Phụt!
Kiếm khí chém trúng hắn, thân thể của hắn trực tiếp nứt thành hai nửa, thậm chí ngay cả nội tạng đều lộ ra.
Nhưng mà một giây sau, ánh sáng linh tính đen kịt lóe ra, thân thể hai nửa trong nháy mắt phục hồi như cũ, lông tóc vô thương.
"Ta không tin trên thế giới này có người giết không chết!"
Lục Tử Minh không tin tà vung kiếm điên cuồng trảm, nhưng mặc cho kiếm khí cuồng bạo bao phủ Phương Hưu, bất kể tạo thành thương thế khủng bố cỡ nào, hắn vẫn lông tóc không bị thương.
Lúc này, cuối cùng Dương Minh cũng đứng lên, hắn ta lại một lần nữa ngẩng lên trời mượn lực, toàn thân kim quang lóe ra, rống giận phóng về phía Lục Tử Minh.
Đến lúc này, Lục Tử Minh hai mặt gặp địch.
Phương Hưu cũng không nhàn rỗi, trên người hắc hỏa hắn bắt đầu khởi động, lưng mọc ra hai cánh hắc hỏa, cầm dao phẫu thuật trong tay, không ngừng xuất kích.
Lần này, Lục Tử Minh hoàn toàn luống cuống.
Giờ này khắc này, thứ hắn ta suy nghĩ không còn là tiền, mà là mạng của mình.
Bởi vì linh tính hắn ta đã đến cảnh giới, hắn ta phát hiện, mình không thể giết chết đám Phương Hưu.
Một khi kéo dài, vậy thật sự không phải là chuyện tiền bạc.
Bùm!
Dương Minh đánh ra một quyền, kim quang rực rỡ như mặt trời rơi xuống nhân gian.
Hắn ta đánh một một quyền vào người Lục Tử Minh, tâm linh đối phương chấn động như sóng nước.
Lục Tử Minh hoảng sợ, bởi vì hắn ta phát hiện Dương Minh vốn còn đang trọng thương không chỉ có sức chiến đấu không có giảm xuống, ngược lại còn tăng cường.
Hắn ta căn bản không kịp tự hỏi, vừa mới tung một kiếm chém Dương Minh, đã cảm thấy xương sườn đau nhói.
Chỉ thấy hai vị mỹ nữ tử giống nhau như đúc, một trái một phải tiến hành công kích mình.
Hai vết máu sâu tận xương xuất hiện.
Lục Tử Minh nổi giận, hắn ta rống to một tiếng, vung kiếm chém về phía Phương Hưu.
Cũng không phải hắn ta không đánh nữ nhân, chủ yếu là hai nữ quỷ song sinh trước mắt này căn bản không sợ bất kỳ công kích gì.
Cho nên hắn ta chỉ có thể đánh Phương Hưu cho hả giận.
Hắn ta rất rõ ràng, đầu sỏ gây nên tình trạng suy tàn của mình chính là Phương Hưu, chỉ cần Phương Hưu chết, tất cả sẽ kết thúc.
Xoẹt!
Hàng ngàn hàng vạn dòng kiếm khí từ trên kiếm của Lục Tử Minh bắn ra, dưới một kiếm, trong thiên địa tựa như xuất hiện một dòng kiếm khí hóa thành đại dương mênh mông, sóng điên cuồng cuộn lên thành dòng chảy xiết, cuồn cuộn khuếch tán.
Bùm!
Dòng lũ kiếm khí bao phủ Phương Hưu, hắn tựa như chiếc thuyền nhỏ đang lênh đênh trên biển trong mưa rền gió dữ, bị kiếm khí vô tình xé nát, cả người giống như là bị chém thành vô số đoạn, thậm chí kiếm cũng đã sinh ra hư ảnh.
Nhưng mà một giây sau, hư ảnh chậm rãi ngưng kết, lần nữa hóa thành Phương Hưu, lông tóc vô thương!
Khóe mắt Lục Tử Minh như sắp nứt ra, trong lòng điên cuồng rống lên.
Đây rốt cuộc là quái vật gì!?
Hắn ta nghĩ, đối thủ của mình quả thực không phải người, đẳng cấp thấp còn chưa tính, nhưng hết lần này tới lần khác ai ai cũng khó dây.
Hắn ta tình nguyện giao thủ với cường giả ngũ giai, cũng không muốn gặp lại đám người Hưu.
Một kẻ càng áp chế càng mạnh, một kẻ căn bản giết không chết, còn có hai nữ quỷ càng thái quá, chạm cũng không chạm tới, hoàn toàn không cách nào bị công kích.
Như này còn đánh thế nào?
Chạy đi! Phải chạy!
Lục Tử Minh thấy tình thế ngày càng ác liệt, cuối cùng nhịn đau đưa ra một quyết định.
Đó chính là buông tha cho phòng củi xa hoa ba mươi vạn một đêm của mình, đi ở khách sạn Duyệt Lai.
Hắn ta muốn chạy trốn, nhưng Phương Hưu cũng sẽ không cho hắn ta cơ hội.
Bùm!
Trên cơ thể Phương Hưu chợt phát ra hắc viêm hừng hực, hắc viêm bốc lên, rất có xu thế đốt sông nấu biển.
Quạ táng.
Hai cánh lửa đen trên lưng hắn vỗ mạnh, ngàn vạn hắc viêm bắn nhanh, hóa thành hỏa nha giương cánh bay lượn.
Hỏa Nha tạo thành biển lửa trực tiếp chặn đường Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh không tin tà muốn xông vào biển lửa đen, nhưng sau khi một con Hỏa Nha tiếp xúc với hắn ta, hắn ta hoảng sợ phát hiện, ánh sáng tâm linh của bản thân lại bị đốt một lỗ thủng.
Thậm chí lửa đen còn có xu thế lan tràn.
Cũng may lửa đen có tác dụng chậm bị hắn ta trực tiếp dập tắt.
Nhưng điều này cũng đủ để cho hắn ta chấn động, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Thậm chí hắn ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ tại đột phá ngũ giai ở Táng Dịa không tính?
Kỳ thật mình là một cái ngũ giai giả?
Sao bảo ánh sáng tâm linh không gì phá được, có thể coi thường hết thảy năng lực?
Không chỉ có Dương Minh tứ giai có thể cùng mình cứng đối cứng, mà ngay cả Phương Hưu tam giai cũng thế.
Triệu hoán hai nữ quỷ có thể không coi sự tiến công của ánh sáng tâm linh ra gì, quỷ dị hắc hỏa còn có thể thiêu đốt ánh sáng tâm linh, tuy rằng thiêu đốt rất ít, nhưng cuối cùng vẫn là thiêu đốt.