Uy áp gần như hóa thành thực chất bao phủ người nọ, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống, vội vàng gật đầu: “Hiểu… Hiểu rõ.”
Sau khi Phương Mạc Ly chậm rãi đi về phía những người khác, những người kia nào dám để cường giả ngũ giai lại gần người, cho dù khuất nhục cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.
“Hiểu rõ.”
“Chúng ta đều đã nghe hiểu.”
Cuối cùng, toàn bộ mọi người đều thỏa hiệp.
Cho dù bọn họ biết, vây đánh lên thì chiến thẳng chắc chắn sẽ thuộc về phe mình, nhưng không ai dám lên.
Sau đó người ta còn có thể thong dong phá vây rời đi, ngày sau trả thù, không ai có thể chịu được sự trả thù này.
“Rất tốt.” Phương Hưu vừa lòng khẽ gật đầu: “Xem ra mọi người đều là người tốt, vì toàn nhân loại mà suy nghĩ, hội nghị lần này chúng ta đã đạt thành nhận thức chung, vậy hội nghị đã đến lúc kết thúc, tan họp.”
Hắn đã nghiễm nhiên trở thành lão đại tổng cục điều tra liên hợp toàn cầu, bắt đầu ra lệnh với mọi người.
Mọi người im lặng không có gì để nói, không ai dám phản đối.
Cái giá phải trả cho sự phản đối bọn họ không chịu được.
Theo sau, Phương Hưu chậm rãi đứng dậy, dưới sự hộ tống của Phương Mạc Ly, cùng với cái nhìn chăm chú của toàn trường, bình tĩnh rời đi.
Chỉ để lại tổng đội trưởng các quốc gia với vẻ mặt tối đen.
Rất lâu sau khi Phương Hưu rời đi, vài vị tổng đội trưởng của các cường quốc tụ tập lại với nhau, sắc mặt mỗi người đều vô cùng khó coi.
“Chẳng lẽ ta phải nhìn hắn kiêu ngạo như vậy?”
“Hạ Quốc muốn một nhà độc đại, đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Hừ, hiện tại các ngươi ai cũng nói ra những lời rất có cốt khí, thế sao ở thời điểm lúc nãy người ta ở thì không ai dám hé răng.
Vị cường giả ngũ giai duy nhất hiện nay, còn có thần khí Hạ Quốc Hiên Viên kiếm, thử hỏi trên đời này có ai chống đỡ được?
Hiện tại chúng ta ngoại trừ thỏa hiệp còn có biện pháp khác sao?”
“Ta nuốt không trôi cục tức này, chính diện không được, chúng ta có thể đánh lén.”
“Đánh lén? Dưới mí mắt của nhà tiên tri mà đánh lén? Ngươi bị mất trí à?”
“Này cũng không được, kia cũng không được, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Hạ Quốc tác oai tác quái trên đầu trên cổ chúng ta?”
“Việc cấp bách hiện giờ là nắm chặt thời gian đột phá ngũ giai, trước khi đột phá được ngũ giai, thì đều chỉ là nói suông.”
“Ngũ gia? Ngũ giai mà dễ đột phá như vậy à? Toàn thế giới đều biết Phương Hưu nắm trong tay phương pháp đột phá, chẳng lẽ ngươi định thông qua việc làm chó của Phương Hưu, thu hoạch biện pháp đột phá ngũ gia?”
“Làm chó? Có lẽ còn có biện pháp khác, Phương Mạc Ly là ngũ giai, nhưng Phương Hưu thì không phải.”
Một số người có dã tâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nổi lên tâm tư, nghĩ lấy Phương Hưu làm điểm đột phá.
Nếu có thể bắt cóc Phương Hưu, nghiêm hình tra tấn, buộc hắn giao ra biện phá đột phá ngũ giai, vậy tất cả nan đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng một số người không coi trọng ý tưởng này, đánh lén nhà tiên tri? Ngươi có muốn nghe lại xem mình vừa nói cái gì không.
Bản chất con người chính là như thế, cho dù tên tuổi nhà tiên tri vang dội như thần, vẫn có những người không tin, muốn thử một lần.
Dù sao một khi thành công thì lợi ích rất lớn, đấy chính là phương pháp đột phá ngũ giai đấy!
Ai nắm giữ phương pháp đột phá ngũ giai, người đấy chính là ông vua không ngai của thế giới này!
…
…
Ngày tiếp theo, ở trên đường đi về, Phương Hưu đột nhiên nói: “Phương Mạc Ly, ngươi mang theo đội ngũ về trước đi.”
Phương Mạc Ly có chút sửng sốt: “Ngươi vừa mới đắc tội hoàn toàn với toàn thế giới, hiện tại lại để ta đi về trước?”
“Không cần nghi ngờ, ta sẽ không sai lầm.”
Phương Mạc Ly suy tư một lát, cuối cùng vẫn nghe theo lời Phương Hưu, mang theo đội ngũ rời đi trước.
Mà Phương Hưu còn lại một mình một người lên đường.
Hắn làm như vậy mục đích rất đơn giản, chính là để tạo cơ hội cho các quốc gia kia có thể đánh lén mình.
Chỉ có uy hiếp đơn thuần thì vô dụng, còn cần giết gà dọa khỉ.
Còn chuyện vì sao hắn chắc chắn sẽ có người đánh lén, cũng không phải do hắn đã chết trước một lần, mà là hắn hiểu bản chất của con người.
Chỉ cần lợi ích đủ lớn, có rất nhiều người bí quá hóa liều.
Thật lâu sau khi Phương Mạc Ly rời đi, một đội nhân mã trộm đuổi kịp Phương Hưu.
Hình như bọn họ có thủ đoạn đặc biệt, ẩn tàng đi thân hình của mình.
“Đội trưởng, vì sao Phương Hưu lại đơn độc hành động? Hắn cùng Phương Mạc Ly tách ra, chẳng lẽ không sợ bị người khác bắt cóc?”
“Có thể bẫy rập hay không, Phương Mạc Ly kỳ thật núp ở chỗ tối, chờ chúng ta ra tay?”
“Không có khả năng! Rõ ràng ta cảm giác được Phương Mạc Ly đã đi rồi, cũng không có ẩn núp ở gần đây.”
Ánh mắt đội trưởng âm u khó hiểu, biểu hiện hiện tại của Phương Hưu thật sự rất giống đang đặt bẫy.