K Bích, tiếc là K Bích đã chết, nếu không chắc chắn hắn ta có thể đoán được dụng ý của ta.”
Nhắc tới K Bích, trong lòng A Bích không khỏi có chút thương cảm, cũng hơi hoài niệm cuộc sống không cần động não lúc trước.
“Ta hỏi ngươi, là mạng của Joker quan trọng, hay là kế hoạch của viện trưởng quan trọng?”
“Đương nhiên là kế hoạch của viện trưởng!”A Bích thốt ra, vừa nhắc tới viện trưởng, trên mặt hắn ta hiện ra vẻ cuồng nhiệt.
Phương Hưu quá quen với vẻ mặt thế này rồi, bởi vì gần đây rất nhiều người trong tổng bộ đều nhìn hắn với ánh mắt như thế.
“Hừ, ngươi cũng biết kế hoạch của viện trưởng quan trọng, vậy sao ngươi không trừng mắt chó của ngươi ra mà nhìn xem, đây là cái gì!”
Bốp!
Phương Hưu trực tiếp ném giấy chứng nhận của tổng đội trưởng lên người A bích.
A Bích mở giấy chứng nhận ra, ba chữ tổng đội trưởng kia đặc biệt chói mắt, hắn ta lập tức bị dọa giật mình, trong đầu giống như sấm sét đánh qua.
Hắn... giác ngộ rồi!
Đương nhiên hắn ta đã biết chuyện Phương Hưu lên làm chức vụ tổng đội trưởng này, điều khiến hắn ta kinh ngạc không phải cái này, mà là rốt cục hắn ta cũng suy nghĩ ra dụng ý cao thâm của lão đại!
“Đại nhân! Chẳng lẽ ngài...” A Bích nhìn Phương Hưu với vẻ khiếp sợ.
Phương Hưu không nói gì mà bình tĩnh gật đầu với hắn ta, không nói gì cả.