Tổng đội trưởng Hoa Kỳ bị đánh cho choáng váng giận nhưng không dám nói gì, bởi vì Hiên Viên kiếm vẫn còn đang đặt trên cổ hắn ta.
Cuối cùng, hắn ta không nói một lời, xám xịt thay đổi chỗ ngồi.
Phương Hưu ngồi vào vị trí thủ tọa ở trên bục, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh quét qua mọi người ở đây.
Mọi người mang những vẻ mặt khác nhau, có kinh ngạc đan xen giận dữ, có sắc mặt đen xì.
Tuy rằng bọn họ đều đã là ngự linh sư, nhưng tư duy còn chưa hoàn toàn chuyển biến, nói đến cùng vẫn là tư duy của người bình thường.
Trong nhận thức của bọn họ, hội nghị lần này tốt xấu gì cũng là cộng đồng các tổng đội trưởng của các quốc gia tham gia, cho dù bên trong có lén lút phát động chiến tranh, thì loại xung đột này cũng sẽ không bao giờ phơi bày ra ngoài sáng.
Theo bản năng bọn họ cho rằng ở hội nghị cao cấp nhất của toàn cầu, tất cả mọi người phải chú ý thân phận, nhân vật lớn phải có bộ dáng của nhân vật lớn.
Nhưng mà một cái tát này của Phương Hưu hoàn toàn thức tỉnh bọn họ.
Khiến tổng đội trưởng các quốc gia hiểu rõ, thời đại… thay đổi.
Khi võ lực cá nhân có thể chi phối cục diện, điều này tương đương với ai võ lực cao, thì người đấy chính là quy định.
Trước kia một quốc gia mạnh, nhưng vẫn phải chịu các loại chế ước, có thể là tài chính, nguồn năng lượng, mâu thuẫn giữa các dân tộc trong nước, vân vân, bởi vì tổng thống cần nhân dân ủng hộ.
Nhưng ngự linh sư thì khác, bọn họ mạnh mẽ bởi chính bản thân họ, không phải bởi nhân tố bên ngoài, cho nên bọn họ không phải chịu chế ước.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều hiểu được đạo lý này, ví dụ như tổng đội trưởng H Quốc.
“Phương Hưu, việc ngươi đang làm đã khiêu khích tổng cục điều tra liên hợp toàn cầu!”
“Phương Mạc Ly, giết hắn.”
Xoạt!
Trong nháy mắt Hiên Viên kiếm đã ra khỏi vỏ, kiếm khí kim sắc lộng lẫy bao phủ tổng đội trưởng H Quốc.
Tổng đội trưởng H Quốc mặt mày biến sắc, vội vàng triển khai lĩnh vực của bản thân, nhưng trong nháy mắt khi lĩnh vực vừa được triển khai.
Ầm!
Kiếm khí Hiên Viên kiếm trực tiếp xuyên thủng lĩnh vực, cùng với cơ thể của hắn ta.
Hai mắt hắn ta trợn ngược lên, trên ngực xuất hiện một lỗ máu, chết không nhắm mắt.
Chết… Đã chết!?
Mọi người không thể tin được nhìn Phương Mạc Ly vừa ra tay.
Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ đến, vậy mà Hạ Quốc thật sự dám giết người ở tổng cục điều tra liên hợp toàn cầu, quả thật không để các quốc gia khác vào mắt.
Rầm!
Mọi người lập tức từ ghế dựa đứng dậy, ai ai cũng hoảng sợ đan xen giận dữ bày ra tư thế chiến đấu, vô số sức mạnh lĩnh vực được tung ra.
Phương Mạc Ly hơi nhíu mày, vẻ mặt không đổi tay cầm Hiên Viên kiếm đứng sau lưng Phương Hưu.
Cục diện trong nháy mắt trở nên gương cung bạt kiếm, chạm vào là nổ ngay.
Đúng lúc này, giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên.
“Tiếp theo đây, ta hy vọng sẽ không thấy bất kỳ ngôn luận càn rỡ nào nữa, người vi phạm… Giết không tha!”
“Phương Hưu! Ngươi đừng làm xằng làm bậy, cường giả ngũ giai đương nhiên là lợi hại, nhưng nếu chúng ta cùng vây quanh tấn công, trước khi Phương Mạc Ly hao hết linh tính, chưa chắc có thể giết sạch chúng ta!”
Bỗng dưng, Phương Hưu cười.
Hắn cười một cách lạnh lùng, tràn ngập trào phúng.
Con ngươi bình tĩnh nhìn quét toàn trường, thu hết ánh mắt khẩn trương của đám người ở đây về đáy mắt.
“Đúng thật là Phương Mạc Ly là không có biện pháp giết sạch các ngươi, nhưng mà muốn giết sạch các ngươi không nhất định phải là hôm nay.
Phương Mạc Ly, một lát nữa đánh nhau, ngươi trực tiếp phá vây rời đi, ngày sau lại đi cục điều tra các quốc gia tiến hành ám sát, thực thi hành động chém đầu.”
Lời vừa nói ra, toàn trường chấn kinh.
Không ai đoán trước được Phương Hưu lại tàn nhẫn như vậy, hành động chém đầu?
Trên thế giới này có ai có thể đề phòng được cường giả ngũ giai ám sát?
Trừ khi cả đám không làm gì cả, cả ngày tụ tập cạnh nhau, phòng ngừa bị ám sát.
“Ta phá vây đi ra ngoài, vậy ngươi làm sao bây giờ?” Phương Mạc Ly hạ giọng hỏi.
“Không sao, ta có biện pháp rồi.”
“Ngươi đã thấy được tương lai?”
“Ừ.”
Phương Mạc Ly lập tức yên tâm.
“Phương Hưu, trước mắt tình hình quỷ dị nghiêm trọng, không phải là thời điểm mà nhân loại nội đấu, chúng ta không cần phải làm đến tình thế giương cung bạt kiếm.” Một vị tổng đội trưởng quốc gia đột nhiên mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc.
Hiển nhiên đại bộ phận vẫn không muốn đối mặt với sự ám sát của ngũ giai.
Bản chất con người chính là như thế, ngươi phát động chiến tranh với bọn họ, nhưng chỉ cần có lợi, bọn họ có thể không chút do dự đứng về phía ngươi, dù sao người chết không phải bọn họ mà là những người bên dưới.
Nhưng một khi có người có thể thực thi hành động chém đầu, nếu người hết không phải những người bên dưới, mà là chính mình, bọn họ lập tức cân nhắc.