Khi linh tính không ngừng tràn vào, ánh đồng thau trên thân chuông cổ ngày càng sáng, gần như chiếu sáng cả phòng làm việc của tổng đội trưởng.
Khi linh tính của Phương Hưu sắp thấy đáy, hắn bắt được đuôi thời gian, giữa hai người tựa hồ sinh ra đồng cảm nào đó.
Chuông cổ thanh đồng lại thay đổi.
Chỉ thấy ánh sáng màu đồng thau đầy phòng lại bắt đầu chậm rãi tụ lại, ngưng tụ thành thực chất, khắc ở trên thân chuông.
Dần dần, một chữ viết theo kiểu lệ thư chậm rãi thành hình.
Chữ này là.... Đế!
Đế?
Đế chung?
Phương Hưu cảm thấy danh từ này cực kỳ xa lạ, hắn không tinh thông lịch sử.
Nhưng mà cái này không quan trọng, có người tinh thông là đủ rồi.
Hắn lại gọi chuyên gia lần trước tới.
Chuyên gia tóc hoa râm cầm chuông đế trong tay, âm thầm lấy làm lạ.
“Đây là cái chuông cổ thanh đồng hôm qua sao? Sức mạnh linh khí quả nhiên thần kỳ, trước đó nó cũ nát không chịu nổi, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt là vật thời Hán, không nghĩ tới bây giờ lại khôi phục như lúc ban đầu, quả thực tựa như mới tinh.”
Vật này tên là Đế Chung, giáo sư Trương có biết lai lịch của hắn không?” Phương Hưu hỏi.
Giáo sư Trương cẩn thận phân biệt: “Chỉ nhìn bề ngoài, quả thật rất giống Đế Chung, nhưng mà nó cũng chỉ có thân chuông, không có cán cầm tay, bên trong chuông cũng không có quả lắc, có thể là thời gian quá lâu, đã sớm hư hao hoặc mất đi.
Hàng không trọn vẹn sao?
Phương Hưu như có điều suy nghĩ, Đế Chung không trọn vẹn đã có thể làm tốc độ thời gian trong một khu vực chậm lại, Đế Chung hoàn chỉnh sẽ có năng lực cỡ nào đây?
“Đế Chung là gì?”
“Đế Chung là pháp khí quan trọng của đạo giáo, đạo sĩ dùng chúng để tế tự, làm phép, còn gọi là Tam Thanh linh, Pháp chuông, Pháp Linh, Linh Thư.
Có thể coi là một loại nhạc cụ, mặt trên có khắc phù chú, tượng thần, kinh văn.
Bình thường cao chừng hai mươi cm, đường kính ước chừng chín cm, dùng đồng thau chế tạo, có chuôi, bên trong chuông có quả lắc, giống như là một cái chuông nhỏ có chuôi dài, nhưng phần đáy chuông không phải hình hoa sen mà là mặt phẳng.
Đế Chung bình thường cầm trong tay, cho nên có cán dài khoảng một tấc, là nơi cầm. Phía trên gọi là kiếm, hình chữ sơn, tượng trưng cho Tam Thanh, gồm Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.” Bên trong quyển năm [Thái Thanh Ngọc Sách] ghi lại, đạo gia nói tay nắm Đế Chung ném lửa vạn dặm, lưu linh bát...”
“Được rồi, được rồi.” Phương Hưu không có hứng thú nghe lịch sử, trực tiếp ngắt lời giáo sư Trương.
Giáo sư Trương vẫn chưa thỏa mãn, hắn ta há miệng, như thể còn một đống kiến thức muốn giảng.
Phương Hưu trầm ngâm, pháp khí quan trọng? Làm phép tế tự?
Chỉ là cái tên Đế Chung nghe không thuận tai, chẳng thà gọi là Quỷ Đế Chung.
Thêm vào một chữ quỷ, cảm giác thuận tai hơn nhiều.
Trong lòng hắn có suy đoán mơ hồ, bây giờ hắn muốn đi nghiệm chứng suy đoán của mình.
“Giáo sư Trương, hình như ngươi rất am hiểu về đồ cổ, chẳng biết có đồ sưu tầm hay không?”
Giáo sư Trương mỉm cười: “Tổng đội trưởng Phương cũng thích đồ cổ sao? Đúng là trong nhà lão hủ có vài món đồ trân quý.”
“Đi, đến nhà ngươi.”
Giáo sư Trương sửng sốt: “Bây giờ?”
“Ừ, bây giờ.”
Hắn ta không ngờ tổng đội trưởng Phương còn là một người yêu thích sưu tầm, nóng vội như thế.
“Được rồi, ta đi chuẩn bị xe.”
Phương Hưu lại lắc đầu: “Không cần, nhà ngươi ở đâu? Chỉ phương hướng.”
Giáo sư Trương mờ mịt, nhưng vẫn làm theo, chỉ ra phương hướng nhà mình, cũng thông báo tên khu chung cư.
Phương Hưu cầm điện thoại lên.
“Gọi Bàn Tử tới đây.”
...
…
Một lát sau.
Dưới sự dẫn dắt của Bàn Tử Phương Hưu đi tới nhà giáo sư Trương.
Giáo sư Trương nhìn qua giống như một chuyên gia học giả, nhưng trong nhà lại vô cùng xa hoa.
Biệt thự gần bốn trăm mét vuông, trong đó một tầng lầu chuyên dùng để đựng đồ cổ.
Phương Hưu vừa vào trong đó, đã có cảm giác như là rơi vào ổ quỷ dị.
Căn phòng một trăm mét vuông chật ních mấy chục con quỷ dị.
Giáo sư Trương nào biết mình đang chen chúc ở giữa quỷ dị, hắn ta đắc ý giới thiệu bộ sưu tập của mình.
“Cái này được nung từ thời nhà Minh…”
Phương Hưu không có nghe giáo sư Trương giới thiệu, mà là đi theo ánh mắt quỷ dị, tiện tay cầm một bình hoa bằng sứ.
Quả nhiên, bình hoa sứ bị cầm lên, ánh mắt của mấy quỷ dị lập tức bị hấp dẫn.
Hắn đặt bình hoa xuống, đi lấy những đồ cổ khác, thử từng cái một.
Cuối cùng, hắn kết luận rằng không phải tất cả đồ cổ đều thu hút sự chú ý của quỷ dị.
“Giáo sư Trương, toàn bộ đồ sưu tập của ngươi đều là thật à ?”
Trương giáo sư vừa nghe lời này đã thổi râu trừng mắt: “Tổng đội trưởng Phương, ngươi có thể nghi ngờ nhân phẩm của ta, nhưng không thể nghi ngờ ánh mắt của ta.”
Ở trong phòng này, ta có thể là giả, nhưng đồ vật tuyệt đối không giả được!”
Tất cả là thật sao?